Nghe xong lời nói của Mộ Dung Thích Dật, Gia Cát Lưu Sa đã rất sửng sốt, nàng chưa bao giờ nghĩ Mộ Dung Thích Dật sẽ nói thích mình, còn nói muốn cưới nàng ngay trước mặt mọi người nữa, đúng là hết kinh hỉ này lại đến kinh hỉ kia. Nàng rất muốn nhảy thẳng xuống giường rồi lao đến trước mặt hắn, để hắn nhanh nhanh cưới nàng.
Linh Thứu đưa Tiểu Trạch Lâm vẫn đang cố gắng tìm cảm giác tồn tại của mình cho Vân Sơ đang ở phía sau, rồi bế Tiểu Nhược Linh đứng lên, “Việc này bổn cung không thể làm chủ được, hôm nay bổn cung đến đây chỉ để đón người theo ý chỉ của hoàng thượng mà thôi. Nếu ngươi có dị nghị gì thì trực tiếp đi tìm hoàng thượng nói chuyện đi. Chúng ta đi!”
Từ đầu đến cuối Mộ Dung Thích Dật đều cực kỳ rành mạch phân minh, trước là muốn nàng thả người, vừa nghe được ý tứ trong lời nói của nàng, hắn đã làm theo ý nàng, biểu lộ chân tình, tuy lời nói rất kiên định, nhưng vẫn khiến nàng không vừa lòng, như thể chỉ cần hắn nói như vậy thì nàng nhất định sẽ thả người không bằng.
Đúng vậy, vẫn còn thiếu một chút thấp thấp thỏm bất an và sốt ruột.
Cũng không biết là nàng quá nhàm chán hay nàng thực sự quá nhàm chán, dù sao thì bây giờ đột nhiên nàng lại không muốn thả người…
Gia Cát Lưu Sa không cam tâm tình không nguyện cứ thế bị kéo lên xe ngựa, Linh Thứu nhìn thấy nàng ấy nhìn mình tràn đầy oán hận, không khỏi cảm thấy buồn cười, “Tại sao ngươi lại thiếu kiễn nhẫn như vậy? Mộ Dung Thích Dật biết chắc ngươi sẽ chọn hắn. Vậy nên hắn mới không sợ hãi hay có cảm giác nguy cơ như vậy.”
“Ta không quan tâm đến mấy thứ đó, ta cam tâm tình nguyện gả cho hắn! Người làm như vậy, nếu hắn ngại phiền toái mà không cần ta nữa thì phải làm sao bây giờ?” Gia Cát Lưu Sa rất lo lắng, đương nhiên Gia Cát Lưu Sa hiểu ý của Linh Thứu, cô gái nào mà chẳng thích người đàn ông mình thích có thể lo lắng cho mình một chút, mà Mộ Dung Thích Dật chính là người như vậy. Bây giờ hắn bảo thích nàng, lại còn không quan tâm những lời đồn đãi vô căn cứ mà nói muốn cưới nàng, chuyện này vốn đã không dễ dàng gì, nàng không muốn quá tham lam, cuối cùng lợi chẳng bằng hại.
“Nếu hắn ngại phiền phức, vậy thì chứng tỏ là hắn không yêu ngươi.” Mặc dù Linh Thứu nói như vậy, nhưng nàng không hề lo lắng. Nàng sẽ không bao giờ ra tay khi mà trận chiến chưa chắc chắn. Nếu hắn đã thừa nhận thích Gia Cát Lưu Sa thì sẽ không bỏ cuộc một cách dễ dàng như vậy. Nếu như ngay cả chút trách nhiệm này mà Mộ Dung Thích Dật cũng không có thì Mộ Hàn đã không thân thiết với hắn rồi, bây giờ còn giao trọng trách cho hắn nữa.
“Nhưng cho dù hắn không yêu ta, ta vẫn muốn gả cho hắn!” Đời này nàng ta đã nhất định sẽ phải gả cho hắn.
“Mới như vậy mà ngươi đã không tin hắn rồi sao?” Linh Thứu tiếp tục trêu chọc tiểu Nhược Linh, tiểu Trạch Lâm tội nghiệp lại bị gạt sang một bên. Mộ Hàn nói, không thể nuông chiều con trai, phải rèn luyện tính độc lập ngay từ nhỏ, cho nên con trai à, thực sự xin lỗi con, mẹ cũng nghĩ nên như vậy.
“Không phải là không tin” Gia Cát Lưu Sa vẫn đang khó xử, “Chẳng qua, chẳng qua chỉ là người ta lo lắng mà thôi.”
