Giới huyền học tương thân tương ái
Ngu Tịch ngước mắt lên, đập vào mắt là bóng dáng của một thiếu nữ mặc váy ngắn, máu chảy đầy đất, linh hồn không hề xuất hiện dưới ánh mặt trời ráng vàng.
Ngu Tịch nhìn con ngươi u ám vô thần của cô gái, cô dùng ngón trỏ làm một động tác hợp nhất, trên trán cô gái kia lập tức lóe lên một tia sáng đỏ, hiện lên một đường vân cổ quái.
Hiến tế.
Ngu Tịch thầm nghĩ, cau mày, cho dù ở cổ đại hay hiện đại thì chuyện hiến tế này cũng là tà thuật.
“Cô đang làm gì vậy!” Một giọng nam nghiêm túc vang lên.
Vừa nói, một đạo kiếm quang màu trắng đã bay tới đây.
Ngu Tịch giơ tay lên, một vòng sáng vô hình chặn đứng đòn tấn công của cậu thiếu niên.
Người tới mặc một bộ võ phục ngắn màu trắng, mái tóc dài được buộc thành búi trên đỉnh đầu, tùy ý cố định bằng một dải lụa màu xanh làm cùng màu với cổ áo. Khuôn mặt cậu ta điển trai, trắng trẻo, toát ra vẻ nghiêm nghị sắc bén, tay cầm một thanh trường kiếm lấp lánh màu bạc, đứng thẳng tại chỗ.
Ngu Tịch biết nhất định cậu thiếu niên đã hiểu lầm, đang định giải thích.
Hắc ám tỏa ra từ dưới chân Ngu Tịch, cậu thiếu niên thấy thế thì càng tỏ ra lãnh khốc, cậu ta cong tay phải, thanh kiếm trong tay như thể đã trở thành một bộ phận của cơ thể, bay vọt tới như rồng lượn, cả người bay lên trời, đột ngột đâm về phía cô.
Ngu Tịch nghiêng người né tránh đòn đánh trực diện của cậu thiếu niên, nhanh chóng dùng tay kết ấn, một tấm khiên ma thuật xuất hiện trước mặt cô.
Ngu Tịch cầm khiên xoay người, chặn kiếm của cậu thiếu niên.
“Phái Chính Nhất?” Cậu ta nhẹ nhàng đáp xuống đất như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, thu hồi kiếm, sắc mặt hòa hoãn.
“Chính Nhất Ngu Tịch.” Ngu Tịch khẽ gật đầu với cậu ta.
“Thục Sơn Nam Cung Huyền Thiên.” Sau khi Huyền Thiên nói xong, cậu ta chắp tay xin lỗi, “Xin lỗi chuyện vừa rồi.”
Ngu Tịch lắc đầu nói: “Đều là việc vặt vãnh. Đạo hữu, không cần để ý. Xin hỏi đạo hữu, nơi này có chuyện gì vậy?”
Kiếm tu Thục Sơn xưa nay vẫn ở Thục Sơn tu luyện, cả đời sở cầu khí chất cao ngạo quyết tuyệt, trời sinh cứng cỏi, rất hiếm khi xuống núi. Bọn họ sở cầu “Loạn thế cứu tế, thịnh thế quy ẩn”. Nếu thấy họ xuống núi thì cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Trên khuôn mặt điển trai của Huyền Thiên có chút xấu hổ: “À ờ, chuyện này, bây giờ quốc gia thực hiện chín năm giáo dục bắt buộc, tôi vẫn chưa học xong.”
Nói xong, khuôn mặt như quan ngọc của Huyền Thiên đỏ bừng vì xấu hổ. Các môn học khác của cậu ta đều gần đạt điểm tối đa, duy chỉ có môn vật lý cậu ta học mãi mà chẳng hiểu.
Cũng đúng thôi. Người theo chủ nghĩa duy tâm sao mà học được mấy thứ của đám người chủ nghĩa duy vật chứ?
