Xe ngựa lọc cọc tiến về phía trước, ta chợt bừng tỉnh xoay người định vén rèm nhảy xuống lại bị Vân Diễn kéo lại. Hắn dùng sức quá mạnh, ta trực tiếp ngã vào lòng hắn.
Hắn đẩy ta ra, ta cũng không màng đến xấu hổ, vội nói: “Nhân chứng và vật chứng…”
Vân Diễn thản nhiên ngắt lời ta: “Giết người diệt khẩu còn chưa đến lượt nàng. Tầng mười hai Thiên Tự các dốc toàn lực, nàng có thể làm gì?”
Trong ánh đèn dầu lay động, dung nhan của hắn tuấn tú mà lạnh lùng không còn là công tử ôn nhuận xa cách khi mới gặp nữa. Thấy hắn hoàn toàn không lo lắng cho sự an toàn của nhân chứng, ta nghĩ có lẽ sát thủ của Thập Nhị lâu quả thực sẽ không thành công.
Ta sợ ánh mắt lạnh lẽo của hắn đành phải cụp mắt không nói.
Vân Diễn có lẽ cho rằng ta đang có mưu đồ khác, ngữ khí càng thêm bất thiện: “Hàn Di tất phải chết, An vương cũng vậy, nàng không cứu được hắn chi bằng bớt chút sức lực, nghĩ xem bản thân phải làm cách nào sống sót.”
Ta: “…”
An Vương? Vân Giác?
Thì ra hắn cho rằng ta là người của An vương cài vào Đông cung.
Ta chỉ kinh ngạc trong chốc lát, liền lập tức lựa thế: “Điện hạ sẽ cho ta một con đường sống sao?”
Ta kéo tay áo hắn, quỳ xuống trước mặt hắn, như thường lệ gối đầu lên đầu gối hắn, dịu dàng mà ai oán: “Nếu điện hạ có thể giết Hàn Di, xử trí An vương chính là cứu Tuyết Cơ ra khỏi nước sôi lửa bỏng, Tuyết Cơ tất sẽ kết cỏ ngậm vành, báo đáp ân đức của ngài.”
Vân Diễn đã đoan chính như thần, không hề lay động. Ta đành phải tiến thêm một bước, nắm tay hắn đặt lên má mình vừa vặn lộ ra nốt ruồi son nhỏ, nước mắt lưng tròng: “Tuyết Cơ thân như bèo dạt, bị người khống chế lợi dụng, nếu điện hạ rủ lòng thương, Tuyết Cơ nguyện cả đời này phụng dưỡng, dẫu có khắc chim cốc thành chim vụ cũng không một lời oán than.”
Ta nhớ lời Tiêu Bình Chiêu nói, cũng biết điểm yếu của Vân Diễn. Ta đánh cược hắn sẽ không nhẫn tâm vứt bỏ hoặc xử tử một người có khuôn mặt với nốt ruồi son giống hệt Nam Đình Tuyết.
Quả nhiên dù thấp thỏm chờ đợi rất lâu, Vân Diễn cuối cùng cũng đỡ ta dậy. Nhưng ánh mắt hắn vẫn lạnh như băng giá mùa đông, hắn dùng đôi mắt không còn dịu dàng ấy nhìn ta, nói: “Ta sẽ không bỏ rơi nàng, cũng sẽ không giết nàng, chỉ cần nàng an phận thủ thường, ta sẽ giữ lại tính mạng cho nàng, trả lại tự do cho nàng.
Nàng không phải nàng ấy. Đừng lợi dụng chút tương tự với nàng ấy tùy tiện suy đoán tâm tư của ta.”
“Ta không muốn để nàng chết quá khó coi.”
Ta không phải nàng ấy, dù có khắc chim cốc thành chim vụ cũng không được.
Lời nói thật tàn nhẫn!
Ta không nhịn được cười, cười đến nước mắt lưng tròng lại bị gió lớn thổi bay.
Ta quỳ xuống lạy hai lạy, nói: “Tạ ơn điện hạ không giết!”
Sau khi hồi cung, Vân Diễn giam lỏng ta. Tuy hắn không ra lệnh rõ ràng nhưng ta biết mình không thể rời khỏi Quy Tuyết các nữa. Hắn sở dĩ không hạ chỉ là vì Hàn Di và An vương còn chưa bị trừ khử, nếu để bọn chúng biết ta đã bại lộ ắt sẽ trở thành quân cờ bỏ đi. Vân Diễn vẫn mềm lòng lương thiện, hắn muốn bảo toàn tính mạng cho ta.
Tuy ta bị nhốt trong Quy Tuyết các nhưng tin tức bên ngoài chưa từng bỏ sót. Kim Ngô Vệ quả thực không phải đối thủ của Thập Nhị lâu, Thiên Tự các dốc toàn lực, Kim Ngô Vệ chỉ có thể bị tàn sát. Tuy Kim Ngô Vệ bại trận nhưng nhân chứng và vật chứng lại an toàn đến kinh thành, bởi vì cái gọi là thủy lộ hộ tống vật chứng, vốn chỉ là màn kịch. Trước khi đại hoàng tử dâng tấu chương chính thức, nhân chứng đã được châu binh bí mật hộ tống, trước một ngày vật chứng giả đến Tây Tân Độ, đã theo đường bộ tiến vào huyện lân cận được Hình bộ tiếp quản.
Hiện tại, nhân chứng vật chứng đều đủ, Hình bộ và Hiệu Kiểm ty hội thẩm, án Hàn Di tham ô đã là ván đã đóng thuyền.