Linh Thứu bị giọng điệu của Gia Cát Lưu Sa làm cho ớn lạnh, xoa xoa cánh tay đang nổi da gà của mình “Nói chuyện bình thường đi, đừng làm hỏng con trai ta.” Nói xong liếc mắt nhìn Tiểu Trạch Lâm ở bên cạnh, may mà vì con của nàng còn chưa thể hiểu được họ đang nói gì.
Gia Cát Lưu Sa càng thêm phẫn uất, nhưng Linh Thứu đã nói như vậy rồi thì nàng cũng không quá lo lắng nữa, mà lại có chút chờ mong. Thật ra nàng cũng muốn biết Mộ Dung Thích Dật có thể làm được đến mức nào vì mình? Hắn nói hắn thích nàng và nguyện ý cưới nàng, rốt cuộc có phải là thật lòng không.
Linh Thứu trở lại hoàng cung để cho hai bé con uống sữa, sau đó bảo Vân Sở đưa chúng đi ngủ trưa, “Mộ Hàn đâu rồi?”
Thiệu Lỗi có chút do dự, sau khi hắn hồi cung thì đã có người bẩm cho hắn biết hôm nay trong cung đã xảy ra những chuyện gì, đây là quy củ từ trước đến nay, “Hoàng thượng ở ngự thư phòng.”
“Ừm” Linh Thứu không nhận thấy điều gì bất thường, gật đầu, không biết khi nào Mộ Hàn mới hết bận, vừa lúc nàng có một số chuyện muốn bàn bạc với hắn.
Linh Thứu bước ra khỏi cửa rồi đi về phía ngự thư phòng, Thiệu Lỗi im lặng đi theo, cuối cùng cũng không nói gì.
Hắn không biết động tĩnh truyền ra từ ngự thư phòng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn chắc chắn rằng chuyện đó có liên quan đến Linh Thứu, nhưng chuyện này không thuộc phạm vi chức trách của hắn nên hắn sẽ không quan tâm lắm.
Mà Linh Thứu chỉ mới bước đến cửa ngự thư phòng thì chợt nghe được một giọng nói quen thuộc, hình như là… Nam Cung Mặc!
Linh Thứu thầm có dự cảm không tốt, nhưng dù có lo lắng hay không thì trốn tránh cũng không phải là cách để giải quyết vấn đề. Haiz, buổi sáng nàng còn ung dung đi làm khó người khác, bây giờ thì tốt rồi, đến lượt nàng khó xử rồi đây.
Từ trước đến nay Linh Thứu không hề gõ cửa mỗi khi đến gặp Lãnh Mộ Hàn, lần này lại yếu ớt mà gõ cửa phòng, xin hãy tha thứ cho nàng vì lúc nãy đã khí thế dạy bảo Gia Cát Lưu Sa phải như thế này, phải như thế kia.
Tiếng gõ cửa làm gián đoạn cuộc giằng co giữa Nam Cung Mặc và Lãnh Mộ Hàn, Nam Cung Mặc không hề nghĩ ngợi gì mà quát về phía cánh của, “Gõ cái gì mà gõ! Ngay cả hạ nhân của Tề Dự quốc cũng không có quy củ như vậy sao?”
Đôi mắt của Lãnh Mộ Hàn cũng lóe lên, vẻ mặt lạnh lùng cũng dịu đi một chút, nhưng vẫn khó coi như cũ.
Điều mà Linh Thứu hơi sợ chính là Mộ Hàn, nàng không sợ tên Nam Cung Mặc này, dám mắng nàng? Nàng còn chưa tính sổ với hắn đâu! Mặc dù hắn đã giúp nàng, mặc dù lúc đó nàng rất cảm kích hắn, nhưng hắn lại đưa ra điều kiện như vậy thì rõ ràng là giậu đổ bìm leo, nàng hứa với hắn kỳ hạn một năm, nhưng nàng cũng không hứa sẽ tươi cười với hắn mà!
Linh Thứu đột nhiên đẩy cửa ngự thư phòng ra, “Ngươi mới là người không hiểu quy củ đó! Dám kêu bổn cung là hạ nhân? Hay là ngươi muốn thôn tính cả đại lục? Nhưng chuyện đó cũng đòi hỏi ngươi phải có khả năng đã, nói suông mà không biets xấu hổ.”
Nam Cung Mặc ngạc nhiên quay đầu lại, có chút xấu hổ, hắn chỉ là định trút giận lên đầu người khác thôi. Nếu sớm biết người gõ cửa là Linh Thứu thì hắn cũng sẽ không nói như vậy.