Ngu Tịch an ủi hắn: “Hiện tại thời thế thay đổi, học tập cũng rất trọng yếu, đạo hữu còn cần cố gắng.”
Nếu bỏ qua nụ cười như có như không trên khóe miệng cô, lời an ủi này vẫn có bảy tám mươi phần trăm chân thật.
Vừa rồi khi nhìn thấy cậu thiếu niên này, cô còn thầm ghen tị chút xíu. Tư chất của cậu thiếu niên này quá tốt, nhưng cậu ta lại đi theo hướng kiếm tu.
Nghĩ về thời đại kia của cô, nhân tài huyền môn suy tàn, chẳng có vị thiên tài kiệt xuất nào xuất thế mà cảm thấy chán nản. Với tư cách là người đứng đầu huyền môn, ngày nào cô cũng sứt đầu mẻ trán với vấn đề nhân tài. Người bạn xưa Kiếm Nhất Thiểm cũng đồng bệnh tương liên với cô, ngày nào cũng thở dài cay đắng vì nhân tài.
Không ngờ 300 năm sau, kiếm môn lại xuất hiện một tiểu bối yêu nghiệt như Huyền Thiên. Người bạn xưa họ Kiếm ở dưới suối vàng mà biết cũng xem như có thể an tâm.
Nghĩ vậy Ngu Tịch cảm khái vô cùng, ánh mắt cô nhìn Huyền Thiên cũng biến đổi từ rực lửa chuyển sang đạm nhiên.
Huyền Thiên cũng cảm thấy mất mặt, cậu ta vội vàng đổi chủ đề: “Ban nãy tôi đang luyện võ ở võ trường, lướt ra ngoài cửa sổ thì thấy một người đứng trên nóc tòa Cúc Lâu la lớn, sau đó ngã xuống dưới.
Tôi nhìn thấy một bóng người màu đỏ phía sau cô ấy, nghi ngờ có tà ác tác loạn. Không biết đạo hữu có thấy thứ tà ác đó không?”
Ngu Tịch lắc đầu nói: “Không thấy. Ban nãy tôi nghe thấy có tiếng vật nặng gì đó rơi xuống nên vội vàng chạy đến thì thấy cảnh tượng này. Tôi không thấy hồn phách của cô gái ở trong thân thể nên mới sinh nghi, thử lật lên tìm kiếm. Chính là cảnh tượng vừa rồi đạo hữu nhìn thấy.”
“Mấy người cứ một câu đạo hữu đạo hữu nghe phiền quá, sắp nôn ra rồi đây này, có vấn đề sao không đi xem xét đi? Ở đây dây dưa cả nửa ngày.” Một cậu bé trán buộc đai đen đi tới, dáng người của cậu ta cao gầy, một cặp phượng nhãn tràn ngập tà tính, cậu ta đụng phải Huyền Thiên khi định đi vào lớp.
Hiển nhiên cậu ta có quen biết với Huyền Thiên.
Mặt Huyền Thiên đỏ trướng, cậu ta không vui nói “Phạm Triệt, không nói gì không ai bảo là người câm đâu.”
“Tao có miệng, tao thích nói gì thì nói, mày cấm được à.” Phạm Triệt khiêu khích nhìn Huyền Thiên, cậu ta đã 18 tuổi nên cơ thể đã phát triển rất tốt, thân cao khoảng một mét 8 mấy, đứng bên cạnh Huyền Thiên giống như người lớn đứng với trẻ em.
Suy cho cùng Huyền Thiên cũng chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, ngày thường có luyện tập chăm chỉ đến đâu cũng chỉ cao có một mét sáu mấy, ước chừng thấp hơn Phạm Triệt cả hai cái đầu.
Huyền Thiên ngửa đầu, ánh mắt hiện lên sự khó chịu: “Đừng nghĩ mình 1 mét 79 mà có gì ghê gớm nhé.”
