Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, đám đệ tử tham gia khảo thí trong khách điếm đã đều rời giường.
Lúc Tô Cẩn, Lữ Mặc Ngôn và Trương Ngọc Long ra khỏi khách điếm, bên ngoài địa điểm thi đã xếp thành hai hàng dài.
Cổng địa điểm thi có thủ vệ tiến hành kiểm tra nghiêm khắc với đệ tử tham gia khảo thí, kiểm tra xem bọn họ có mạo danh đi thi hộ hay mang tài liệu gian lận không.
Mãi đến khi thấy Lữ Mặc Ngôn thuận lợi vào nơi thi rồi Tô Cẩn mới yên lòng.
Trời vẫn lờ mờ sáng, Tô Cẩn quay về khách điếm ngủ bù đến hừng đông mới rời giường.
Nàng đi xuống lầu một gọi một tô mì, vừa ăn xong đã thấy Giang Văn Tuấn đỡ một lão phụ nhân tóc đã bạc đi vào khách điếm. Phía sau hai người còn có một đôi phu thê trung niên đi cùng.
Tô Cẩn nhận ra ba người này, lão phụ nhân chính là ngoại tổ mẫu của nguyên chủ, Giang lão thái. Đôi phu thê trung niên chính là cữu cữu Giang Hoài Nhân và cữu mẫu Vương thị của nguyên chủ.
Tô Cẩn vội vàng buông bát đũa xuống, vừa đứng lên đã bị Giang lão thái ôm lấy.
“Cẩn Nhi, Cẩn Nhi, cuối cùng ngoại tổ mẫu cũng nhìn thấy con rồi.”
Nước mắt Giang lão thái rơi đầy mặt, hai tay ôm nàng cũng run nhẹ.
Có lẽ do bị nguyên chủ ảnh hưởng nên mũi Tô Cẩn cay cay, hốc mắt cũng nóng dần lên, có chút muốn khóc.
Nàng nhéo cánh tay xuôi bên người, nhẹ nhàng nắm chặt hai tay của Giang lão thái, gọi một tiếng: “Ngoại tổ mẫu…”
“Ôi, hài tử ngoan, nhanh, để ngoại tổ mẫu nhìn con kĩ một chút.” Giang lão thái buông nàng ra, cẩn thận nhìn gương mặt Tô Cẩn từng li từng tí một, nước mắt lại lần nữa dâng trào: “Giống, thật giống, con lớn lên thật giống mẫu thân con.”
“Tổ mẫu, ngài đừng quá kích động, chúng ta ngồi xuống trước rồi nói tiếp.” Giang Văn Tuấn đỡ Giang lão thái ngồi xuống.
Giang Hoài Nhân nhìn Tô Cẩn, vẻ mặt cũng vô cùng kích động: “Cẩn Nhi, nhiều năm không gặp, con đã lớn như vậy rồi.”
Vương thị cười nói: “Đúng vậy, năm đó lúc chúng ta chuyển đến huyện thành nàng mới chỉ hơi lớn, chớp mắt đã thành đại cô nương rồi.”
“Cẩn Nhi gặp qua cữu cữu, cữu mẫu.” Tô Cẩn phúc thân với hai người, mời hai người ngồi xuống: “Cữu cữu, cữu mẫu, hai người mau ngồi đi.”
Tiểu nhị khách điếm rất biết ý đi lên dọn dẹp bàn sạch sẽ, Tô Cẩn gọi thêm một ấm trà và điểm tâm.
Trà và điểm tâm nhanh chóng được mang lên, Tô Cẩn rót trà cho bốn người, cũng rót cho mình một chén.
Nàng nhìn về phía Giang lão thái đã bạc tóc, cả khuôn mặt đầy nếp nhăn kia nữa, già hơn nhiều so với trí nhớ của nguyên chủ.
“Ngoại tổ mẫu, thân thể ngài vẫn khỏe chứ?”
Giang lão thái nắm chặt tay nàng: “Ta lớn tuổi như vậy rồi, thân thể chắc chắn kém xa ngày trước. Nhưng vẫn ổn, không có bệnh gì xấu. Cẩn Nhi, con thì sao? Những năm nay con sống thế nào? Mẫu kế Dương thị kia có bắt nạt con không?”
Giang Hoài Nhân tiếp lời nói: “Đúng vậy, Cẩn Nhi, Dương thị kia không phải đèn cạn dầu, năm đó nàng ta ép ca ca con đi, phụ thân con lại nhu nhược vô năng như vậy, tức đến mức ta cũng đoạn tuyệt quan hệ với hắn, từ đấy về sau không quan tâm đến chuyện nhà các ngươi nữa. Nhưng những năm nay cữu cữu vẫn không yên lòng về con, nhưng ta lại không muốn thấy Dương thị và phụ thân con, cho nên vẫn không đi thăm con. Những năm này con sống tốt chứ?”
Tô Cẩn cười khổ, kể những chuyện nguyên chủ đã gặp phải trong những năm nay cho họ nghe.
Giang Hoài Nhân nghe xong tức đến mức đỉnh đầu bốc khói: “Dương thị này đúng là không phải người mà, vậy mà lại làm ra chuyện độc ác với con như vậy. Phụ thân kia của con cũng quá nhu nhược vô năng rồi, ta còn nghĩ qua chuyện của Liệt Nhi, chắc chắn hắn phải rút ra được kinh nghiệm xương máu mới đúng, phải bảo vệ con tốt hơn mới phải. Không ngờ hắn lại tùy tiện để Dương thị hạ độc con như vậy, thật là chuyện buồn cười. Sớm biết như vậy, lúc trước cữu cữu nên mang con cách xa hắn ra mới phải.”
