Thiên kim thật giả
Ngu Tịch vừa khôi phục ý thức, định đứng dậy thì nghe thấy một người phụ nữ trung niên ủ rũ nói ngoài cửa:
“Bố bọn nhỏ ơi, phải làm sao đây? Tịch Tịch đã hôn mê suốt ba ngày rồi. Bác sĩ Lâm xem rồi nói không sao, nhưng Tịch Tịch vẫn chưa tỉnh lại kìa! Tất cả là lỗi của em, đáng lẽ em không nên để Tịch Tịch đi lên núi, núi dốc như vậy, Tịch Tịch lại không giống Đại Oa, Nhị Oa, trước đến giờ con bé cũng chưa từng leo núi nữa, trời ơi…”
Ngu Tịch lẳng lặng nằm nghe cuộc đối thoại của hai người, trong đầu tiếp nhận ký ức không thuộc về cô.
Cuộc sống của nguyên chủ đầy thăng trầm. Cô sinh ra trong một gia đình hào môn họ Bạch tài sản hơn chục tỷ, từ nhỏ cô lớn lên trong sự nuông chiều, tiếp nhận nền giáo dục tốt nhất, trong nhà có ba đứa nhỏ. Cô là con gái duy nhất trong nhà, nên càng được yêu thương hơn cả. Dựa theo quỹ đạo ban đầu, cô tính sẽ ra nước ngoài bồi dưỡng ở nơi có nền âm nhạc tốt nhất, nhưng một chuyện bất ngờ xảy ra.
Thế nhưng cô không phải là tiểu thư thật sự của nhà họ Bạch.
Cô chỉ là một cô gái quê mùa bị đưa tin sai mà thôi.
Sau khi biết tin, nhà học Bạch rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Ngay lúc mọi người lo lắng do dự thì nguyên chủ xin bố mẹ đưa thiên kim thật trở về.
Tại buổi tiệc đón gió tẩy trần cho thiên kiêm thật, lần đầu tiên nguyên chủ gặp bố mẹ ruột mình, cũng may bọn họ đều là những nông dân chất phác. Trong nhà còn có ba mặt con, nhưng bọn họ đều đối xử bình đẳng, không có tư tưởng trọng nam khinh nữ.
Trong bữa tiệc nguyên chủ cẩn thận quan sát thiên kim thật, trông cô ấy trắng nõn sạch sẽ giống mẹ Bạch đến bảy tám phần, khuôn mặt luôn tươi cười, hàng mi cong cong, nhìn là biết đứa nhỏ được lớn lên trong sự yêu thương.
Nguyên chủ thật sự rất thích thiên kim thật này, hoặc là nói tất cả mọi người đều thích cô gái đơn thuần ngây thơ này.
Ngày hôm sau, thừa dịp nhà họ Bạch không chú ý nguyên chủ và bố mẹ lén rời đi, không quấy rầy người của hai nhà có lẽ là lựa chọn tốt nhất rồi.
Sau khi nguyên chủ và bố mẹ quay về nhà họ Ngu, vì muốn san sẻ công việc với gia đình nên theo hai em trai lên núi hái dương xỉ, không ngờ bị trượt chân té, trán đập vào cục đá, hương tan ngọc nát.
Đúng là tạo hoá trêu người. Ngu Tịch xem kỹ cuộc đời của nguyên chủ xong, cảm thấy vô cùng thương xót cho nguyên chủ, một cô gái hiểu chuyện hiểu lý lẽ như thế lại vì một chuyện ngoài ý muốn mà rời bỏ trần đời.
[Ting! Ký ức đã được truyền xong, xin ký chủ mau chóng mở phát sóng trực tiếp, điểm sinh mệnh trước mắt: 1 ngày]
Trong đầu cô truyền đến một tiếng máy móc, Ngu Tịch sửng sốt một chút, lần đầu tiên trong cuộc đời không xác định được, cô nói: “Hệ thống?”