Phạm Triệt vén cổ áo Huyền Thiên trực tiếp nhấc cậu ta lên: “Như nào cũng hơn mày, với cả mày phải gọi anh là anh. Sư phụ mày không dạy mày phải tôn kính huynh trưởng à!”
“Bỏ em xuống!” Huyền Thiên điên cuồng nói, hoàn toàn mất đi vẻ lạnh lùng của một kiếm tu ban nãy, thấy Phạm Triệt không có ý buông cậu ta ra, cậu ta cam chịu cúi đầu, như thể mặc cho người khác xâu xé.
“Người này cũng có hai mặt.” Ôn Xuân nhìn bóng dáng đứng không vững của Ngu Tịch mà an ủi.
Ngu Tịch cười khổ: “Do tôi si ngốc. Hồi niên thiếu tôi cũng chẳng kém họ là bao.”
Không phải ai cũng có trải nghiệm kỳ quái như cô đâu, dù sao cũng là một đám trẻ con mà thôi.
Lúc này Ngu Tịch cảm nhận rõ rệt về nơi cô đã tới. Nơi này không có những ân oán tích tụ ngàn năm của môn phái, không có thị phi đúng sai, chỉ có một đám trẻ con đơn thuần.
Trong khi ba người họ đang nói chuyện, một ánh sáng đỏ chợt lóe lên.
Mọi người đều dừng động tác.
Huyền Thiên nói một cách nghiêm túc: “Vừa rồi mọi người có cảm thấy gì không?”
Phạm Triệt híp mắt: “Tôi ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, nó kích thích sự thèm ăn của bảo bối tôi.”
Huyền Thiên nhanh chóng ngắt lời cậu ta: “Đừng nhắc đến những con sâu đó, em thấy ghê tởm khi nhìn thấy chúng.”
Phạm Triệt buông lỏng tay, Huyền Thiên không phản ứng kịp, nặng nề ngã xuống đất.
“Phạm Triệt, anh làm gì đấy.” Huyền Thiên vừa xoa mông vừa tức giận nói.
Chỉ nghe thấy tiếng cười ha hả trên đầu.
Ngu Tịch kéo hai người về chuyện chính: “Linh hồn của cô gái đó bị hiến tế. Huyền Thiên đạo hữu cũng nói đã gặp ma nữ váy đỏ, cho nên lúc này không thể xem nhẹ được.”
Huyền Thiên khôi phục dáng vẻ thanh đạm xa cách, nghiêm túc gật đầu.
Phạm Triệt cũng quay đầu nghe cô nói chuyện.
Ngu Tịch tiếp tục nói: “Hãy bắt đầu với thi thể trước. Có ai trong số các bạn biết cô ấy không?”
Phạm Triệt, cười hai tiếng ha ha.
Bởi vì với tính cách kỳ quái của mình, cậu ta là một nhân vật ngoài lề trong lớp, ít người biết đến cậu ta, và tương ứng, cậu ta cũng chẳng quen biết mấy người.
Huyền Thiên biết tình cảnh của Phạm Triệt, chế giễu: “Có người chắc là lớp mình có bao nhiêu bạn cũng chẳng biết nhỉ.”
Một nắm đấm sắt đập vào đầu Huyền Thiên, Phạm Triệt khoanh tay, khinh thường nói: “Chẳng qua là anh không thèm kết bạn với bọn họ mà thôi. Hơn nữa, nhóc tốt hơn anh bao nhiêu chứ?”
Huyền Thiên như bị chọc trúng chỗ đau, vịt chết mà cái mỏ vẫn còn cứng nói: “Đó là do em quá nổi tiếng, được không!”
Huyền Thiên quả thực rất ưa nhìn, mặt mày thanh tuấn, khí chất xa cách hợp với chức vị hot boy trường.
Nói đến đây, sâu trong đáy mắt hai người hiện lên một sự cô đơn, Ngu Tịch có thể nhìn ra được, số mệnh của người tu hành đã chú định sẽ khác với người thường.
