Văn Kiên thấy Lý Đán đi rồi, lại mở mắt ra, trong lòng thấy rất phiền.
Hôm nay bị đánh trước mặt nhiều người như vậy, hắn đường đường là trưởng tử của Tây Bá Hầu, vậy mà đám người kia để mặt mũi hắn ở đâu?
Mà Tần Tu Viễn còn phạt tên khốn kiếp Tần Dũng hai mươi quân côn, lúc này cho dù có đi tìm Tần Dũng gây phiền toái thì cũng không có lý do gì.
Nhưng mà món nợ này, sớm hay muộn hắn cũng muốn tính trên đầu Tần Tu Viễn!
…..
Ngày hôm sau, Đường Nguyễn Nguyễn thức dậy từ sáng sớm. Hôm nay nàng bồi Tần lão phu nhân đến Sướng Âm viên nghe kịch, cho nên cũng muốn làm chút đồ ăn mang theo.
Dựa theo thói quen của nàng, xem phim phải có bỏng ngô, xem kịch đối với nàng mà nói cũng không khác biệt lắm, vì thế sáng sớm nàng đã bung một nồi bỏng ngô thơm ngào ngạt, lúc này để nguội rồi mới bỏ vào trong hộp thức ăn.
Nhưng nàng còn ngại không đủ, dù sao bỏng ngô ăn nhiều dễ khát nước.
Nhân tiện! Làm chút trà trái cây mang đi, nàng từng nghiêm túc học qua cách làm trà trái cây trên mạng, còn tự mình cải tiến một chút, so với trà trái cây mua bên ngoài thì càng ngon và bổ hơn. Đợi Thải Bình lấy nguyên liệu nấu ăn từ phòng bếp lớn về, nàng liền vén tay áo lên, bắt đầu động thủ…
Sau khi rửa sạch cam, cẩn thận gọt vỏ… Thư phòng của Phi Hiên Các nghiêng về phía bếp nhỏ. Tần Tu Viễn muốn đi ra ngoài thì phải đi ngang qua cửa phòng bếp nhỏ, nhưng hôm nay lại dừng chân một chút.
Hắn hơi nhướng mày: Lại đang làm cái gì?
Chỉ thấy Đường Nguyễn Nguyễn cắt cam thành miếng nhỏ, nước cam chua chua ngọt ngọt thấm ra, có một giọt tinh nghịch bắn lên khóe miệng nàng, mắt hạnh cong cong, nàng vươn cái đầu lưỡi nhỏ liếm một cái, vừa ngọt vừa chua làm nàng cười đến nheo mắt.
Tần Tu Viễn hơi sửng sốt, khuôn mặt vốn lạnh lùng lúc này cũng có vài phần cảm xúc, khóe môi bất động thanh sắc mà nhếch lên.
“Tướng quân! Không đi thì sẽ không kịp nữa!” Tần Trung thúc giục.
Đường Nguyễn Nguyễn nghe thấy âm thanh nhìn lại, phát hiện Tần Tu Viễn đứng cách đó không xa, nàng có chút kinh ngạc trong nháy mắt.
Tần Tu Viễn thu liễm thần sắc, lập tức sải bước ra khỏi Phi Hiên Các.
Đường Nguyễn Nguyễn cũng không để ý mà tiếp tục làm trà trái cây của mình. Nàng cắt dâu tây, táo cùng quýt thành khối nhỏ rồi đổ vào nồi, sau đó lại thêm đường phèn và nước, đun trên lửa nhỏ. Cho đến khi trong nồi vang lên thanh âm “ùng ục”, nàng mới mở nắp ra, mùi thơm ngọt ngào của trái cây liền xông lên mũi.
Đường Nguyễn Nguyễn thấy đã đúng độ liền bưng nồi ra, sau đó tắt lửa.
Tinh túy của trà trái cây nằm ở cam và bách hương quả*, nhưng nàng không tìm được bách hương quả, vì thế liền dùng chút sơn trà thay thế. Còn có nguyên liệu quan trọng nhất, là trà.
Nấu trà trái cây thích hợp nhất chính là hồng trà*, Minh Sương tìm tới Chính Sơn Tiểu Chủng trà* vô cùng thích hợp, bởi vì không có túi trà nên nàng tìm một miếng vải trắng nhỏ rửa sạch, gói lá trà bên trong.
