Skip to main content

Lại vài ngày nữa trôi qua kể từ lần gặp mặt Lục Dĩ Thời.

Ban đầu tôi cứ nghĩ buổi livestream đó của Ôn Ngôn Khê sẽ khiến tôi bị rất nhiều người mắng chửi, dù sao cô ta cũng là một hot girl mạng có năm triệu người hâm mộ.

Kỳ lạ là mấy ngày nay tôi lên mạng xem đi xem lại, còn xem cả Weibo của cô ta, vậy mà không tìm thấy một tin tức nào liên quan đến tôi.

Ngược lại là thấy được một số điều không hay về Ôn Ngôn Khê.

“Anh Lục, có phải anh đã ra tay giúp tôi không?” Tôi gọi điện thoại hỏi.

“Phải. Hôm đó là tôi có việc cần nhờ cô, không nên liên lụy đến cô.” Lục Dĩ Thời dừng lại một chút, “Thật ra tôi cũng không làm gì cả, chỉ là rút lui những người bảo vệ cô ta thôi. Cô Nam nói đúng, tôi nên buông bỏ rồi.”

“Ờ…”

Sao anh ấy lại tin tưởng tôi như vậy, thật kỳ lạ.

“Nghe nói gần đây tập đoàn Lục thị đang đàm phán một dự án, hình như không được suôn sẻ lắm?” Tôi đưa ra vấn đề đã suy nghĩ rất lâu trong mấy ngày nay.

“Sao cô Nam biết?”

“Anh đừng quan tâm. Tôi giúp anh đàm phán dự án này, anh giúp tôi ra nước ngoài mà không bị Trương Văn Châu tìm thấy, được không?”

Tôi căng thẳng xoa xoa đùi, trong số những người tôi quen biết chỉ có Lục Dĩ Thời mới có khả năng che giấu hành trình ra nước ngoài của tôi.

Mấy ngày nay Trương Văn Châu vẫn luôn cố chấp tìm tôi, khiến tôi phải đổi khách sạn hai ngày một lần, phiền chết đi được.

Bất đắc dĩ nghĩ đến chuyện ra nước ngoài, vừa hay trước đây tôi cũng từng muốn ra nước ngoài du lịch một thời gian nhưng chưa có cơ hội.

Về 30% cổ phần công ty của Trương Văn Châu, tôi đã nhờ luật sư soạn thảo một bản hợp đồng, có thể đưa cho Trương Văn Châu, nhưng anh ta phải mua lại với giá cao.

Không biết vì sao anh ta lại đồng ý, thủ tục rất nhanh chóng được hoàn tất dưới sự trao đổi của luật sư.

Trong căn nhà trước đây sống cùng Trương Văn Châu, đồ đạc hầu hết đều là đồ đôi, tôi cũng không muốn nữa, xui xẻo.

Cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, tình cảm sáu năm tan vỡ trong chốc lát, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống tự do tự tại, không bị Trương Văn Châu và kẻ thứ ba quấy rầy. Sau khi lấy lại tinh thần, tôi sẽ tính sổ với bọn họ.

Lục Dĩ Thời nghe xong đề nghị của tôi, không lập tức đồng ý, “Cô Nam có tin tức nội bộ gì sao? Sao cô chắc chắn có thể đàm phán thành công?”

Sao tôi chắc chắn ư? Chính là dựa vào cái mệnh cá chép của tôi!

Mấy ngày nay mua sắm, ăn uống thả ga, dù tham gia hoạt động gì cũng trúng giải nhất, tôi đã hoàn toàn tin tưởng vào điều này.

Đương nhiên không thể nói ra lời này, tôi cười hì hì, “Cứ thử xem sao, dù sao thì khả năng cao là các anh không giành được dự án này đúng không? Để tôi thử xem, sẽ không có vấn đề gì đâu, cứ coi như là tôi báo đáp anh vì đã làm tri kỷ cho tôi, được chứ?”

Cuối cùng Lục Dĩ Thời vẫn đồng ý, không biết có phải anh ấy đã buông xuôi hay không.

Dự án này là hợp tác với cấp trên, ban đầu không muốn đưa ra thị trường, mà muốn tự mình xử lý nội bộ, cho nên cơ hội hợp tác rất mong manh.