“Được rồi. Vậy mọi người biết ai có khả năng quen biết cô ấy sao?” Ngu Tịch bất đắc dĩ nói.
Huyền Thiên nói trước: “Người khác thì em không nói, nhưng có một người nhất định sẽ biết.”
“Ai?” Ngu Tịch và Phạm Triệt đồng thanh hỏi.
“Ngu Ý Phi.” Huyền Thiên nói ra cái tên này một cách khẳng định, trong mắt lấp lánh ánh sao, “Mọi người đừng cho rằng Ngu Ý Phi chỉ là một học sinh trung học giống tôi. Cậu ấy lợi hại lắm, ai cũng quen, đi ở trên đường gặp mười người thì đến chín người sẽ chào hỏi cậu ấy. Việc tìm người này hỏi Ý Phi chắc chắn sẽ biết.”
“Đây đúng chất là “gái làng chơi” cấp trường mà!” Phạm Triệt cảm khái nói.
Ngu Tịch ho nhẹ hai tiếng, nhắc nhở nói: “Đó là em trai tôi đấy.”
“Hả?” Huyền Thiên kinh ngạc.
Phạm Triệt mím môi, ánh mắt nhìn xa xăm, cậu ta sẽ không bao giờ thừa nhận những gì mình vừa nói.
“Thế thì đạo hữu hỏi Ngu Ý Phi đi.” Huyền Thiên háo hức nhìn Ngu Tịch, cậu ta rất hâm mộ Ngu Ý Phi, bởi vì nhân duyên của cậu ấy rất tốt. Cậu ta hâm mộ chết mất thôi.
“Chờ một lát.” Ngu Tịch móc di động ra.
“Từ từ, chị lấy cái gì ra đấy?” Huyền Thiên kinh ngạc nhìn cô như thể thấy ma.
“Vãi chưởng.” Phạm Triệt cũng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Mọi người ai cũng biết, trường trung học Nam Xuyên có quy định bất thành văn là đi học không được mang di động. Mặc dù cũng có rất nhiều người lén lút mang điện thoại di động nhưng họ chỉ dám dùng lén lút, chứ không dám lấy ra xem công khai như Ngu Tịch.
Đây quả thực đang khiêu chiến với quyền uy của chủ nhiệm giáo dục.
Huyền Thiên như cảm nhận được sức mạnh của chủ nhiệm giáo dục, cậu ta chộp lấy điện thoại di động của Ngu Tịch và bỏ vào túi, nhìn trái nhìn phải để quan sát tình hình.
Ngu Tịch nghi ngờ nhìn Huyền Thiên.
Huyền Thiên kéo Ngu Tịch đi tới sân bóng ở khu bắc để tìm Ngu Ý Phi, vừa đi vừa nói chuyện: “Ở trường không cần lấy điện thoại ra thì đừng lấy.”
Ngu Tịch nhướng mày: “Đây là có ý gì?”
Lẽ nào chiếc điện thoại này có thể ăn thịt người?
Huyền Thiên thấy cô không biết thật nên nói: “Chủ nhiệm giáo dục của chúng ta kiểm tra nghiêm ngặt lắm.”
Ngu Tịch dùng ánh mắt ra hiệu, rồi gì nữa?
“Ông ấy là Thất trưởng lão của huyền môn, được gọi là chú Tuyên Thất. Rất am hiểu thuật giấu mình, không cẩn thận là bị ông ấy bắt được đó.” Vừa nói, Huyền Thiên dường như nhớ lại điều gì đó, lộ ra vẻ mặt đau khổ.
Ngu Tịch gật đầu, sau đó hỏi: “Rồi sao?”
“Cái gì?” Huyền Thiên khó hiểu.
“Bắt được thì sao?” Ngu Tịch tiếp tục nói.
“Mời phụ huynh đó!” Huyền Thiên đau đớn nói.
