Skip to main content

Tôi dừng bước.

Lại là Ôn Tùy Niên dai như đỉa đói.

Đôi mắt hắn đỏ ngầu, dang hai tay từ từ tiến lại gần tôi, vẻ lo lắng trên hiện rõ đến nỗi làm tôi chói mắt.

“Hòa Hòa, ngoan, nghe lời anh, sân thượng nguy hiểm lắm, em xuống đây được không?”

Hắn vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào tôi, không dám kích động tôi, như một chú chó đáng thương, cầu xin tôi nghe lời.

Tôi nhíu mày nhìn chằm chằm hành động của hắn.

Dù đứng ở xa tôi cũng thấy rõ người hắn run rẩy.

Trong khoảnh khắc nào đó, tôi thực sự cảm nhận được sự lo lắng của một người anh trai dành cho em gái mình.

Chẳng phải Ôn Tùy Niên luôn ghét tôi sao? Sao hôm nay hắn lại như người khác thế này?

Tôi lại bước thêm một bước, nửa người vươn ra khỏi lan can sân thượng.

Ôn Tùy Niên hoảng hốt hét lên:

“Hòa Hòa, đừng làm bậy! Trước đây là anh sai, chỉ cần em xuống đây, em muốn gì anh cũng đồng ý.”

Vẻ mặt hắn không giống như đang diễn kịch, mắt hắn đỏ ngầu, mái tóc được chải chuốt cẩn thận cũng bị gió thổi rối bời.

Đúng lúc đó, một giọng nói chế nhạo vang lên từ phía sau Ôn Tuỳ Niên:

“Khương Hòa, vì muốn phá buổi tiệc đính hôn này, cô thật sự là không từ thủ đoạn nào.”

Tôi nhìn theo giọng nói, thấy Thẩm Xác mặc bộ vest thẳng thớm xuất hiện.

Anh ta chính là thiếu gia nhà họ Thẩm mà nguyên chủ thích.

Lúc rảnh rỗi, tôi đã đọc qua cốt truyện.

Khi mới về nhà họ Ôn, trong hoàn cảnh mọi người đều không thích cô ấy, nguyên chủ gặp được Thẩm Xác.

Anh ta là một công tử nhà giàu vừa đẹp trai, vừa chu đáo, như ánh sáng soi rọi cuộc đời tăm tối của nguyên chủ.

Thêm vào đó, hai nhà Ôn Thẩm lại kết thông gia, nếu năm xưa không có chuyện tráo đổi thì người Thẩm Xác cưới phải là Khương Hòa.

Cô gái lớn lên ở cô nhi viện, không có gì lạ khi sa vào giấc mộng đẹp do chính mình dệt nên.

Cô mơ rằng mình là vịt con xấu xí gặp được hoàng tử, được cứu khỏi khổ đau, được nâng niu như một nàng công chúa.

Tiếc là người mà nhà họ Thẩm muốn cưới, chưa bao giờ là thiên kim thật, mà là một cô gái danh giá, môn đăng hộ đối.

Ôn Sơ Sơ, người được tạo ra để kết hôn với hào môn, mới là lựa chọn tốt nhất của nhà họ Thẩm.

Khương Hòa chẳng có gì trong tay làm sao lọt vào mắt Thẩm Xác được chứ?

Cho nên, khi tia sáng này biết thiên kim thật không được nhà họ Ôn yêu thích, anh ta lập tức chiếu rọi sang người khác

Đây là một cuộc tình thiêu thân, là hiện thực mà Khương Hòa phải đối mặt.

Thẩm Xác cực kỳ ghét tôi, thấy tôi đứng chênh vênh bên mép sân thượng thì cười khẩy:

“Khương Hòa, cô chỉ giỏi dùng cái chết để uy hiếp tôi!

“Dù cô có bám riết thế nào thì trong lòng tôi vẫn chỉ có một mình Sơ Sơ thôi.”

Nghe Thẩm Xác nói vậy, Ôn Tùy Niên không nhịn được đấm thẳng vào mặt anh ta, mắng:

“Thẩm Xác, ai cho phép anh nói em gái tôi như thế hả?”

Thẩm Xác ngơ ngác, không hiểu sao Ôn Tùy Niên, người luôn ghét tôi, lại đột nhiên bênh vực tôi.

Anh ta nhìn tôi đầy ghét bỏ, ôm lấy Ôn Sơ Sơ đang run rẩy, như một người hùng bảo vệ người yêu, chĩa mũi dùi vào tôi:

“Khương Hòa, cô lại giở trò gì sau lưng?”

“Có phải cô đã nói gì với Ôn Tùy Niên nên anh ta mới bênh cô phải không?

“Tôi nói cho cô biết, Sơ Sơ không chỉ là vị hôn thê của tôi mà còn là ân nhân cứu mạng của tôi. Đời này tôi chỉ yêu một mình cô ấy!”

Sau những lời nói đanh thép đó, một giọng nữ trong trẻo vang lên:

“Chẳng phải người cứu anh là Khương Hòa sao?”