Đặt túi trà trắng tinh khiết này vào trà trái cây ấm áp trong vòng chưa đầy một khắc, sau đó lấy túi trà ra, đổ trà trái cây vào ống tre.
“Phu nhân, lão phu nhân bên kia thúc giục, nói là sắp ra ngoài.” Minh Sương đứng ở cửa bếp nhỏ nói.
“Được rồi, ta sẽ qua ngay.” Đường Nguyễn Nguyễn sửa lại búi tóc rồi bảo Thải Bình cầm hộp thức ăn cùng ống trúc ra cửa.
Lần đầu tiên xuất môn cùng mẹ chồng, Đường Nguyễn Nguyễn cố ý ăn mặc kín đáo một chút, một thân váy màu hồng nhạt phối với ngoại san màu trắng, trên đầu là cây trâm hoa mỏng bằng bạc, vạt áo còn có một vòng lông tơ ấm áp, làm nổi bật làn da mềm mại của nàng… Cho dù nàng có muốn khiêm tốn thì bộ dáng này cũng không cho phép.
Lúc này Tần lão phu nhân cùng Đường Nguyễn Nguyễn ngồi ở trong xe ngựa, lão phu nhân yên lặng đánh giá tức phụ mới của mình.
Khóe mắt Tần lão phu nhân híp lại, vừa nghĩ đến những phụ nhân kia bình thường ở trước mặt mình khoe khoang tức phụ cùng tôn tử khiến bà rất khó chịu. Hôm nay đưa đế đô đệ nhất mỹ nhân đi, xem ai còn dám cưỡi lên đầu bà nữa?
Nghĩ đến đây, bà có chút đắc ý cười cười, liếc mắt nhìn hộp thức ăn bên cạnh, nói: “Nguyễn Nguyễn, trong hộp thức ăn này của con có gì?”
Đường Nguyễn Nguyễn nhu thuận cười cười: “Thưa mẫu thân, là bỏng ngô do con làm.”
Tần lão phu nhân nghi hoặc nói: “Bỏng ngô là hoa* gì?” Sống đến tuổi lớn như vậy, bà chưa bao giờ nghe nói về loại hoa này.
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Là một món ăn vặt, làm từ ngô khô, rất thích hợp để ăn khi xem kịch.”
Tần lão phu nhân cái hiểu cái không gật gật đầu, bà lại chuyển đề tài: “Ngày thường A Viễn rất bận, nếu hắn không có quá nhiều thời gian dành cho con, vậy con phải chủ động tìm cơ hội nói chuyện với hắn.”
Bà vừa đứng ở cửa đã nhìn thấy Tần Tu Viễn vội vã ra khỏi phủ.
Đường Nguyễn Nguyễn cúi đầu đáp một tiếng.
Tần lão phu nhân lại sợ nàng không nghe hiểu, liền nói: “Đứa nhỏ A Viễn này cũng không dễ dàng, ba năm trước Trấn Quốc Công phủ lung lay sắp đổ, toàn bộ đều dựa vào hắn một lực chống đỡ. Cái chết của phụ thân cùng đại ca, trước sau đã trở thành một vết dao khảm sâu vào tim hắn, đối với các văn quan, hắn vẫn có chút khúc mắc. Nhưng chúng ta đều biết Đường Các Lão không giống những người khác, những chuyện triều đình này lại càng không liên quan đến con…”
Đường Nguyễn Nguyễn ôn nhu lắng nghe, không lên tiếng. Tần lão phu nhân thấy nàng không nói lời nào thì tận tình hơn: “A Viễn tiếp nhận con, chỉ là vấn đề thời gian, con chớ khiến bản thân mình nản lòng, giữa hai đứa, dù sao cũng phải có một người chủ động.”
Đường Nguyễn Nguyễn đã sớm biết Tần Tu Viễn bị ép cưới nàng, nàng vốn cũng không muốn liên lụy cho hắn quá nhiều. Ở thời đại này, một cô nương có thể tìm được một nơi trú thân an ổn, còn có thể làm chút chuyện mình thích đã là chuyện không dễ dàng gì.
Nếu tương lai nhà họ Tần gặp khó khăn, nàng có thể giúp thì nhất định sẽ tận lực, chỉ là trước mắt lão phu nhân bảo nàng cùng Tần Tu Viễn bồi dưỡng tình cảm, ngược lại nàng thấy không biết làm sao.
Nhưng miệng vẫn đáp ứng: “Vâng, mẫu thân.”