Phạm Triệt cũng không nhịn được phàn nàn: “Sau đó chính là cả sư phụ sư mẫu cùng nhau giáo huấn một trận.”
Lão già đó thật sự rất đáng giận, cậu ta đã bị ăn mấy trận đòn rồi.
“Không không không, chuyện bị hai người đánh còn chưa phải chuyện đau khổ nhất. Đau khổ nhất chính là ông ấy còn đăng một thông báo phê bình lên trên diễn đàn “Giới huyền học tương thân tương ái” nữa cơ.” Huyền Thiên nghĩ đến điều đó thì tỏ ra đau khổ.
Tương đương với việc mất hết mặt mũi trong giới huyền học.
“Giới huyền học tương thân tương ái?” Ngu Tịch nhắc lại cái tên này.
Phạm Triệt khi nhắc đến đây cũng có vẻ mặt ai oán, nói: “Trong diễn đàn đó không chỉ gồm cô bảy dì tám của cô, mà còn có người đứng đầu của các môn phái và chúng đệ tử dưới trướng, đáng sợ nhất là còn có cả kẻ thù một mất một còn của cô. Bọn họ sẽ mang chuyện này truyền xa, càng lúc càng xa. Sau đó, cô sẽ bị tất cả người trong giới huyền học cười nhạo.”
“Thà giết mình còn hơn.” Huyền Thiên ngửa mặt lên trời thở dài.
Ngu Tịch cười, thời đại tiến bộ cũng không có gì không tốt, ví dụ như việc trừng trị lũ củ cải nhỏ nghịch ngợm đúng một liều thuốc hay.
Một lúc sau, họ đến sân thể dục.
Ngu Ý Phi đang đá bóng một mình, thấy Ngu Tịch tới, vội vàng chạy tới hỏi: “Chị, sao chị đến đây?”
Ngu Tịch lấy khăn tay từ trong ngực ra lau mồ hôi cho Ngu Ý Phi, đưa cho cậu ta một chai nước, nói: “Chị đến gặp em. Tiện thể hỏi em ít chuyện.”
Ngu Ý Phi nghe xong liền ngoan ngoãn gật đầu nói: “Vâng ạ.”
Ngu Tịch vừa định hỏi thì sững người, bọn họ quên không chụp ảnh người ta rồi. Cô cũng không thể mang Ngu Ý Phi đưa đến hiện trường đẫm máu được, Ngu Tịch quay đầu lại nói với Phạm Triệt, người duy nhất mang cặp sách nói: “Cậu có bút mực không?”
Phạm Triệt sửng sốt một lúc, sau đó gật đầu mở cặp sách ra, lấy ra một đống chai lọ màu đen, cuối cùng lấy ra một tờ giấy A4 nhàu nát ở đáy cặp sách, phía trên có một nhúm máu đen, nhìn có vẻ là xác của một con sâu.
Phạm Triệt lấy từ trong túi quần ra một cây bút nước đưa cho Ngu Tịch.
Ngu Tịch trầm tư nhìn tờ giấy, cuối cùng cố nhịn ghê tởm cầm lấy bút bắt đầu vẽ.
Chỉ trong chốc lát, khuôn mặt của một cô gái hiện ra sống động trước mặt mọi người.
Huyền Thiên giơ ngón tay cái lên với Ngu Tịch, cảm khái nói: “Thật sự rất giống. Chị Tịch, bức tranh của chị thật hoàn hảo.”
Ngu Tịch khẽ gật đầu, Ngu Ý Phi không khiêm tốn như Ngu Tịch, cậu ta khoác cánh tay Huyền Thiên và khoe khoang: “Đương nhiên. Chị của tớ chắc chắn lợi hại nhất. Anh bạn, tớ thấy cậu quen lắm. Cậu có phải là Huyền Thiên ở lớp bên cạnh không?”
Huyền Thiên chưa kịp phản ứng, trả lời theo phản xạ: “Đúng vậy.”
