Trên mặt Tần Tu Viễn không chút thay đổi: Biết rõ còn hỏi.
Tần Trung bất đắc dĩ nói: “Ngày đại hỉ, vẫn nên mời tướng quân tự mình vào tân phòng lấy dược đi, thuộc hạ thật sự không thích hợp…”
Lúc này nha hoàn bà tử ngoài tân phòng cũng không biết đã đi đâu, nếu cố ý gọi người đến lấy dược cũng không ổn, hạ nhân nhiều miệng, sợ là sẽ nghị luận chuyện tướng quân không vào tân phòng.
Tần Tu Viễn quả thật đau đầu dữ dội, hắn trừng mắt nhìn Tần Trung một cái sau đó giơ tay lên, không khách khí đẩy cửa phòng ra.
Tiểu cô nương ngồi trên giường đỏ cẩm tú, dường như bị dọa đến khẽ run rẩy, khăn đỏ trên mũ phượng theo đó mà lay động, nhìn như thấp thỏm không thôi.
Hắn khẽ giật giật khóe miệng, tiến lên lạnh lùng nói: “Nàng, đứng lên.”
Đường Nguyễn Nguyễn cũng không rõ rốt cuộc là tình huống gì, nàng đành phải ngoan ngoãn đứng dậy, nhưng nàng bị che kín đầu nên không nhìn thấy gì, vừa đứng dậy, trán liền “rầm” đụng vào đỉnh giường bằng gỗ.
“A…” Nàng không khỏi đau đớn kêu thành tiếng nhưng cũng không dám đưa tay xoa, chỉ đành ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Dường như nghe được tiếng cười khẽ của người trước mắt, nàng không khỏi quẫn bách. Xuyên qua khoảng trống phía dưới khăn voan, nàng nhìn thấy đôi bàn tay thon dài hữu lực đang vén mép giường lên, quyết đoán lấy đi cái bình nhỏ kia… Đó không phải là Chocolate của nàng sao??
Nội tâm Đường Nguyễn Nguyễn tan rã, tại sao lại tịch thu Chocolate của ta?
Nhưng nàng trời sinh nhát gan, cắn môi không dám lên tiếng, vết thương trên trán đã làm cho mắt nàng rưng rưng, lúc này đầy bụng ủy khuất.
“Xoạt…”
Tần Tu Viễn nhìn tiểu cô nương này ngơ ngác đứng bất động thì thuận tay vén khăn chùm đầu của nàng lên.
Dưới mũ phượng hoa lệ phức tạp, đôi mắt hạnh đang rưng rưng nhìn Tần Tu Viễn. Trong ánh mắt kia giống như có một dòng suối trong veo, dường như chỉ cần chớp nhẹ hàng mi, chạm vào là có thể khiến nước mắt ào ào tuôn ra. Dưới đỉnh mũi thanh tú, đôi môi nhỏ nhắn khẽ mím lại, má lúm đồng tiền nhàn nhạt, lộ ra vẻ mặt vô tội. Tần Tu Viễn hơi sửng sốt nhưng lại lập tức lạnh lùng nói: “Bản tướng quân còn có việc, nàng tự thu xếp đi.”
Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn như không thể tin được: “Thật sao?”
Tần Tu không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Trong lòng nàng yên lặng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt đã không giấu được ý cười: “Tướng Quân đi thong thả!”
Tần Tu Viễn có chút nghi hoặc nhưng vẫn xoay người ra khỏi tân phòng.
Dường như nàng ước gì hắn đi nhanh một chút?
Cánh cửa được đóng lại…
Trong nháy mắt Đường Nguyễn Nguyễn mềm nhũn trên giường, đêm tân hôn, tân nương ăn vụng Chocolate bị tân lang bắt quả tang, cũng thật sự mất mặt đến cực điểm.
Tuy nhiên, vốn dĩ Tần Tu Viễn đối với bản thân nàng cũng không có hảo cảm gì… Nàng nhớ rõ trong nguyên tác viết, trong một trận chiến vào ba năm trước ở Vô Nhân Cốc, Trấn Quốc công cùng Hổ Khiếu tướng quân chết thảm, cũng chính là cha và đại ca của Tần Tu Viễn, mà tai họa của sự việc đó lại xuất phát từ quyết định sai lầm của Tả tướng Lưu Thực.
Mà nhi tử của Lưu Thực là Lưu Thư Mặc, cùng nguyên chủ Đường tiểu thư có tình nghĩa thanh mai trúc mã, Đường tiểu thư vốn dĩ sẽ trở thành con dâu của Lưu Thực nhưng bởi vì một thánh chỉ tứ hôn mà được gả đến phủ Trấn Quốc tướng quân.
Có phần quan hệ này, Tần Tu Viễn chưa phát tiết hết hận thù với Lưu gia lên người Đường Nguyễn Nguyễn đã là tốt rồi, sao còn cho nàng sắc mặt tốt chứ?
Đường Nguyễn Nguyễn nghĩ đến đây thì không khỏi cảm thấy buồn bực, vì thế theo thói quen đưa tay móc túi… lúc này mới nhớ tới, Chocolate đã bị Tần Tu Viễn lấy đi!
……
“Tướng quân, mau uống thuốc đi.” Tần Trung nhanh nhẹn rót cho hắn một tách trà.
Tần Tu Viễn ngồi ở trước thư án, lấy ra bình dược.
Tháo nút ra đã nhìn thấy viên thuốc màu đen bên trong.
Tần Tu Viễn nhíu nhíu mày, viên thuốc này cũng làm quá lớn! Dùng trà chỉ sợ là khó có thể uống vào được.
