Lúc Sở Kỳ nhìn Thẩm Thanh Hi đương nhiên Thẩm Thanh Hi cũng biết, nhưng mà nàng lại giả vờ không phát hiện ra. Nàng cũng có năng lực quan sát biến hóa trong mắt Sở Kỳ vài lần, vì vậy nàng liên tục cười lạnh.
Nàng hiểu Sở Kỳ rất rõ, bây giờ trong lòng Sở Kỳ toàn là hoàng vị, tình yêu đối với một người lòng dạ độc ác có lý trí lãnh khốc như hắn ta mà nói thì có cũng được mà không có cũng không sao. Hôm nay Thẩm Thanh Nhu xảy ra chuyện xấu cỡ này, chắc chắn trong tâm lý của Sở Kỳ sẽ không thích, hắn ta còn cảm thấy Thẩm Thanh Nhu quá ngu, không thể nào trợ lực cho hắn ta được. Nếu hắn ta đã không thích Thẩm Thanh Nhu nữa thì đương nhiên ánh mắt của hắn ta sẽ dừng trên người mình.
Thẩm Thanh Hi chỉ cảm thấy vận mệnh trêu người.
Kiếp trước nàng hiểu cơ mưu, có thủ đoạn, trong lòng vô cùng hài lòng giúp hắn ta, thâm tình yêu hắn ta nhưng hắn ta lại khịt mũi coi thường nàng. Hầu như cả hai đời Thẩm Thanh Nhu đều không thay đổi, chỉ là bây giờ hắn ta lại không thích, nhưng mà làm sao hắn ta biết được hắn ta có phần để ý tới mình nhưng mình thì lại hận hắn ta thấu xương chứ?
Ở trước phòng khách, khóe miệng Thẩm Thanh Nhu chảy ra bọt máu đỏ tươi.
Trưởng công chúa thấy vậy thì vung tay lên, tiểu thái giám phụ trách vả miệng dừng lại.
Vừa mới dừng lại, Thẩm Thanh Nhu mới thở hổn hển giành lấy sự sống mới. Lúc trước ả ta từng đánh Thẩm Thanh Dung rất mạnh nhưng lúc đó làm sao ả ta biết được sự đau đớn của Thẩm Thanh Dung? Bây giờ ả ta nào còn mặt mũi ở trước mặt mọi người nữa?
Trưởng công chúa lạnh lùng nhìn ả ta: “Ngươi biết sai chưa?”
Thẩm Thanh Nhu không nói ra lời, miệng sưng lên, gương mặt cũng sưng, môi và lưỡi đều rách, trong miệng toàn là mùi máu tanh. Ả ta không nói được chữ nào, chỉ có thể cố gắng gật đầu. Nước mắt và máu loãng chảy xuống làm ướt váy áo xanh lơ của ả ta, hôm nay một thân váy hoa này của ả ta vốn đặc biệt chuẩn bị cho tiệc sinh nhật của Trưởng công chúa, nhưng ả ta không ngờ lại xảy ra chuyện xấu cỡ này.
Thẩm Thanh Nhu khóc huhu, sao ả ta lại muốn tặng trâm chứ? Tại sao lại phải lấy trâm Đan Phượng Triêu Dương chứ!
Thấy Thẩm Thanh Nhu bị đánh đáng thương như vậy, ánh mắt của Trưởng công chúa vẫn lạnh lùng. Bà ấy ngước mắt nhìn lướt qua những người khác trên tịch án xung quanh: “Còn có ai muốn tặng vật hỉ giá nữa không?”
Giọng lạnh lùng vừa dứt, người xung quanh không dám thở mạnh. Sắc mặt lão phu nhân hơi tái đi, bà cũng có mặt mũi của trưởng bối nhưng bây giờ Thẩm Thanh Nhu gây ra tai họa lớn thế này, có vài người nhìn tới chỗ bà, trong mắt đều là người trên nỗi đau của người khác. Lão phu nhân đã sống mấy chục năm, nào từng chịu mất mặt thế này đâu? Đáng giận hơn nữa là cây trâm đó còn là di vật mà Thẩm Thanh Nhu trộm của Tống thị!
Đây đúng là tự gây nghiệt không thể sống mà!
Nhìn thấy không ai lên tiếng, Trưởng công chúa mới hài lòng: “Dẫn nàng ta đi thu dọn một chút, sau này nàng ta cũng không cần tới phủ công chúa này của ta nữa!”
Trên mặt Thẩm Thanh Nhu giống như bị đánh thêm một bạt tai. Lời này của Trưởng công chúa tương đương với việc chặn đường xã giao trong vòng kinh thành sau này của ả ta, sau này còn ai giao hảo với ả ta nữa chứ!
Thẩm Thanh Nhu cảm giác mình đã hồn phi phách tán, ả ta không đứng dậy nổi, hai tiểu thái giám một trái một phải kéo ả ta sang bên cạnh. Một hồi trước vẫn là đóa kiều hoa mềm mại, chẳng mấy chốc đã bị tiện tỳ kéo xuống như xử trí. Thẩm Thanh Nhu cắn chặt răng, đây là lần đầu tiên ả ta bắt đầu hối hận, ả ta không nên cần Đan Phượng Triêu Dương!
Từ hôm nay trở đi, toàn bộ vòng tròn khuê tú trong kinh thành đều sẽ biết chuyện này, hậu nhân sẽ nhìn trò cười của ả ta. Ngay vừa rồi Thẩm Thanh Nhu cũng cảm thấy mình bị lột sạch, mấy trăm ánh mắt giữa sân đều đang nhìn mình!
Sỉ nhục, đây là sỉ nhục lớn nhất đời ả ta, còn là sự sỉ nhục không rửa sạch được!
Thẩm Thanh Nhu chợt bắt đầu tuyệt vọng, ả ta còn gả cho hoàng tử được không? Sau hôm nay, thanh danh của ả ta sẽ mất sạch, e là… e là người đến cửa cầu thân cũng không có!