[Xin chào ký chủ, tôi là hệ thống phát sóng trực tiếp 001. Rất vui khi được hợp tác với bạn, hy vọng từ này về sau hợp tác vui vẻ.]
Hai mắt Ngu Tịch mờ mịt, sao đột nhiên vô duyên vô cớ lại xuất hiện một cái hệ thống vậy?
Ngu Tịch: “Cậu muốn tôi làm gì?”
[Ký chủ chỉ cần phát sóng trực tiếp vào thời gian quy định là được nhé. Sau khi hoàn thành phát sóng trực tiếp, ký chủ sẽ nhận được điểm sinh mệnh tương ứng.]
Ngu Tịch mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, cô thầm suy nghĩ một chút, với tư thế sét đánh không kịp bịt tai, cô giơ tay lên bắt lấy một vật gì đó trong không trung, giọng nói của hệ thống đột nhiên dừng lại.
“Cậu là yêu nghiệt phương nào đấy? Tôi chưa từng nghe nói chuyện hoàn thành nhiệm vụ đổi lấy điểm sinh mệnh bao giờ. Một tên tham sống sợ chết đường ngang ngõ tắt mà dám giờ lừa bịp trước mặt bà à.” Ngu Tịch lạnh lùng trả lời.
Cô vốn là một người đã chết rồi, tự nhiên sống lại nhập vào người của 300 năm sau, chuyện này đúng là nghịch thiên mà.
Sinh thời, cô là một tuyệt thế thiên tài Huyền học nghìn năm có một, nhưng tiếc là trời cao đố kỵ anh tài, sư phụ đoán mệnh cô sẽ không sống quá 25 tuổi, ban đầu biết tin cô còn không tin, cuối cùng cũng chấp nhận số mệnh, chịu chết vì lôi kiếp.
Giọng điện tử của hệ thống thấp thỏm lo âu, xin tha:
[Đại lão tha mạng em đi!!! Em chỉ là một hệ thống nhỏ bé đáng thương vô tội, em chính là nhân viên chính thức của Thiên Đạo môn đấy ạ. Hu hu hu, không phải đường ngang lối tắt gì đâu. Công việc chính của em là cảm thụ chân thiện mỹ của nhân gian, sau đó căn cứ lòng yêu mến nồng hậu để đổi tích phân.]
“Tích phân có tác dụng gì?” Ngu Tịch thờ ơ hỏi.
[Tích phân… Hạn mức… Tích phân…]
Ngu Tích thấy hệ thống ấp a ấp úng, lực trên tay không khỏi tăng thêm vài phần, cô lạnh lùng quát: “Nói!”
Hệ thống khóc không ra nước mắt, nhưng lần này đến quần lót cũng sắp tuột ra đến nơi rồi.
[Tích phân có thể đổi lấy điểm sinh mệnh.]
“Ồ?” Ngu Tịch ồ lên một tiếng, hệ thống sợ đến mức giật mình một cái, nếu như nó có thực thể thì hẳn là sẽ ôm đùi Ngu Tịch khóc lóc kể lể rồi.
[Còn có thể đổi được thực thể nữa. Đổi được những thứ khác nữa, chỉ cần chị muốn, tích phân đổi được hết. Hu hu hu, đại lão à, em đã nói hết rồi, đừng giết em, hu hu hu. Em còn trẻ như vậy, mới có hai tuổi thôi, còn chưa cưới vợ nữa.]
Ngu Tịch hơi thả lỏng tay đang bóp chặt hệ thống, lạnh lùng nói: “Nói như vậy, ngươi không làm hại đến loài người đúng không?”
[Đúng đúng đúng.] Hệ thống vội vàng đáp lại, sợ trễ một giây là bị đại lão cho tan thành mấy khói mất.
Ngu Tịch thả lỏng ra, nói: “Được, ta hiểu rồi.”
Hệ thống đợi Ngu Tịch nói xong thì chạy nhanh như chớp.