Hắn đổ một viên ra rồi đặt trong lòng bàn tay, ai ngờ ngửi được một mùi vị ngọt ngào, sắc mặt hắn thoáng sững sờ nhưng cũng nhanh chóng bỏ dược hoàn vào miệng…
Bưng chén trà lên định uống nhưng đột nhiên hắn lại sửng sốt…
Chocolate ở trong miệng dần dần hòa tan, ngọt ngào mang theo một chút đắng, từ đầu lưỡi đến trong miệng đều tràn ngập hương vị mềm mại, thế nhưng hắn lại không nỡ uống ngụm trà để pha loãng hương vị trong miệng.
Chậm rãi, cho đến khi Tần Tu Viễn cảm thấy mùi vị trong miệng nhạt đi, hắn lại không tự chủ được mà nhai thêm viên thuốc còn lại… Đôi mắt phượng của hắn hơi mở lớn, sao lại giòn như vậy?
Sữa mạch nha giòn giòn, hoàn hảo bù đắp vị ngọt của chocolate, nhai trong miệng như có khoái cảm không nói lên lời.
Một viên Chocolate vào cổ họng, cả người Tần Tu đều thả lỏng.
Tần Trung thấy hắn không nói gì, thì lên tiếng: “Tướng quân, cảm giác thuốc mới này thế nào?”
Tần Tu Viễn gật gật đầu: “Tựa hồ rất có hiệu quả.”
Thần Kinh buông lỏng, hình như thật sự không đau như vừa rồi.
Dược của Mạnh thái y cuối cùng cũng có chút tiến bộ… Hơn nữa hương vị cũng tuyệt vời.
Tần Tu Viễn chớp mắt một cái rồi hỏi: “Dược này, một ngày… Chỉ có thể ăn một viên sao?”
Tần Trung: Chẳng lẽ muốn ăn thay cơm?
…..
Giường trong tân phòng dù có thoải mái đến đâu thì Đường Nguyễn Nguyễn cũng không ngủ ngon được. Tối hôm qua Tần Tu Viễn không uống rượu hợp cẩn với nàng theo quy củ, sau đó cũng không có ai đến mang thức ăn cho nàng. Bản thân nàng không dám ra ngoài tìm người nên để đói bụng ngủ thiếp đi.
Sáng sớm đã bị nha hoàn Thải Vi đánh thức, nói muốn nàng phải đi kính trà với lão phu nhân.
Lúc này, Đường Nguyễn Nguyễn đang ngồi thẫn thờ trước gương, tuỳ ý để Thải Vi trang điểm vấn tóc cho mình.
Thải Vi sinh ra đã có lông mày lá liễu, đôi mắt như trăng lưỡi liềm mảnh khảnh, nàng ấy vừa chải đầu vừa nói: “Tóc của tiểu thư thật sự là tốt, vừa đen vừa bóng.”
Đột nhiên nàng nhìn thấy trên trán tiểu thư có một mảng xanh đen, trong lòng run lên, chẳng lẽ tiểu thư nghĩ quẩn trong lòng nên đâm đầu vào tường?
Nha hoàn Thải Bình ở một bên sửa sang lại chăn đệm, một bên lẩm bẩm nói: “Tiểu thư của chúng ta có cái gì không tốt? Vậy mà lại bị gả cho cô gia này!”
Trong lòng nàng ấy rất bất mãn với vị cô gia này.
Thải Vi trừng mắt liếc nàng một cái: “Lo dọn giường đi!”. Nói ra như vậy, chẳng phải tiểu thư sẽ càng thương tâm sao? Dù sao đêm đại hôn, tân lang cũng không đến tân phòng ngủ, nói ra tiểu thư nhất định sẽ bị người ta nhạo báng, hôm nay tiểu thư như vậy, khẳng định sẽ không chịu nổi bất kỳ kích thích nào nữa!
Hai nha hoàn này đều là nha hoàn hồi môn từ phủ học sĩ tới, tất nhiên là đau lòng cho nàng.
Thải Bình liền yên lặng, động tác trải giường cũng nhanh hơn.
“Đinh”, một bình sứ màu trắng từ trên giường lăn xuống. Đường Nguyễn Nguyễn bị giật mình mở mắt ra, nàng có chút nghi hoặc: Chocolate của mình sao lại còn ở đây?
Thải Bình cũng thấy kỳ quái mà nhặt lên, nói: “Đây là cái gì?”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Đưa ta xem!”
Thải Bình liền lập tức mang qua, Đường Nguyễn Nguyễn cầm lấy cái bình rồi rút nút ra, một mùi thuốc bắc nồng nặc xông lên mặt khiến người ta buồn nôn. Nàng nhíu mày, rốt cuộc cũng hiểu việc tối hôm qua Tần Tu Viễn đến đây làm gì, hoá ra là muốn lấy lọ dược này. Nếu đây là thuốc, vậy chẳng phải hắn đã uống nhầm thuốc rồi sao?
Nàng cảm thấy không nói lên lời, nhỏ giọng hỏi: “Tướng quân có ở trong phủ không?”
Thải Bình vừa nghe lời này thì lại càng tức giận, nàng ấy phẫn nộ nói: “Theo gã sai vặt nói, sáng sớm Đại tướng quân đã đi đến ngoại ô kinh thành để luyện binh, còn không biết khi nào mới trở về! Ngày đầu tiên tân hôn, có lang quân nào không cùng tân nương tử đi kính trà chứ? Cũng thật quá đáng!”
Thải Vi dùng khuỷu tay chạm vào Thải Bình, ý bảo nàng ấy đừng nói nữa.
Đường Nguyễn Nguyễn ngược lại hoàn toàn không thèm để ý, nàng nghĩ đến lúc nào gặp hắn thì sẽ trả lại bình thuốc này sau.
“Cất bình thuốc này đi. Canh giờ không còn sớm, chúng ta đến chính sảnh kính trà.”