Chỉ là trong mấy ngày Hàn Di bị giam, trong cung còn xảy ra một chuyện xấu hổ. Một cung tỳ có ý đồ mưu hại Vương quý phi bị đánh chết ngay tại chỗ. Trước khi chết, ả chỉ đích danh Hàn thục phi. Thánh thượng giận dữ, phế Hàn thục phi làm thứ dân, giam cầm ở Túy Ngọc cung. Nhị hoàng tử vì mẫu thân mà cầu xin cũng bị thánh thượng chán ghét, cấm túc ở An vương phủ.
Người sáng suốt đều biết, Hàn Chi Úy và Hàn Di đều bị giam, Hàn thục phi bị giam cầm, nhị hoàng tử hoàn toàn thất thế, từ nay về sau không còn chút sức lực nào để chống lại Đông cung và Vĩnh vương.
Không lâu sau, đột nhiên Hàn Di tự thú tội trong ngục, hơn nữa còn khai ra hai vụ án kinh thiên động địa. Mà hai vụ án này, hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp đều có liên quan đến thái tử Vân Diễn.
Vụ án thứ nhất, chính là vụ thái tử bị ám sát ở vùng ngoại ô kinh thành. Chuyện này cũng không có gì lạ, Hàn Di lo sợ thái tử tuần thị sẽ phát hiện ra những mánh khóe ở Giang Lăng nên đã quyết định ra tay muốn Vân Diễn chết. Chỉ là cuối cùng tuy ám sát thất bại nhưng chuyến đi Giang Nam của Vân Diễn cũng không thể thực hiện. Đại hoàng tử từ trước đến nay không được coi trọng, không ai để ý đến hắn ta, Hàn Di cũng tự cho rằng với năng lực của đại hoàng tử thì không thể tra ra được gì, ai ngờ cuối cùng người đưa ông ta vào đại lao lại chính là đại hoàng tử mà ông ta xem thường.
Mà vụ án thứ hai, trực tiếp truy ngược về trận chiến Tuyên Thành bốn năm trước.
Trận chiến Tuyên Thành, năm vạn quân Định Bắc bỏ mạng, Trấn Bắc tướng quân, thế tử của Trấn quốc công Tạ Quân tử trận. Mà Tạ Quân là cữu phụ của thái tử Vân Diễn.
Nhưng tướng quân bách chiến bách thắng lại không chết dưới tay quân địch mà chết dưới tay gian thần.
Bốn năm trước, Tuyên Thành ở biên giới phía tây bắc Tề Lương báo nguy, tướng giữ Tuyên Thành là Lư Khuê dâng sớ xin viện binh. Trấn Bắc tướng quân Tạ Quân phụng chỉ dẫn năm vạn quân Định Bắc đến chi viện.
Tuyên Thành tuy nằm ở biên giới Tề Yến nhưng không phải là trọng trấn quân sự nên phòng ngự lỏng lẻo, tường thành lâu năm không được tu sửa, không chịu nổi một đòn. May mắn thay, tuy Tuyên Thành quân sự yếu kém nhưng địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công. Tạ Quân áp dụng chiến thuật phòng thủ, chỉ thủ không công. Mặc dù đại quân áp sát nhưng quân đội viễn chinh mệt mỏi, chỉ cần thời gian kéo dài, lương thảo của quân Yến tất sẽ không đủ cung cấp, như vậy có thể không cần hao binh tổn tướng, đánh bại kẻ địch.
Cho nên, Tạ Quân giữ thành không ra, đồng thời tu sửa công sự phòng ngự Tuyên Thành, lấy nhàn binh đối phó với quân địch mệt mỏi.
Chỉ là, ông ấy không ngờ rằng, quân Tề lại là bên cạn lương thảo trước. Tạ Quân dâng sớ xin lương thảo không biết bao nhiêu lần nhưng không hề có hồi âm. Xung quanh Tuyên Thành đều là thôn xóm nghèo khó, mười dặm không gom đủ lương thực cho quân Định Bắc ba ngày.
Chịu áp lực triều đình muốn rút quân, Tạ Quân không còn cách nào đành phải đánh nhanh thắng nhanh. Nhưng lại lọt vào Nhất Tuyến cốc, bị quân Yến bao vây, tuy liều chết phá vòng vây nhưng số người thoát được rất ít.
Lúc bấy giờ, triều đình không hề hay biết Tạ Quân bị vây khốn ở Nhất Tuyến cốc, chỉ cho rằng Tạ Quân và năm vạn quân Định Bắc đột nhiên mất tích trong quá trình tác chiến. Kẻ có tâm nhân cơ hội này tung tin đồn nhảm, lời đồn Tạ Quân chiến bại đầu hàng địch lan truyền khắp nơi. Thánh thượng tin là thật, suýt chút nữa đã phế hậu phế thái tử. Mà điều này cũng dẫn đến việc Nam tướng và thái phó mưu phản, hoàng hậu băng thệ.
Sau đó Tuyên Thành thất thủ, con gái của Tạ Quân là Tạ Tương lâm nguy nhận mệnh, chinh chiến Tuyên Thành, đánh lui quân Yến. Lúc đó mọi người mới biết, Tạ Quân đã sớm chết trong Nhất Tuyến cốc.
Vị tướng quân bách chiến bất khuất, thân hình gầy guộc, vạn tiễn xuyên tim. Đầu của ông ấy bị cắt xuống, trong tay vẫn nắm chặt lá quân kỳ chữ Tề đã gãy nát.
Kẻ giết ông ấy là lưỡi đao của quân Yến, nhưng kẻ cầm đao lại là thượng thư Binh bộ của Tề quốc, Vương Quan Cẩn.