Người phụ nữ bên ngoài tiếp tục áy náy nói: “Nếu Tịch Tịch xảy ra chuyện gì, em… em không sống nổi nữa. Con mới về mà đã xảy ra chuyện. Em…”
Vừa nói, người phụ nữ vừa khóc nức nở.
Người đàn ông vẫn luôn lẳng lặng ngồi xổm hút thuốc lá, mở miệng trấn an vợ nhà mình luôn nhọc lòng vì con cái: “Em đừng quá lo lắng, bác sĩ Lâm đã nói đầu A Tịch bị chấn thương, hôn mê mấy ngày là hiện tượng bình thường, em đừng lo lắng nữa.”
“Hay là chúng ta đưa Tịch Tịch đến bệnh viện lớn đi?”
“Chờ qua lễ Sơn Thần rồi nói sau.”
Kỳ thật trong lòng Ngu Hải cũng không yên ổn gi, không kiềm lòng được mà lo lắng cho an nguy của Ngu Tịch, nhưng thân là trụ cột của gia đình, nhất định không được sợ hãi khi lâm nguy, bình tĩnh xử lý mọi việc, nếu tuỳ tiện đưa Ngu Tịch xuống núi trong lễ Sơn Thần thì e là cô sẽ phải chịu sự xa lánh của người trong thôn, cuộc sống không được yên ổn.
Cố Hải Yến nghe vậy thì cầm thuốc thở dài, đi qua đi lại, lòng nóng như lửa đốt, sốt ruột hỏi: “Khi nào mới sửa được quy tắc này đây, Sơn Thần không xuất hiện bao nhiêu năm rồi.”
Ngu Hải trừng mắt lạnh lùng cản lời của Cố Hải Yến: “Nói bậy gì đó, đừng có ăn nói lung tung, mạo phạm Sơn Thần bây giờ!”
Lúc này, cửa kẽo kẹt mở ra, hai người quay đầu lại nhìn, thấy một thiếu nữ mặc mỗi áo đứng thẳng tắp ngay cửa.
Cố Hải Yến không quan tâm đến những thứ khác, nhanh chân đi qua muốn xem người Ngu Tịch thế nào rồi, trong tay còn cầm theo chén thuốc vướng víu.
Bà vội vàng xoay người đưa thuốc cho người đàn ông phía sau, kéo Ngu Tịch lại kiểm tra từ trên xuống dưới, lướt qua một vòng không thấy gì đáng trở ngại, lúc này bà mới yên lòng.
Bà ngẩng đầu lên thấy trên trán Ngu Tịch quấn một vòng băng gạc thật dày, không cầm lòng được mà đưa tay lên vuốt ve, đau lòng hỏi: “Tịch Tịch, có đau không? Mẹ thổi giúp con nhé.”
Ngu Tịch ngẩn ra, đây là lần đầu tiên có người quan tâm cô như vậy. Cô là một đứa trẻ bị bỏ rơi trong tuyết, được sư phụ nhặt về chăm sóc, từ đó bước vào còn đường Huyền học, sư phụ đối xử với cô rất tốt, nhưng lại không giỏi ăn nói, chưa từng có ai chăm sóc cô cẩn thận như vậy.
Ngu Tịch khó khăn gọi một tiếng gượng gạo: “Mẹ.”
Trong mắt Ngu Tịch hiện lên một sự hoang mang, sao có thể, sao cô lại có suy nghĩ như vậy, còn nói ra như thế nữa.
Cảm xúc cô đang bị ảnh hưởng bởi một thứ gì đó.
Trong đầu Ngu Tịch gọi hệ thống.
[Đại lão, em đây!] Hệ thống tung ta tung tăng cười nịnh nọt.
Ngu Tịch nhướng mày: “Sao lại thế này? Cảm xúc của nguyên chủ có thể ảnh hưởng tôi sao?”