Giang lão thái nghe xong cũng vô cùng áy náy, lệ rơi đầy mặt: “Đều do ngoại tổ mẫu, ban đầu là ngoại tổ mẫu phản đối chuyện cữu cữu đón con đi. Ngoại tổ mẫu chỉ muốn cữu cữu con đoạn tuyệt quan hệ với phụ thân con, để con ở lại bên cạnh phụ thân con cũng có chỗ tốt, lại không ngờ rằng hại con chịu khổ nhiều như vậy, là ngoại tổ mẫu hại con!”
“Ngoại tổ mẫu, ngài đừng nói như vậy.” Tô Cẩn lau nước mắt trên mặt bà, an ủi nói: “Những chuyện đó đều đã qua rồi, ngài nhìn xem, không phải bây giờ con rất tốt sao? Hơn nữa bây giờ phụ thân con đã bỏ Dương thị rồi, mẫu nữ các nàng cũng đi khỏi thôn Tô gia rồi, cuối cùng cũng không hại được con.”
Giang Văn Tuấn cười tiếp lời nói: “Tổ mẫu, bây giờ A Cẩn đã thành thân rồi, tối hôm qua tôn nhi đã gặp phu quân của nàng, dáng dấp tuấn tú lịch sự, vô cùng xứng với A Cẩn, ngài cứ yên tâm đi!”
“Thật sao? Ta thật muốn gặp ngoại tôn nữ tế (1) một chút.” Cuối cùng trên mặt Giang lão thái cũng lộ ra sự vui mừng.
(1) cháu rể
Tô Cẩn nói: “Ngoại tổ mẫu, hôm nay tướng công con tham gia thi huyện, chỉ sợ buổi chiều mới có thể ra khỏi nơi thi.”
“Vậy sao? Nếu không như vậy đi, Cẩn Nhi, con theo ngoại tổ mẫu về nhà trước, để Văn Tuấn ở chỗ này chờ ngoại tôn nữ tế của ta, đợi hắn ra khỏi nơi thi thì để Văn Tuấn đón hắn đến Giang gia.”
“Chuyện này…” Vẻ mặt Tô Cẩn khó xử, nói thật, nàng thật sự không muốn đến Giang gia.
Huống hồ nàng đã nói với Lữ Mặc Ngôn rằng sẽ ở ngoài nơi thi đợi hắn ra.
Nếu như lúc hắn ra không thấy nàng mà lại thấy Giang Văn Tuấn chờ mình, có thể biết hắn sẽ có phản ứng gì.
Giang Hoài Nhân có thể đoán được đại khái nàng đang lo lắng chuyện gì, ông ấy thở dài nói: “Cẩn Nhi, cữu cữu biết con lo rằng ngoại tổ phụ không chào đón con. Có chuyện con không biết, ba năm trước ngoại tổ phụ con đã bị bệnh liệt giường, đầu óc lúc tỉnh lúc mê, ngay cả người trong nhà cũng không nhận ra. Mấy ngày trước bệnh của ông ấy lại nặng thêm, không ăn được gì, chỉ có thể dựa vào canh sâm và thuốc để kéo dài sự sống, đại phu nói chỉ sợ ông ấy không trụ được qua tháng này.”
Hai mắt Giang lão thái rưng rưng, bà ấy nắm chặt tay Tô Cẩn: “Cẩn Nhi, tính tình của ngoại tổ phụ con như vậy đấy, mặc dù những năm nay ông ấy không nói nhưng ta biết ông ấy cảm thấy hổ thẹn trong lòng với mẫu thân con. Bây giờ thời gian của ông ấy không còn nhiều, con nể tình ngoại tổ mẫu, đến thăm ngoại tổ phụ con một chút, có được không?”
Lão nhân gia đã nói như vậy rồi, sao Tô Cẩn có thể nhẫn tâm cự tuyệt được chứ, nàng gật đầu: “Được, vậy con đến một chuyến theo lời mọi người.”
Giang Hoài Nhân cười nói: “Tốt tốt tốt, vậy để Văn Tuấn ở đây chờ tướng công của con, đến lúc đó để nó đưa tướng công con đến Giang gia là được.”
“Không cần, con để lại giấy cho tướng công là được.” Tô Cẩn nói rồi đi đến trước quầy mượn chưởng quỹ giấy bút, lưu lại cho Lữ Mặc Ngôn một tờ giấy rồi theo người Giang gia đến Giang phủ.
Giang phủ rất lớn, bên trong cũng rất có phong cách.
Giang gia mở tiền trang (2), trước kia là thủ phủ ở trấn Thanh Thủy. Sau này quy mô của tiền trang càng lúc càng lớn, mở đến cả huyện thành nên chuyển nhà đến huyện thành.
(2) ngân hàng tư nhân
“Đúng rồi, cữu cữu, sao lại không thấy đại biểu ca và biểu tỷ?”
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Giang Hoài Nhân có ba người con, hai nhi tử một nữ nhi.
Đại nhi tử Giang Văn Đạt, nhị nhi tử Giang Văn Tuấn, còn một tiểu nữ nhi tên Giang Văn San.
Lúc nhỏ, mỗi lần Giang Hoài Nhân đến nhà Tô Lương đều sẽ mang ba huynh muội đi cùng.
Vậy nên quan hệ của nguyên chủ và ca ca mình với ba huynh muội đều rất tốt.
Giang Hoài Nhân nói: “Tiền trang của Giang gia mở chi nhánh ở thành Kê Châu nên đại biểu ca con và đại biểu tẩu đã đến thành Kê Châu rồi. Biểu tỷ con xuất giá, gả ở thảnh Vĩnh Yên. Ngày mai ta cho người gọi nàng về nhà để tỷ muội các con gặp nhau.”
Tô Cẩn cười gật đầu: “Vâng!”