Ngu Ý Phi rèn sắt khi còn nóng tiếp tục nói: “Thì ra là Huyền Thiên huynh đệ. Tớ muốn làm quen với cậu lâu rồi mà chẳng có cơ hội. Tớ đã xem cậu múa kiếm trong buổi biểu diễn kỷ niệm của trường năm ngoái. Rất tuyệt vời.”
“Hả?” Huyền Thiên kinh ngạc, sau đó rơi nước mắt.
Đây là chuyện thế gian khốn khổ gì vậy, thần tượng của mình thì ra cũng hâm mộ bản thân.
Ngu Tịch kịp thời cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, cô nói với Ngu Ý Phi: “Em có quen cô gái này không?”
Ngu Ý Phi thấy vẻ mặt nghiêm túc của chị thì vội vàng gật đầu, không dám chậm trễ nói: “Đây là Trần Thiến Thiến lớp 11-5. Cô ấy vừa giành được danh hiệu hoa khôi khối cấp ba vài ngày trước. Tuy nhiên, trước đây cô ấy không nổi bật lắm.”
Huyền Thiên hào hứng nghe, kích động hỏi: “Sao lại nói thế?”
“Tớ đã gặp cô ấy vài lần khi đến khu cấp ba đá bóng. Trước kia cô ấy trông nặng nề rầu rĩ, đi đường thì luôn cúi đầu, không thích nói chuyện, điểm số cũng ở mức trung bình. Về ngoại hình, hình như cô ấy… hình như… không đẹp lắm.” Ngu Ý Phi nhỏ giọng nói, hiện tại hoa khôi này đang được mọi người săn đón, cậu ta không muốn để người khác nghe thấy rồi nói mình nói xấu hoa khôi.
Ba người Ngu Tịch vừa nghe hai ba câu, đại khái đã có manh mối.
Bọn họ nhanh chóng tạm biệt Ngu Ý Phi để tới lớp 11-5.
Ngu Ý Phi thấp giọng lẩm bẩm: “Bọn họ hỏi cái này làm gì vậy.” Sau đó, như nhớ ra điều gì, cậu ta xoa đầu nói: “Chị à, nếu chị muốn đến lớp 11-5, có khi gặp được cả anh trai đó. Coi đầu óc của em nè, quên không nói. Chắc hẳn anh trai sẽ rất chào đón chị đó.”
Ngu Ý Phi nhớ đến tính tình trầm lặng của Ngu Bách Ly, tưởng tượng đến cảnh anh trai tươi cười chào hỏi Ngu Tịch, nhanh chóng lắc đầu, thôi quên đi.
Đám người Ngu Tịch vừa mới tìm được lớp 11-5 đã nghe thấy thông báo từ đài phát thanh: “Có một thông báo khẩn cấp. Tối nay sẽ nghỉ học, vách tường Cúc Lâu bất ngờ bị sập, hiện đang được tiến hành sửa chữa khẩn cấp. Yêu cầu các bạn học sinh vui lòng rời khỏi lớp theo sự hướng dẫn của giáo viên. Yêu cầu học sinh không đến gần Cúc Lâu tránh phát sinh sự cố không an toàn. Yêu cầu học sinh không đến gần phạm vi chung quanh Cúc Lâu tránh phát sinh sự cố không an toàn! Yêu cầu học sinh không đến gần Cúc Lâu!”
Chỉ thấy tiếng reo hò vang lên từ mọi phía, họ ba mặt nhìn nhau, bây giờ phải làm gì đây. Phạm Triệt trực tiếp đẩy cửa lớp 11-5: “Tới cũng tới rồi, sao không xem tiếp. Có lẽ vẫn còn người trong lớp.”
Nghênh đón cậu ta là một một đôi mắt đen nhánh như mực.
Phạm Triệt không chút nghĩ ngợi lui về phía sau, cậu ta nhìn xung quanh, cười ha ha nói: “Nơi này hình như không có ai cả!”