Hệ thống giải thích: [Đúng vậy đó đại lão, chị vừa mới tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, cảm xúc của cô ấy khá mãnh liệt, qua một khoảng thời gian nữa sẽ ổn thôi.]
“Nguyên chủ đâu rồi?” Ngu Tịch hỏi ra nghi vấn trong lòng.
[Nguyên chủ chuyển kiếp đi đầu thai rồi. Cô ấy chỉ có thể sống đến 20 tuổi ở kiếp này thôi, cô ấy hết thời gian rồi. Em dùng tích phân đổi lấy quyền sử dụng thực thể này. Cô ấy dùng tích phân này để kiếp sau có thể đầu thai vào một bảo thai, sống lâu trăm tuổi.”
Ngu Tịch hiểu rồi, phất tay ý bảo hệ thống rời đi. Về phần lời của hệ thống, cô chỉ tin một nửa.
Ngu Tịch cụp mắt suy tư, nguyên chủ thật sự đầu thai rồi sao?
Hệ thống: Tình cảm của tôi chính là Bách khoa toàn thư Baidu. Ui, đánh không lại, đánh không lại, tất cả hãy bình tĩnh nhẫn nại!!!
Hốc mắt của Cố Hải Yến lập tức đỏ lên. Bà vốn là một người phụ nữ nhỏ bé, xem con gái là trời. Lúc biết con gái không phải máu mủ ruột thịt của mình, bà không tin nổi, hơn nữa còn đau lòng vì không được thấy mặt con gái ruột.
Mặc dù người ta nói số đứa trẻ may mắn được sống trong một gia đình giàu có, được hưởng vinh hoa phú quý hơn 20 năm, cơm ăn áo mặc đủ đầy, còn thông thạo bốn thứ tiếng nữa, được vào học tại một trường âm nhạc. Đây là phước đức đã tu mấy kiếp rồi.
Cố Hải Yến vẫn lo lắng, lo là con gái về nông thôn ở với bọn họ sẽ không quen. Ở cái nơi hoang vu hẻo lánh này chẳng có gì cả, hoàn toàn không sánh bằng chốn phồn hoa đô thị, chứ đừng nói gì đến học âm nhạc.
Ngu Tịch nhìn người phụ nữ trước mặt khóc không thành tiếng với gương mặt hốc hác mắt đỏ hoe, lần đầu tiên cảm thấy tay chân luống cuống như vậy, cô vội vàng lấy chiếc khăn tay trong trí nhớ, sau đó lau nước mắt cho Cố Hải Yến.
Cố Hải Yến cảm nhận được xúc cảm mềm mại trên mặt, bà định thần lại, kích động nắm lấy tay Ngu Tịch, có hơi xúc động.
“Tịch Tịch, là bố mẹ cản đường con. Vốn dĩ con được đi Mỹ học nhạc ở Học viện Âm nhạc, giờ con chỉ có thể ở vùng quê này với bố mẹ. Trước kia ở nhà họ Bạch, được ở trong biệt thự năm tầng, có vườn hoa phía sau, có bể bơi, sân bóng rổ, các loại sân bóng.
Con chắc chắn không quen với căn nhà ngói nhỏ tồi tàn này. Nhà của chúng ta gộp lại cũng không lớn bằng phòng khách của nhà họ Bạch nữa. Con có một tương lai tươi sáng như vậy mà bố mẹ đã hủy hoại con…”
Tâm lý Cố Hải Yến đã phải chịu áp lực rất lớn về vụ nhầm lẫn này. Bà hy vọng con gái nuôi có thể hạnh phúc về với gia đình thực sự của mình, đồng thời cô cũng hy vọng con mình có thể sang Mỹ để nhìn thấy bầu trời rộng lớn hơn.
