Skip to main content

Trang chủ Tháng ngày cùng xào CP với bạn trai cũ Chương 53: Hiếu kỳ

Chương 53: Hiếu kỳ

8:03 chiều – 04/05/2025

Kết cục cuối cùng của “Câu chuyện sân thượng” là một màng đặc tả màn ảnh dài ba phút, Hạ Dư Thanh vẫn ngồi trên xe taxi, giọng nói quen thuộc của đôi nam nữ kia dường như càng ngày càng xa, càng lúc càng mơ hồ, chỉ có ánh đèn neon của thành phố không ngừng chiếu vào mặt anh, khoe màu đua sắc, ánh sáng và bóng tối luân phiên nhau, giống như thế giới tuyệt vời và luôn thay đổi này.

Ánh sáng đủ màu phác họa những chi tiết khác nhau của khuôn mặt, ánh mắt có khi sâu sắc có khi mơ hồ đang phản ánh sự dâng trào trong dòng suy nghĩ của cậu ta, trong lòng cậu ta giống như đang chịu quả bom nguyên tử đánh vào, rung chuyển dữ dội.

Dưới ánh đèn đỏ rực, vẻ mặt cậu ta lộ ra vẻ điên cuồng, tựa như đang không cam lòng mà ,hò hét phẫn nộ với sự trêu đùa của vận mệnh, ông trời đã quẳng cho cậu ta một trò đùa thật buồn cười, dưới ánh đèn màu tím tử la lan, sự bi ai của cậu tanhư bọc lộ thành lời, cậu ta nhớ đến tấc cả những gì mình phải chịu đựng, những thứ đó đều làm cho người ta phải bi thương. Cậu ta chỉ là một người vô tội, vậy mà lại phải chịu đủ mọi sự tra tấn.

Ánh sáng trắng từ phía trước chiếu thẳng vào, người tài xế chửi bới chiếc xe bật đèn chiếu xa phía trước, trong hoàn cảnh này, Hạ Dư Thanh như đang phải chịu cực hình.

Dưới ánh đèn màu da cam, cậu ta có cảm giác nhận được sự may mắn sau cơn sợ hãi.

Cậu ta đi qua vách núi trong bóng tối, suýt chút nữa té đến thịt nát xương tan, nhưng cuối cùng vẫn đi đến đích, hai chân vẫn còn đang mềm nhũn ra.

…..

Cuối cùng thì ánh sáng cũng dừng lại. Xe taxi đang ngừng chờ đèn đỏ, tài xế ngồi huýt sáo nhàn nhã thong dong. Một chùm ánh sáng xanh nhạt tiếp tục chiếu vào trong buồng xe, ánh sáng xanh nhạt giống như phản chiếu của tuyết trắng dưới ánh trăng, lạnh lùng và tĩnh lặng. Một giọt nước mắt rơi trên mặt Hạ Dư Thanh.

Cho đến lúc này, linh hồn cậu ta mới thực sự hoàn thành được cứu rỗi.

Phân đoạn này có yêu cầu cao về kỹ năng diễn xuất của Khương Xuy Vũ và yêu cầu về ánh sáng lại càng cao hơn nữa.

Hiệu quả ánh sáng mà Tôn Châu Hoà mong muốn thì ánh sáng của các biển hiệu quảng cáo trên đường phố không thể nào phát ra được, vì vậy toàn là dựa vào ánh sáng nhân tạo.

Quay phim vào ban đêm vốn là rất khó khăn, đèn từ biển quảng cáo, đèn đường, cùng với cái loại ánh sáng từ những ngọn đèn khác, chúng đều chớp động, biến ảo, bây giờ bọn họ cần là dùng ánh sáng nhân tạo để tạo hiệu ứng mộng ảo, đồng thời cũng không được quá sai lệch với tính quang học thực tế. Độ khó lại càng tăng thêm một bậc.