Một câu nói khiến tất cả mọi người trên sân thượng xôn xao, ánh đèn nhấp nháy cũng không thể che lấp vẻ mặt trắng bệch của Ôn Sơ Sơ.

Người lên tiếng là Lâm Vi, cô gái tôi đã cứu ở tiệm vàng vào hôm trước.

Khác với hôm đó, vẻ sợ hãi và hoảng loạn trong mắt cô ấy đã biến mất, thay vào đó là sự kiên định, tin tưởng và lo lắng cho tôi.

Thẩm Xác sửng sốt rồi cười khẩy.

Dù đứng cách xa nửa cái sân thượng, tôi vẫn cảm nhận được sự ghét bỏ của Thẩm Xác.

“Khương Hòa, để thu hút sự chú ý của tôi, cô định dùng mọi cách cướp công cứu mạng người khác à?”

Ôn Sơ Sơ đứng bên cạnh cắn môi dưới, né tránh ánh mắt của tôi.

“Chị à, em biết chị luôn muốn hòa nhập vào nhà họ Ôn, em cũng biết em đã chiếm vị trí của chị 18 năm. Nhưng hai tháng trước, em đã cứu anh Thẩm, ai cũng biết chuyện đó mà.”

“Em biết chị thích anh Thẩm, nếu chị muốn nhận công lao thì em nhường cho chị đấy.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, lời nói nhún nhường của cô ta làm Thẩm Xác đỏ mắt, ngay cả Ôn Tùy Niên cũng ngẩn người ra, không hiểu chuyện gì.

Lâm Vi đảo mắt, lấy điện thoại ra rồi mở một đoạn video cho mọi người xem.

Trong video, Thẩm Xác đầy máu nằm bất tỉnh trên ghế lái giữa đống xe tan hoang.

Một bóng người nhỏ bé đang cố gắng kéo anh ta ra khỏi xe rồi gọi cấp cứu.

Dù đèn đường ở ngoại ô mờ ảo, nhưng điện thoại của Lâm Vi có độ phân giải cao, quay rõ cả khuôn mặt tôi.

Đến cả nốt ruồi nhỏ trên đuôi mắt cũng hiện rõ trên màn hình.

Trong sách chỉ có vài dòng miêu tả về đoạn này.

Thẩm Xác lái xe mất tập trung ở ngoại ô nên đâm vào dải phân cách, đầu đập vào vô lăng và ngất đi.

Trong lúc mơ màng, anh ta cảm thấy có người cứu mình.

Khi tỉnh lại, anh ta thấy mình đang nằm trong bệnh viện, bên cạnh là người con gái anh ta yêu, Ôn Sơ Sơ.

Thế là anh ta càng yêu quý ân nhân cứu mạng, ngày đính hôn cũng được dời lên sớm hơn.

Lâm Vi vẫn cố gắng tranh cãi thay tôi:

“Tuy tôi không phải người nhà họ Ôn, nhưng tôi cũng nghe nói Khương Hòa mới là con gái ruột của nhà họ Ôn.”

“Cô ấy ở bên ngoài chịu khổ mười tám năm, một năm trước không dễ gì mới được về nhà, chẳng những không nhận được sự đối đãi chân thành từ các người, ngược lại còn bị bắt nạt.”

“Một cô gái chỉ mới mười chín tuổi, rốt cuộc phải chịu bao nhiêu tổn thương, mới có thể mang quyết tâm phải chết vào hôm ở tiệm vàng, không chút do dự xông lên đỡ nhát dao kia cho tôi!”

Cô ấy nói trong vẻ mặt đầy phẫn nộ.

Mọi người nghe vậy đều lộ vẻ cảm thán.

Đoạn video mà Lâm Vi quay được bằng điện thoại vẫn đang phát đi phát lại.

Thân hình gầy yếu, suy dinh dưỡng của tôi hết lần này đến lần khác cố gắng kéo Thẩm Xác ra khỏi chiếc xe biến dạng, vì sợ xăng rò rỉ sẽ gây nổ, tôi cắn răng kéo anh ta đến một vị trí an toàn.

Cuối cùng, Lâm Vi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch của Ôn Sơ Sơ, giọng điệu lạnh lùng nói thêm một câu:

“Nếu không phải tôi tình cờ đi ngang qua, e rằng có người đã mạo nhận công lao cứu mạng rồi.”

Sắc mặt Ôn Sơ Sơ trắng bệch đến đáng sợ, cắn chặt môi dưới, đáy mắt lộ rõ vẻ oán giận.

Tôi nhìn Lâm Vi với ánh mắt cảm kích.

Tuy rằng tôi không phải nguyên chủ.

Nhưng tôi thay nguyên chủ cảm ơn cô ấy.

Chính đoạn video mà cô ấy vô tình quay được đã trả lại sự trong sạch cho nguyên chủ.

Nếu tôi có thể gặp được nguyên chủ trên đường xuống suối vàng, nhất định sẽ kể cho cô ấy nghe tin vui này.

Thẩm Xác vô thức buông tay đang nắm lấy Ôn Sơ Sơ, bước chân lảo đảo, không thể tin nổi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tôi:

“Hòa Hòa, người đã cứu tôi… lại là em!”