Minh Sương ngập ngừng một hồi: “Nô tỳ không biết… Nô tỳ đi… Đi múc nước rửa nồi…” Dứt lời, nàng liền mang nồi nhanh chóng chuồn đi. Bộ dáng cẩn thận dè dặt này của Minh Sương, hắn thấy nhiều tự nhiên cũng không trách, thế nhưng lần trước Minh Sương ở trước mặt nàng, hình như đặc biệt vui vẻ?
Nhớ tới chén mì trộn mỡ heo kia, cuối cùng lại dành cho Minh Sương, trong lòng hắn có loại không vui không giải thích được. Tần Tu Viễn cất bước, đi về phía cửa phòng bếp nhỏ… Lúc này Đường Nguyễn Nguyễn đã xắn tay áo lên cao, cánh tay trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, cổ tay trắng ngần đang cố sức nhào bột từng chút một. Nhào bột vốn đã vất vả, nàng nóng tới mức phải cởi luôn ngoại bào, lúc này đang mặc hai kiện áo đơn. Chỉ thấy nàng hơi cong người, vạt áo cũng theo động tác trở nên có chút tán loạn, cổ áo hơi mở rộng, hắn đứng cách một trượng mà mơ hồ nhìn thấy nút thắt dây yếm màu đỏ của nàng. Sợi dây đỏ tươi kia vừa nhỏ vừa dài, giống như động tác nhào bột chỉ cần mạnh một chút là có thể tuột ra bất cứ lúc nào. Trời lạnh như vậy, Tần Tu Viễn lại cảm thấy máu trong người đang sôi trào, yết hầu không tự chủ nuốt nuốt một cái, hắn ho nhẹ: “Khụ…”
Đường Nguyễn Nguyễn ngẩn ra, mắt hạnh vừa nâng lên, ngữ khí vô cùng bất ngờ: “Sao tướng quân lại ở đây?”
“Đây là chỗ ở của bản tướng quân, ta không ở đây, vậy nên ở đâu?” Tần Tu Viễn vừa mới ở chỗ Tần lão phu nhân nghe giáo huấn, lúc này lại bị đói cho nên có chút tức giận.
“Vâng, cũng phải.” Đường Nguyễn Nguyễn suy nghĩ một chút, nàng cảm thấy mình quả thật không nên hỏi câu đó. Đường Nguyễn Nguyễn như không để ý mà tiếp tục nhào bột, không quan tâm tới hắn nữa, Tần Tu Viễn cũng không đi ra ngoài. Một lát sau, Đường Nguyễn Nguyễn dừng lại, hỏi: “Tướng quân tìm ta có việc gì sao?”
Tần Tu Viễn quay sang một bên: “Không có.”
Hắn cũng không biết mình ở lại đây làm cái gì, mẫu thân bảo hắn đến thăm nàng, hiện giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, lẽ ra có thể trở về báo cáo kết quả. Nhưng hắn nhìn nàng nghiêm túc nấu ăn như vậy, dường như lại rất thú vị. Thấy cổ tay tinh tế của nàng chậm rãi chà xát trên bột, nửa ngày cũng chưa xong thì không khỏi có chút sốt ruột, liền nói: “Sức lực nàng yếu như vậy, muốn nhào đến lúc nào?”
Đường Nguyễn Nguyễn lặng lẽ nói: “Ta cũng không gấp…”
Nàng chính là người như vậy, có lúc giống như một cục bông, tùy ý cho người khác nắn bóp. Tần Tu Viễn thấy vậy nhàn nhạt nói: “Tránh ra.”
Đường Nguyễn Nguyễn trợn tròn mắt: “Tướng quân?”
Tần Tu Viễn đã rửa tay, nói: “Để ta.”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong lời của hắn thì ngoan ngoãn lui sang một bên, trong lòng lại có chút hồ nghi. Hắn có thể nhào bột sao?