Ngu Tịch nhẹ nhàng ôm lấy Cố Hải Yến, ôm bà ấy vào trong lòng, cẩn thận vỗ lưng để cho bà bình tĩnh lại: “Mẹ, con nhận được nhiều thứ rồi. Những thứ kia ngay từ đầu đã không thuộc về con. Con cũng cảm thấy nhà mình không có gì là không tốt cả, con rất thích nơi này, bởi vì có mọi người ở đây. Nhà của họ Bạch rất lớn nhưng nhà mình cũng đâu nhỏ đâu.”
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng cho con. Con là Ngu Tịch, không phải Bạch Tịch, từ nay về sau mãi mãi là Ngu Tịch. Đây chính là vận mệnh đã định của con rồi.” Ngu Tịch kiên quyết nói, dáng vẻ như lựa chọn quay lại nhà họ Ngu lúc trước là việc không có lựa chọn thứ hai vậy.
Ngu Hải bên cạnh vui mừng gật đầu, nhà họ Bạch dạy dỗ Ngu Tịch rất tốt. Biết tiến biết lùi, biết hiểu chuyện, không tham lam, biết bằng lòng. Ngu Hải có thể thấy được nhà họ Bạch nuôi dạy Ngu Tịch thật sự là cả một quá trình.
Sau khi hai người nói cho nhau nghe tấm lòng của mình thì trời cũng dần tối.
Ban đêm ở nông thôn có một nét sức hút rất độc đáo.
Gió mùa hạ thổi qua, mang theo hương thơm cỏ cây, trên bờ đập trống trải là bàn bát tiên bằng gỗ thô, trên bàn bày ba năm món trên đĩa sứ trắng hình hoa mẫu đơn, rau diếp theo mùa, một đĩa rau diếp xanh non, một đĩa thịt khô được nhà nông hun khói trong một năm, một nồi canh gà mái già, một đĩa cá bắt từ sông riêng của bố Ngu.
Cả nhà ba người ăn tối dưới bầu trời đầy sao, mấy đứa em lên thị trấn học rồi, thứ bảy chủ nhật mới về được.
Ngu Tịch biết đây là nhà họ Ngu sợ mình không thích ứng được nên làm một bữa cơm đặc biệt.
Nguyên chủ đã ở nhà họ Ngu gần một tháng rồi.
Trong trí nhớ của cô, bữa ăn của nhà họ Ngu rất mộc mạc.
Tuy có mặn có chay, chẳng kém nhà họ Bạch là bao nhưng trong lòng nguyên chủ có hơi uất ức, nhưng cô cũng không nói gì cả.
Có lẽ nguyên chủ vẫn luôn sống trong nhà họ Bạch, không hiểu được nỗi khổ tâm của hai vợ chồng nhà họ Ngu, một Bạch Tịch sống trong phú quý từ nhỏ căn bản không biết hai vợ chồng nhà họ Ngu đã vì cô làm những gì.
Ngu Tịch thầm thở dài trong lòng, cũng không phải lỗi của cô ấy. Môi trường sống có ảnh hưởng rất lớn đến nhận thức của một người mà.
Thấy Ngu Tịch không động đũa, Cố Hải Yến lo lắng đặt bát đũa xuống, thận trọng hỏi: “Không hợp khẩu vị à con?”
Cố Hải Yến đã ăn qua đồ ăn trong bữa tiệc của nhà họ Bạch, rượu nước ngoài mấy chục vạn nói khui là khui, trứng cá muối đen thùi lùi mấy vạn tệ nói ăn là ăn, rượu vang Lafite, bò Kobe, gan ngỗng, nấm Truffle, bà còn không thể tưởng tượng được, chưa có thứ gì mà bọn họ chưa từng ăn qua.
Cố Hải Yến luôn lo lắng Ngu Tịch về nhà sẽ không quen với ẩm thực của gia đình, bà khẽ cắn môi tính lấy hết heo gà vịt trong nhà trữ Tết ra ăn.
Dù không ăn được mấy thứ mấy ngạn vạn đó thì nhất định phải ăn thịt mỗi ngày.