Vào lúc này, lão Ngô mới thể hiện kiến thức quang học phong phú, kinh nghiệm chiếu sáng và năng lúc điều chỉnh làm cho mọi người tin tưởng của ông ấy. Ông ấy mang theo một đội chiếu sáng hơn mười người, sử dụng các loại đèn khác nhau để tạo thành một bức tường đèn dài hai mươi mét, một số đèn LED không dây có thể điều khiển bằng điều khiển từ xa là được, nhưng cũng có một số loại đèn phải cần đến con người trực tiếp bật bằng tay mới được. Để tạo hiệu ứng đan xen giữa ánh sáng và bóng tối thì phải cần có sự phối hợp ăn ý mới được.

Chỉ quay có một cảnh này thôi mà cả tổ ánh sáng phải mô phỏng trước, diễn tập đến hơn một tuần lễ.

Cái giá phải trả cho nó cũng không nhỏ, lần đầu tiên Khương Xuy Vũ mới biết ánh sáng cũng có thể đắt như vậy.

Sau khi quay phim xong, nhìn thấy thành quả trên màn hình, hình ảnh mượt mà và sống động, ánh sáng và bóng tối phảng phất như hai tinh linh đang nhảy múa cùng nhau, đẹp đến nổi làm người ta không còn cảm thấy tiếc nuối về số tiền mình đã bỏ ra.

Cũng đẹp đến nổi làm cho Khương Xuy Vũ càng thêm quyết tâm theo học về ánh sáng.

Khương Xuy Vũ đã hỏi được phương thức liên lạc của lão Ngô, cậu dự định học những điều cơ bản trước, sau đó học các kỹ xảo thực tế từ lão Ngô.

Khi lão Ngô đang bố trí bức tường đèn, Khương Xuy Vũ cũng có đi xem qua, lão Ngô chỉ huy các nhân viên tổ ánh sáng dưới trướng phối hợp với ông ấy, tấm làm dịu ánh sáng, tấm ánh sáng màu, giấy can, một loại chụp mũi nhọn. Cậu có thể miễn cưỡng hiểu được nó, nhưng khi nói đến các loại đèn cụ thể, những cái tên và kiểu dáng với nhiều cái tên khác nhau thì cậu tạm thời chỉ được xem là dân ngoài ngành mà thôi.

“Câu chuyện sân thượng” cuối cùng cũng đã kết thúc, phần lớn thời gian của Khương Xuy Vũ đều dành ở trong phòng thu, sau khi nghỉ ngơi cậu mới bất chợt nhận ra mùa đông dài đã qua, những ngày xuân ấm áp hơn khiến người ta cảm thấy vui vẻ. Khoác lên mình chiếc áo len mỏng nhẹ, Khương Xuy Vũ lại thừa sức cười đùa mắng người rồi.

Lúc này, Khương Xuy Vũ cảm thấy cuộc sống giống như những cây liễu bên bờ hồ nhân tạo gần nơi ở của mình, rất nhiều những thứ đẹp đẽ giống như là những chiếc lá đã đâm chồi nảy lộc chắc chắn chúng sẽ lớn lên.

Tất nhiên là nếu như Ngưỡng Tuyết Phong không bận rộn như vậy thì quá tốt rồi.

Khương Xuy Vũ nghĩ rằng thành công của “Niệm Ương” sẽ giúp cho Ngưỡng Tuyết Phong dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng không ngờ anh ấy lại càng bận rộn hơn.

Điều này có thể nhìn ra từ tốc độ và tần suất trả lời tin nhắn của Ngưỡng Tuyết Phong với Khương Xuy Vũ. Vào những ngày làm việc trong tuần, từ khoảng sau chín giờ anh thường có thể trả lời tin nhắn nhanh hơn.

Nhưng nếu như không phải là cực kì cấp thiết thì Ngưỡng Tuyết Phong vẫn sẽ kiên trì nghỉ ngơi vào hai ngày cuối tuần. Hai ngày này anh sẽ ở bên cạnh Khương Xuy Vũ, cho dù là sự mệt mỏi của anh cũng không thể ngăn được việc anh biểu lộ các chi tiết nhỏ như vậy.