“Mặc y phục lại cho đàng hoàng”. Tần Tu Viễn đột nhiên không mặn không nhạt nói một một câu, hắn ngước mắt lên, lại loáng thoáng nhìn thấy dây áo yếm kiều diễm sau cổ nàng. Đường Nguyễn Nguyễn có chút không hiểu, nhưng cũng làm theo. Trên người hắn mặc y phục vân mây đậm, màu xanh nhạt, tay áo được xắn lên cẩn thận, bắt đầu động tay, nhìn dễ dàng hơn so với nàng nhiều. Hắn học theo dáng vẻ của Đường Nguyễn Nguyễn, một tay ấn chậu, một tay nhào bột. Tuy rằng là lần đầu tiên làm việc này, nhưng cũng không làm khó người thông minh như hắn, hắn nhào tới nhào lui vài cái, liền lĩnh ngộ ra điểm cốt yếu, nhào đến cục bột mềm nhũn đâu ra đấy. Đường Nguyễn Nguyễn giật mình nói: “Tướng quân nhào bột thật tốt!”
Sắc mặt Tần Tu Viễn như cũ không có biểu tình gì, nhưng khóe môi lại có chút cong lên không dễ phát hiện. Đây là lần đầu tiên nàng phát hiện Tần Tu Viễn cười, ngày thường hắn đều treo tấm bảng viết bốn chữ to “người sống chớ gần” lên mặt, thật đáng tiếc cho bộ dáng đẹp đẽ này.
Lúc này Đường Nguyễn Nguyễn đứng bên cạnh hắn, nàng trộm nhìn sườn mặt hơi nghiêng nghiêng của hắn, mắt phượng khẽ nheo lại, lúc nghiêm túc thật hấp dẫn người khác, sóng mũi cao thẳng, môi mỏng vô thức mím lại, nàng xem đến có chút xuất thần.
“Nàng không nhìn thấy ta đang đổ mồ hôi sao?”. Tần Tu Viễn bất đắc dĩ mở miệng. Đường Nguyễn Nguyễn chột dạ thu lại thần sắc, lúc này mới phát hiện hắn nhào bột đã lâu, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
Đường Nguyễn Nguyễn lặng lẽ nói: “Vậy… Vậy thì hãy để ta nhào tiếp.”
Tần Tu Viễn dừng động tác, hắn liếc nàng một cái: “Nàng không lau mồ hôi cho ta sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn thấy hắn là muốn chạy xa ba thước, làm gì có can đảm chạy tới giúp hắn lau mồ hôi? Nhưng lúc này hắn cũng nói tới như vậy, nàng chỉ có thể căng da đầu mà làm. Nàng lấy khăn tay ra, tiến lên một bước, giơ tay nhẹ nhàng ấn khăn lên trán Tần Tu Viễn. Tần Tu Viễn mơ hồ ngửi thấy mùi thơm của nàng thì bất giác cúi đầu nhìn nàng… Chỉ thấy thần sắc nàng chuyên chú, thật cẩn thận lau khô trán cho hắn, rồi lau đến hai bên thái dương. Một chuyện đơn giản, nàng lại vô cùng nghiêm túc, lông mi mảnh khảnh rũ xuống, má núm đồng tiền ngọt ngào giống như một viên đường mê người. Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy ánh mắt của hắn đang nhìn mình thì bất giác thu tay lại: “Được rồi.”
Tần Tu Viễn khôi phục lại khuôn mặt lạnh như khối băng, tiếp tục nhào nhào cục bột kia.
“Thấy không?” Vẻ mặt Thải Vi hưng phấn, nàng ấy trốn ở cửa phòng bếp nhỏ thấp giọng nói, ẩn ẩn nấp nấp nên xem không được rõ ràng, giống như là phu nhân đang sờ nhẹ lên trán của tướng quân?