Nhưng tôi là ai chứ, là cá chép bị lừa gạt ở kiếp trước!

Chưa đến một tuần, Lục Dĩ Thời thậm chí chỉ gặp đối tác hai lần, dự án này đã được thông qua nhờ một chính sách nội bộ bất ngờ được ban hành!

“Tôi không hiểu, một người hoạt bát, thông minh như cô Nam, tại sao Trương Văn Châu lại ngoại tình.”

Lục Dĩ Thời đưa tôi đến sân bay, cảm ơn tôi đã giúp anh ấy giành được dự án này, thúc đẩy tập đoàn Lục thị tiến thêm một bước nữa.

“Những chuyện không hiểu được thì nhiều lắm, giống như tôi cũng không hiểu, tại sao Ôn Ngôn Khê lại nói anh cứng nhắc vậy.”

Tôi nói đùa.

Cười với nhau một cái, tôi thấy sắp đến giờ lên máy bay rồi, vội vàng cầm lấy balo nhỏ, “Anh Lục, tạm biệt.”

“Tạm biệt.” Lục Dĩ Thời đứng tại chỗ, cho đến khi tôi không còn nhìn thấy anh ấy nữa.

Ban đầu tôi cứ nghĩ nửa năm nữa chúng tôi mới gặp lại, nhưng không ngờ ba tháng sau, tôi đã nhìn thấy Lục Dĩ Thời đang cho chim bồ câu ăn trên đường phố New York.

Tò mò đi đến hỏi chuyện, à, hóa ra là đến đây công tác.

“Cô Nam có muốn đến công ty tôi làm việc không? Cô rất có năng khiếu trong việc đàm phán dự án, lương do cô quyết định.”

“Được.”

Ba tháng rảnh rỗi, tôi cũng chơi chán rồi.

Sau khi ở nước ngoài thêm ba tháng, tất cả các dự án lớn nhỏ mà Lục Dĩ Thời giao cho tôi đều được đàm phán thành công, tôi chuẩn bị về nước.

Mấy tháng nay, Lục Dĩ Thời thỉnh thoảng ở bên tôi, thỉnh thoảng về nước, rất bận rộn, đúng là phong thái của một tổng tài.

Tôi cũng phát hiện ra Lục Dĩ Thời có rất nhiều ưu điểm.

Anh ấy rất thông minh, nhìn thì có vẻ ít nói, nhưng khi bàn chuyện làm ăn thì lại ăn nói rất khéo léo, khiến đối phương phải tâm phục khẩu phục và vô cùng tin tưởng anh ấy; tác phong thường ngày rất tốt, chưa từng dính phải scandal nào; quan trọng hơn là kỹ năng sống rất tốt, anh ấy rất tỉ mỉ trong những việc nhỏ nhặt của cuộc sống, gần như việc gì cũng biết làm.

Càng hiểu rõ, tôi càng cảm thấy Ôn Ngôn Khê đúng là mù quáng.

Có một người bạn trai tốt như vậy, thế mà cô ta còn để mắt đến Trương Văn Châu, kẻ ngoài việc biết nấu vài món ăn đơn giản ra thì chẳng biết làm gì khác.

Về nước, Lục Dĩ Thời đến đón tôi.

“Thu Thủy, mệt không?” Lục Dĩ Thời giúp tôi xách đồ.

Tôi thuận tay ném đồ cho anh ấy, “Cũng tạm, muốn về ngủ ngay bây giờ.”

Nửa năm nay, chúng tôi càng giống như những người bạn thân thiết, chỉ thỉnh thoảng mới nhắc đến tin tức của đôi gian phu dâm phụ kia.

Nghe nói, công ty của Trương Văn Châu làm ăn ngày càng phát đạt. Lúc mới đầu khi tôi ra nước ngoài, anh ta đã tìm tôi như điên, nhưng sau đó phát hiện ra tôi không bị bệnh thì lại im lặng, chuyên tâm điều hành công ty.

Tôi biết vì sao, bởi vì anh ta cho rằng sớm muộn gì tôi cũng sẽ quay lại, tôi giả vờ bị bệnh để thu hút sự chú ý của anh ta, tôi không thể sống thiếu anh ta.

Anh ta chính là một kẻ tự cao tự đại như vậy.