Khương Xuy Vũ đã sửa sang lại một căn phòng trống trong nhà để làm thành rạp chiếu phim tại nhà. Có một lần khi xem phim cùng Ngưỡng Tuyết Phong, Khương Xuy Vũ kinh ngạc phát hiện ra anh đã ngủ quên mất rồi.

Điều này đối với một người yêu thích phim điện ảnh như Ngưỡng Tuyết Phong mà nói thì thật sự là không thể hiểu nổi.

Sau đó, Ngưỡng Tuyết Phong cũng tùy ý giải thích: “Anh đã xem qua bộ phim này rồi.”

Có lúc Khương Xuy Vũ thật sự tò mò, Ngưỡng Tuyết Phong từ sáng đến tối rốt cục là anh đang bận bịu cái gì.

Sự tò mò này vào một thời điểm nào đó trong một ngày nào đó đột nhiên một lần nữa dũng mãnh tiến ra, làm liên lụy đến cả những ý nghĩ khác.

Khương Xuy Vũ dường như là vui vui vẻ vẻ đi đến công ty Nhiệt Phong, đi vào ngay phòng làm việc của Ngưỡng Tuyết Phong.

Ngưỡng Tuyết Phong đang cau mày xem xét một chồng tài liệu vừa in ra còn nóng bỏng tay, nhưng khi nhìn thấy Khương Xuy Vũ được Trác Phi đưa vào thì không khỏi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, đứng dậy: “Sao em lại tới đây?”

“Đến thăm anh đó.” Khương Xuy Vũ đi vòng quanh phòng làm việc hai lần, văn phòng được bài trí rất đơn giản và phóng khoáng, nhiều ánh sáng, một bên có bàn làm việc nhiều tài liệu, một bên là tủ sách đựng tài liệu, một bên là bình đựng nước. Bên cửa sổ kê một vài chậu cây xanh, một chiếc ghế sô pha tròn và một bàn cà phê tiếp khách, và một cánh cửa bằng gỗ giáng hương, sau cánh cửa là một phòng nhỏ để nghỉ ngơi tạm thời.

Khương Xuy Vũ ngồi xuống sô pha, chống cằm nhìn Ngưỡng Tuyết Phong bằng ánh mắt ấm áp: “Đưa em đi chơi một chút, được không?”

Ngưỡng Tuyết Phong Phong kỳ quái hỏi: “Chơi?”

“Công ty của anh nè.” Khương Xuy Vũ chỉ xung quanh: “Em sẽ nhập cổ phần được không? Vậy thì em cũng là ông chủ của Nhiệt Phong, em có thể giúp anh làm mọi việc.”

Ngưỡng Tuyết Phong không nhịn được cười, nhưng ngay sau đó trở nên nghiêm túc trở lại, coi như đây là một cuộc nói chuyện nghiêm túc trong văn phòng: “Rất xin lỗi, không thể được.”

Khương Xuy Vũ sửng sốt: “Tại sao vậy?”

Ngưỡng Tuyết Phong giải thích: “Đây là quyết định mà trước khi thành lập công ty này anh và Hàn Tụng đã định ra. Bọn anh đều biết chính mình rốt cục muốn là gì và cũng biết mình sẽ làm đến mức độ nào, đây là nhận thức chung mà anh và cậu ta cùng đạt được. Bọn anh không biết người khác có đồng ý với suy nghĩ của bọn anh hay không, nên bọn anh không chấp nhận bất cứ hình thức hùn vốn hay nhập cổ phần nào cả. Bọn anh quyết phải nắm chắc quyền quyết định cuối cùng của công ty này trong tay.

Khương Xuy Vũ bị thái độ làm việc của Ngưỡng Tuyết Phong làm cho bị thương, có chút ủy khuất nói: “Em lại không làm ngược lại với các anh.”

“Đây là vấn đề về nguyên tắc.” Ngưỡng Tuyết Phong nói:“Anh và Hàn Tụng đều không thể bỏ qua cho chuyện này.”