“Thấy được! Trước giờ ta chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của tướng quân, ngài ấy…ngài ấy giống như có chút xấu hổ?” Minh Sương nói thầm, nàng cũng rất thích phu nhân, chỉ là không biết vì sao tướng quân vẫn ngủ ở thư phòng. Lúc này nàng mới đi ra ngoài một hồi mà phu nhân cùng tướng quân bắt đầu thân cận, nếu lão phu nhân biết, khẳng định phải cao hứng đến hỏng rồi!
Gần đây Ngô ma ma luôn tới tìm hiểu tin tức, buộc mình phải nói chuyện này, chờ Ngô ma ma trở lại, nàng sẽ không bị mắng nữa rồi!
“Được rồi được rồi, bột này làm như vậy là được rồi, đa tạ tướng quân!” Đường Nguyễn Nguyễn vẫn luôn quan sát tình trạng cục bột, thấy đủ rồi thì kêu Tần Tu Viễn dừng tay. Nàng mà không kêu dừng, chỉ sợ cái cục bột này sẽ bị nhào thành cháo. Tần Tu Viễn yên lặng buông cục bột rồi đi rửa tay. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Đa tạ tướng quân, đã muộn rồi, tướng quân về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Thân hình Tần Tu Viễn hơi khựng lại, sắc mặt hắn cứng đờ. Hắn không thể tin tưởng hỏi: “Ý nàng là, ta nên đi ngay bây giờ sao?”
Chẳng lẽ nhào bột xong, không nấu cho hắn ăn sao?
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, vẻ mặt áy náy nói: “Vốn không nên làm phiền tướng quân, tướng quân mau trở về nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại ta tự mình làm là được rồi.”
Tần Tu Viễn giật giật khoé miệng, nửa ngày trời mới lạnh lùng phun ra hai chữ: “Rất tốt!”
Sau đó liền xoay người, cũng không quay đầu lại mà đi nhanh ra khỏi phòng bếp nhỏ.
Vừa ra tới cửa, nhìn thấy Thải Bình cùng Minh Sương trên mặt còn đầy ý cười chưa thu lại kịp, Tần Tu Viễn lạnh mắt liếc một cái rồi bước qua. Hai tiểu cô nương lập tức cảm thấy giống như chính mình vừa bị một trận gió lạnh thấu xương đánh vào mặt… Tần Tu Viễn trở lại thư phòng, giận dỗi đứng một hồi mới chậm rãi thắp đèn, cầm tấu sớ từ biên quan gửi tới hôm nay xem. Năm nay Bắc Tề ngoài mặt xem ra không có động tĩnh gì, mọi người đều tưởng hai năm trước bị Đại Minh đánh cho sợ hãi, kỳ thật vẫn thường xuyên lén lút tiến hành động tay động chân. Trong tấu sớ có nhắc tới, mấy ngày gần đây chặn được một thương đội mua bán chiến mã phi pháp ở biên cảnh, dẫn đầu thương đội chính là người Bắc Tề. Nếu như Bắc Tề muốn khai chiến một lần nữa, Tần Tu Viễn tất nhiên là lựa chọn đứng ra nghênh địch đầu tiên của Hoàng thượng. Một khi xuất chinh, chậm thì ba năm, nhanh thì một hai năm sẽ không có mặt ở Đế Đô, đến lúc đó chuyện của phụ thân cùng huynh trưởng, lại phải gác lại…
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi có chút bực bội, lại đẩy cửa sổ ra. Cửa sổ đối diện với phòng bếp nhỏ, dưới ánh nến sáng ngời ấm áp, có một thân ảnh mảnh khảnh vẫn bận rộn trong phòng bếp. Hai tiểu nha hoàn ngồi bên cạnh cửa, lẳng lặng đợi, thỉnh thoảng còn duỗi cổ nhìn xem nàng đang làm gì. Tần Tu Viễn nhìn hình ảnh như vậy, đột nhiên cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm không ít. Từ sau khi nàng tới, dường như trong Phi Hiên Các có thêm sức sống. Đột nhiên, đêm đầu xuân lạnh lẽo yên tĩnh bị một tiếng dịu dàng phá vỡ: “Ai đến nếm thử cái này?”