Còn Ôn Ngôn Khê thì sao, vẫn đang tự mình giận dỗi với Lục Dĩ Thời, đơn phương cho rằng do mình không chịu quay lại. Nửa năm nay cô ta sống cũng không tệ, có Trương Văn Châu âm thầm ủng hộ phía sau.

“Anh còn muốn cô ta quay lại không?” Tôi hỏi người đàn ông đang đi bên cạnh.

Lục Dĩ Thời mỉm cười, ánh mắt sáng ngời, “Nửa năm trước anh đã buông bỏ rồi, bây giờ anh và cô ta không còn quan hệ gì nữa, Thu Thủy.”

Được rồi, vậy thì không còn gì cản trở nữa.

Tôi bước ra khỏi sân bay, nhìn bầu trời xanh thẳm, cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Nửa năm rồi, tôi đã cho các người nửa năm tự do tự tại, đã hưởng thụ đủ chưa?

Tiếp theo, những ngày tháng tốt đẹp của các người sẽ kết thúc.

Sau khi tôi trở về một tuần, cũng bởi vì lúc đi khám sức khỏe cứu được một cậu bé suýt chút nữa ngã xuống cầu thang, mà quen biết mẹ của cậu bé, một thành viên hội đồng quản trị của một công ty lớn.

Thật trùng hợp, gần đây cô ấy đã bàn bạc xong dự án với Trương Văn Châu. Cứ như vậy, nửa đường bị tôi cướp mất.

Đúng vậy, tôi đã cướp dự án lớn này của anh ta.

Đúng như giọng nói trong giấc mơ kia nói, mọi việc đều như ý muốn, muốn làm gì quả thực dễ như trở bàn tay.

Chuyện này kinh động đến Trương Văn Châu, đêm đó anh ta tức giận chạy đến dưới lầu nhà mới của tôi để chặn đường.

“Vợ ơi, em đã trở về!” Trương Văn Châu nhìn thấy tôi, vội vàng tiến lên: “Trong nửa năm nay, sao em không đến tìm anh? Anh rất lo lắng…”

Tôi liếc mắt nhìn, ừm, sắc mặt hồng hào, thật sự không nhìn ra anh ta lo lắng cho tôi ở chỗ nào.

“Chúng ta chia tay nửa năm rồi, anh Trương, anh bị mất trí nhớ à?” Tôi lạnh lùng nói.

“Anh không đồng ý thì không phải là chia tay!” Trương Văn Châu cứng cổ: “Vợ à… Em, tại sao phải làm việc ở Lục thị? Dự án hôm nay em lấy được, là công ty chúng ta đang đàm phán.”

“Ồ! Thì ra là công ty của anh muốn đàm phán à?”

“Đúng đúng!” Trên mặt Trương Văn Châu lộ vẻ vui mừng.

“Vậy thì đúng rồi.” Tôi chán ghét nhìn anh ta: “Anh nghĩ tôi trở về làm gì? Trương Văn Châu, tôi không tha thứ cho anh! Lúc tôi bị bệnh anh ngoại tình, lợi dụng cái chết của tôi để tô vẽ cho mình một lớp vỏ bọc thâm tình, anh sẽ không quên chứ?”

“Anh…”

“Tốt nhất là anh nên về công ty nhanh chóng nghĩ cách giữ chân đám khách hàng của anh đi.” Tôi cười khẩy: “Tiếp theo, anh hãy mở to mắt ra mà xem, xem tôi cướp khách hàng của anh như thế nào!”

“Em… Sao lại thay đổi như vậy?” Trương Văn Châu sững sờ, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ: “Thu Thủy, em đang lừa anh đúng không, anh sai rồi, em quay về đi, em muốn gì ở công ty anh cũng sẽ cho em…”

“Anh Trương nghĩ tôi đang nói đùa, vậy thì tùy anh.”

Trương Văn Châu không chịu để tôi đi, kéo tay tôi, “Thu Thủy! Đó là công ty chúng ta cùng nhau gây dựng, em nỡ lòng nào làm vậy sao…”

Bây giờ mới nhớ đến tôi có phần à? Lúc trước người nghĩ tôi chết rồi vội vàng đòi lại cổ phần chẳng phải là anh ta sao?

“Cút.”