Trên thực tế, Ngưỡng Tuyết Phong chiếm năm mươi lăm phần trăm vốn đầu tư vào Nhiệt Phong, còn Hàn Tụng thì chiếm bốn mươi lăm phần trăm. Điều này không có nghĩa là Hàn Tụng keo kiệt không bỏ vốn mà là anh ấy có một khối óc kinh doanh rất sáng suốt và nhạy bén. Anh ấy hiểu rằng một công ty chỉ cần có một người đứng đầu, cũng giống như việc dong thuyền ra biển vậy, chỉ cần một vị thuyền trưởng mà thôi.

Sau khi anh ấy và Ngưỡng Tuyết Phong đã thương lượng và cân nhắc kĩ càng thì mới quyết định để cho Ngưỡng Tuyết Phong đảm nhận vị trí này. Điều này cũng để tránh cho người tin tưởng vào tư tưởng kinh tế học như Hàn Tụng ở trong làn sóng lập nghiệp đầy hung ác, vì theo đuổi thắng lợi và thành công mà đưa công ty đi quá mức theo hướng thương mại.

“Được rồi.” Khương Xuy Vũ uể oải gục trên ghế sô pha, trái ngược hẳn với vẻ sinh động lúc ban đầu.

Ngưỡng Tuyết Phong cảm thấy tiếc nuối, nhưng anh nhận ra rằng hôm nay vẫn còn một số điều phải nói: “Xuy Vũ, cũng có nghĩa là giữa anh và Hàn Tụng sẽ có rất nhiều chủ đề và bí mật mà không ai có thể nhúng tay vào. Tất nhiên, phần lớn đều là chuyện của công ty, em có thể chấp nhận không? Giống như giữa em và Cảnh Minh vậy, nhất định phải có chuyện mà không thể nói ra được. “

“Không đâu.” Khương Xuy Vũ thẳng thắn nói: “Nếu như emvà Cảnh Minh có thành lập ban nhạc, cho dù anh chỉ biết hát bài vè đi chăng nữa thì em cũng sẽ cho anh tham gia.”

Vẻ mặt nghiêm túc của Ngưỡng Tuyết Phong cuối cùng cũng phá lệ bật cười, anh đi đến bên cạnh Ngưỡng Tuyết Phong, ôm cậu và an ủi: “Anh biết em muốn dành nhiều thời gian cho anh, nhưng điều đó là không cần thiết, nếu em có hứng thú với việc đầu tư thì em có thể bàn về việc hợp tác ngắn hạn nếu như trong tương lai em có dự án điện ảnh hay truyền hình nào phù hợp. Việc nhập cổ phần trong công ty sẽ rất rườm rà, mang lại nhiều rắc rối cho em.”

Ngừng một chút, Ngưỡng Tuyết Phong lại nói: “Đợi cho qua khoảng thời gian này thì sẽ ổn thôi. Anh sẽ không bận như vậy nữa.”

Khương Xuy Vũ lập tức bị hơi thở của Ngưỡng Tuyết Phong đến gần làm cho mềm nhũn, nhỏ giọng cọ xát vào Ngưỡng Tuyết Phong nói: “Đây chỉ là ý tưởng nhất thời thôi, tùy tiện nghĩ đến, không được thì thôi. Bây giờ có thể cho em hai mươi phút không?”

Ngưỡng Tuyết Phong cười: “Em muốn làm gì?”

Khương Xuy Vũ chỉ vào cánh cửa gỗ đàn hương sau bàn làm việc: “Em muốn xem xem bên trong như thế nào.”

“Đó là vinh hạnh của anh.”

Sau khi Khương Xuy Vũ rời đi, Ngưỡng Tuyết Phong đã thay một bộ quần áo treo ở ngăn tủ trong tủ.

Hàn Tụng gõ cửa đi vào, nhướng mày.

Ngưỡng Tuyết Phong mang phong phạm chính nhân quân tử mà bắt đầu cuộc trò chuyện: “Liên hệ được với người đó rồi hả?”

“Đã liên lạc.” Hàn Tụng thuận thế xuống đài: “Ăn một bữa cơm, tặng ít quà, bọn họ mới để lộ ra một ít tin tức có người đã nói với bọn họ, cố ý làm giám đoạn việc thẩm định phim điện ảnh của chúng ta.”

