Ông chủ giới thiệu anh với chúng tôi.
“Đây là giám đốc Hạ Hạ Bách, nổi tiếng là thanh niên tài giỏi đẹp trai, cũng là khách hàng lớn chúng ta mới vừa ký!”
Ông chủ quay đầu lại giới thiệu chúng tôi với anh.
Ông ấy chỉ vào đồng nghiệp Tiểu Trương: “Đây là Trương Lị, người bán hàng hàng đầu của công ty chúng tôi.”
Tiểu Trương lễ phép đưa tay ra, nhưng Hạ Bách tránh tay của cô ấy, chỉ lười biếng nâng ly nhấp nhẹ.
Tiểu Trương lúng túng cười, đoán chừng trong lòng cô ấy đang mắng chửi.
Ông chủ không nói gì, lại chỉ tôi nói: “Đây là Nghiêm Nghiên, cũng là nhân tài chuyên nghiệp của chúng tôi.”
Mặt tôi trắng bệch, nghiêm mặt nâng ly, kính anh giữa không trung từ xa.
“Cô Nghiêm, xin chào.”
Trong nháy mắt cả người tôi lạnh như băng, tất cả máu huyết đều chảy ngược về tim.
Âm thanh của anh giống như ma quỷ đang ngâm nga.
Anh tựa như đang nói, em xem, tôi lại bắt được em rồi.
Ông chủ thấy anh nhìn tôi bằng con mắt khác, vội vàng khen ngợi tôi.
Ông chủ: “Không phải tôi khoác lác đâu, Tiểu Nghiêm của chúng tôi ấy hả, là nhân tài trình độ học vấn cao! Giới thiệu sản phẩm cho khách hàng vừa chuyên nghiệp vừa thú vị, ngày mai để cô ấy giới thiệu qua cho giám đốc Hạ!”
Hạ Bách cười khẽ: “Đi học thật tốt.”
Nhưng vào giờ phút này, một câu tôi cũng không nói được.
Trong lòng tôi biết anh đang giễu cợt tôi.
Năm đó anh tiêu tiền để tạo điều kiện cho tôi đi học, nhưng tôi cầm được tấm bằng tốt nghiệp thì quay đầu bỏ chạy.
Ông chủ thấy anh đáp lời, mừng rỡ, lại khen tôi:
“Tiểu Nghiêm của chúng tôi ấy, vẻ ngoài xinh đẹp lại còn được lòng người khác! Mấy ông chủ của chúng tôi đều thích nghe Tiểu Nghiêm nói chuyện! Giám đốc Hạ đừng thấy Tiểu Nghiêm nhìn có vẻ mảnh mai yếu đuối, từ trước đến nay trên bàn rượu cô ấy chưa từng say, những ông chủ kia đều nói cô ấy phóng khoáng, lát nữa để cô ấy uống với anh mấy ly!”
Mỗi lần ông chủ khen tôi một câu, sắc mặt tôi lại trắng thêm một phần.
Mấy cái bản lĩnh tùy mặt gửi lời và làm theo ý của người khác đó đều là do Hạ Bách dạy tôi.
Ngay cả tửu lượng cũng là anh dạy ra.
Anh là một người tương đối thú vị, thích hôn môi vào thời điểm ngà ngà say, anh nói rằng các loại rượu khác nhau thì cảm giác khi hôn lên cũng không giống.
Tôi cố gắng quăng những hình ảnh đó ra khỏi đầu óc, nhưng lại nghe giọng nói của Hạ Bách kéo rất dài: “Vậy à —— phải không?”
Anh nói rất nhẹ, nhưng tôi biết anh có hơi tức giận.
Tôi sợ nhất dáng vẻ của anh sau khi tức giận.
Bởi vì khi đó, những chiêu trò của anh rất rất nhiều so với lúc bình thường.
Biểu cảm của Hạ Bách có hơi không kiên nhẫn.
Ông chủ dừng câu chuyện lại.
Hạ Bách đột nhiên hỏi ông chủ: “Giám đốc Hồng, ông đã từng nuôi chim chưa?”
Ông chủ vội vàng tiếp lời: “Chưa từng nuôi thứ này, có điều tôi có nghe nói người ở Bắc Kinh đều thích nuôi chim, trở về tôi cũng nuôi thử xem. giám đốc Hạ có đề cử chủng loại nào không?”
Hạ Bách nói chuyện với ông chủ, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào tôi:
“Tôi đã từng nuôi một con chim yến.”
“Tôi mài nhọn móng vuốt của nó, nhưng lại không đóng kín cái lồng, vì vậy nó thừa cơ chạy mất.”
“Tôi nghĩ là nếu như tôi được gặp lại nó, hẳn sẽ không bỏ qua cho nó.”
Ông chủ nghe xong mặt đầy vẻ mơ màng.
Anh giống như đang nói về chim, nhưng lại giống như đang nói về thứ khác.
Tôi nghe được câu nói sau cùng, trong nháy mắt đã hiểu được.
Trong lòng tôi là lạnh buốt, nhưng lại tựa như tảng đá lớn rốt cuộc cũng rơi xuống đất.
Anh nói, sẽ không bỏ qua cho tôi.
Ác mộng của tôi lại tìm đến tôi rồi.