“Lão phu nhân, đến rồi!” Đại nha hoàn Minh Hỉ bên người lão phu nhân vén rèm lên, vươn tay ra.
Hai người lần lượt xuống xe, Đường Nguyễn Nguyễn còn chưa đứng vững đã nghe thấy một giọng nữ nhân kiều diễm: “Ây dô! Tần lão phu nhân, đến sớm như vậy sao?”
Tần lão phu nhân cũng không cần quay đầu lại đã biết… Trương phu nhân tới.
Trương phu nhân là phu nhân của Binh bộ thượng thư. Binh bộ thượng thư không giỏi ăn nói…
Mà phu nhân thì hoàn toàn ngược lại, miệng lưỡi quả thực không thể có một khắc yên tĩnh.
“Hôm nay Tần lão phu nhân ăn mặc thật đẹp! Ôi, phải rồi! Còn chưa kịp chúc mừng người, A Viễn nhà bà không phải mới cưới tiểu thư Đường Các Lão gia sao?” Trương phu nhân cũng mặc kệ sắc mặt Tần lão phu nhân như thế nào, đã tự mình nói: “Nghe nói Đường tiểu thư là đệ nhất mỹ nhân đế đô! Ta còn tự hỏi, các vị tiểu thư này bình thường ngay cả cửa chính không ra cửa phụ không tới, cái danh hiệu đệ nhất mỹ nhân này như thế nào lại định ra được? Chẳng lẽ là nói nhảm…”
Lời còn chưa dứt, bà ta liền nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn đứng sau lưng Tần lão phu nhân.
Hàng lông mày lá liễu cong như trăng lưỡi liềm, đôi mắt hạnh cùng môi anh đào phấn nộn, tựa như một đóa hoa e ấp đầu xuân.
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn thấy bà ta thì thoáng phúc thân, nàng cười nhẹ nhàng khiến Trương phu nhân nhìn đến sửng sốt.
Trên mặt Tần lão phu nhân không chút thay đổi, nói: “Ngươi vừa nhắc ai nói nhảm?”
Trương phu nhân thu liễm thần sắc: “A! Ta cũng chưa có nói cái gì hết! Chúng ta nhanh đi vào thôi…”. Dứt lời, liền lôi kéo lão phu nhân đi vào, còn không quên quay đầu lại chào Đường Nguyễn Nguyễn một cái: “Tiểu Tần phu nhân, cùng vào đi!”
Đường Nguyễn Nguyễn đành phải yên lặng cúi đầu đuổi theo.
“Tần lão phu nhân, ngài biết hôm nay có ai tới không?” Trương phu nhân nở một nụ cười khó diễn tả trên môi.
Tần lão phu nhân nói: “Làm sao ta biết?” Đây không phải là buổi xem ca kịch do Lý phu nhân tổ chức sao? Tất nhiên đều mời người quen của Lý phu nhân rồi.
Tần lão phu nhân hơi khẩn trương.
Đường Nguyễn Nguyễn ở một nhìn thấy cũng cảm thấy biểu tình mẹ chồng có chút kỳ quái, giống như có chút khẩn trương?
Tần lão phu nhân ra vẻ trấn định nói: “Bà ấy tới thì tới đi, cố ý nói cho ta biết làm cái gì?”
*Chanh leo
* Hồng trà, đơn thuần chỉ là cách gọi của người Trung Quốc, vì màu sắc của trà có màu hồng ngọc hoặc nâu đỏ sau khi hãm và pha trà. Ngoài ra, hồng trà cũng được gọi là trà đen (black tea) xuất phát từ tên gọi của người phương Tây khi dựa vào màu sắc của lá trà sau khi được sấy khô.
* Tiểu Chủng Hồng Trà là loại thượng hạng của Hồng Trà (gọi theo phương tây thì Hồng Trà là Black Tea (Trà Đen) , nhưng trong Trà Trung Quốc thì được gọi là Hồng Trà…), trong đó tiểu Chủng Hồng Trà được chia làm 2 loại đó là Chính Sơn Tiểu Chủng và Ngoại Sơn Tiểu Chủng.
* Âm hán việt của bỏng ngô( Bắp rang bơ) là Bạo Mễ Hoa -爆米花- mà chữ “花” này có nghĩa là hoa, nên Tần lão phu nhân hiểu nhầm bỏng ngô mà Nguyễn Nguyễn nói là một loại hoa.