“Lý Đỉnh?”

Hàn Tụng trịnh trọng gật đầu.

Ngưỡng Tuyết Phong im lặng một lúc, mới hỏi: “Nghe nói sức khỏe của Lý Đỉnh rất kém?”

“Chắc là vậy.” Hàn Tụng ngồi xuống, bất động sản Nguyên Hoà để lộ ra rất nhiều tiếng gió, Lý Đỉnh sắp phải làm một cuộc phẫu thuật lớn nhưng lại không chịu ủy quyền, nội bộ bên tronh cũng rất loạn.”

“Kiên trì chờ đợi thêm chút nữa đi.” Ngưỡng Tuyết Phong mệt mỏi đè tay lên huyệt thái dương:”Chúng ta cùng Nguyên Hoà không có xung đột trực tiếp về lợi ích, thỉnh thoảng Lý Đỉnh tỏ ra vẻ bất mãn thì cũng thôi đi, việc ngăn trở thẩm duyệt của chúng ta trong một thời gian dài chắc cũng phải trả một cái giá đắt.”

Khương Xuy Vũ bắt đầu đi đến trường dự thính tiết ánh sáng chuyên nghiệp, khoá không nhiều, nhưng mỗi tháng đều có mấy tiết, thời gian rãnh rỗi lúc ban ngày cuối cùng cũng có chỗ tiêu rồi.

Cậu không ngờ rằng Dư Tần lại đến với tìm cậu.

Dư Tần đứng ở trước cổng trường học, so với lần gặp mặt trước thì cậu ta gầy hơn rất nhiều, mái tóc dài che khuất nữa mắt như là không được chăm chút kĩ, cuối đầu dựa vào cột đèn đường, trên tay cầm một điếu thuốc chưa cháy nhẹ nhàng ngửi ngửi, trông giống hệt như một cậu học sinh hư hỏng.

Khương Xuy Vũ dừng lại một chút, âm thầm đảo mắt coi như không thấy anh ta.

Nhưng Dư Tần dường như cảm nhận được điều gì đó, cậu ta quét mắt lại đây, nhanh chóng nhìn thấy Khương Xuy Vũ đang đeo khẩu trang và kính râm, liền chạy tới: “Khương Xuy Vũ.”

Khương Xuy Vũ cũng không quay đầu không nhìn lại: “Cậu đã nhận nhầm người rồi.”

Dư Tần bước lại nói: “Cậu có biết công ty của Ngưỡng Tuyết Phong đang gặp khó khăn không?”

Khương Xuy Vũ quay đầu lại, hung ác nói: “Cậu nguyền rủa người ta làm gì?”

Dư Tần khinh thường nói:”Công ty bé xíu đó có gì hay mà nguyền rủa? “Niệm Ương” ban đầu sẽ được phát sóng trên truyền hình vệ tinh, cậu có biết không? Kết quả là Lý Đỉnh chào hỏi giám đốc bên kia, liền không phát được.”

Khương Xuy Vũ giật mình.

Dư Tần nhìn cậu chằm chằm, thích thú nói: “Không tin Lý Đỉnh có thể nhàm chán như vậy sao? Đối với những người trẻ tuổi, đặc biệt là vừa trẻ trung lại có triển vọng thì ông ta sẽ cực kỳ ghen tị. Cậu không biết tâm lý ông ta bị méo mó như thế nào đâu. Chết càng sớm càng tốt, giãy dụa làm gì, à, cậu nhất định không biết, Lý Đỉnh cùng với đám người xét duyệt điện ảnh truyền hình kia đã sớm bàn tốt muốn trù dập Nhiệt Phong. Đối với ông ta mà nói thì chỉ là một câu mà thôi, nhưng nó có thể khiến bạn trai cậu thương gân tổn cốt.

Khương Xuy Vũ nghi ngờ nhìn Dư Tần: “Cậu nói với tôi chuyện này làm cái gì?”

Dư Tần cười nói: “Tôi đến giúp cậu đấy, tôi giúp cậu giải quyết Lý Đỉnh.”