Ngược lại, hắn không chỉ chọc tức giai nhân mà còn bị giai nhân chụp mũ lên đầu, khiến sau hắn phải rước lấy họa sát sinh. Nếu chuyện này mà lan truyền ra ngoài, chưa nói đến Việt An quốc mà ngay cả hoàng đế Dập Nham quốc của bọn họ cũng sẽ xem hắn như là cái gai trong mắt?
Nhưng mà, có thể nhìn thấy được người mà hắn ngày nhớ đêm mong cũng thật sự rất tốt, nàng giống như độc dược gây nghiện, lúc không thấy thì nhớ, sau khi nhìn thấy lại càng khó buông tay.
Sắc mặt Lãnh Mộ Hàn gần như đen lại ngay lập tức, hắn không thích cách Nam Cung Mặc nhìn chằm chằm Linh Nhi. Hắn đã biết mục đích của Nam Cung Mặc đến Tề Dự quốc là vì Linh Nhi, nhưng hắn không ngờ được rằng Nam Cung Mặc còn muốn đưa Linh Nhi đi!
Lãnh Mộ Hàn đi vòng qua, bước tới trước mặt Linh Thứu, xoa xoa đầu nàng, khoảng cách gần lại càng thêm thân thiết, “Nàng về rồi? Bọn nhỏ ngủ rồi sao? Sao nàng không nghỉ ngơi cũng bọn nhỏ một chút?”
Ngữ khí của Lãnh Mộ Hàn dịu dàng mềm mại nước, nhưng Linh Thứu lại có cảm giác cả người không ổn.
Và giác quan thứ sáu của nàng cũng cực kỳ chính xác, đừng nhìn Mộ Hàn như không có chuyện gì xảy ra, hắn cố tình ân ái trước mặt Nam Cung Mặc, còn đặc biệt nhắc đến hai đứa bé để kích thích Nam Cung Mặc, dám nhòm ngó nữ nhân của hắn, đúng là chán sống!
Linh Thứu cố hết sức phối hợp, chủ động nắm lấy cánh tay Lãnh Mộ Hàn, cười lấy lòng, “Thiếp thân nhớ chàng nên mới đến đây, hay là chàng đi nghỉ ngơi cùng thiếp thân đi?” Chúng ta nói chuyện riêng được không?
Đương nhiên là Lãnh Mộ Hàn hiểu ánh mắt lấy lòng của Linh Thứu rồi, mặc dù cơn giận của hắn đã vơi đi không ít, nhưng lần này hắn phải dạy cho nàng một bài học.
Có thể đồng ý điều kiện một cách tùy tiện như vậy sao? Hơn nữa lại nói lại chuyện kia, lúc gặp nguy hiểm thì muốn bỏ hắn lại tự mình gánh vác, còn thà đồng ý ở bên cạnh Nam Cung Mặc một năm? Nàng coi thường người đàn ông của nàng như vậy sao? Chẳng lẽ lần đó nàng đã dự tính tình huống xấu nhất sẽ xảy ra rồi? Cái tư tưởng này không ổn, cần phải thay đổi! Dù nàng có làm cái gì đi nữa thì hắn cũng đều dung túng nàng, nhưng riêng điều này thì không thể.
Gì mà lòng dân, gì mà hứa hẹn, chỉ cần không động đến nàng, cái gì hắn cũng đồng ý. Nhưng nếu dám có ý với nàng thì đừng trách hắn lòng dạ độc ác.
“Được, chúng ta đi nghỉ ngơi!” Lãnh Mộ Hàn bá đạo ôm eo Linh Thứu, mặc kệ Nam Cung Mặc vẫn đang ở phía sau.
Nam Cung Mặc nhìn Lãnh Mộ Hàn đặt tay lên eo Linh Thứu thì ghen tị không thôi, lại thấy bọn họ phớt lờ mình mà bước đi như vậy, hắn ở phía sau đột nhiên lớn tiếng nói: “Tiểu Linh Linh, chẳng lẽ nàng đã quên đêm đó nàng đã nói với ta những gì rồi sao?”
Cửa ngự thư phòng đang mở, ngay khi Nam Cung Mặc nói lời này, rất nhiều nha hoàn và thái giám bên ngoài đã nghe thấy, không khí xung quanh Lãnh Mộ Hàn đột nhiên lạnh xuống, Linh Thứu yếu ớt ngẩng đầu lên, thấy Lãnh Mộ Hàn không nhìn nàng, trong lòng oan ức, cũng hận Nam Cung Mặc đến cực điểm.
Hắn chắc chắn cố ý nói mập mờ như vậy! Gì mà Tiểu Linh Linh! Gì mà đêm đó nàng đã nói với ta những gì! Không phải chỉ là trao đổi điều kiện với hắn, sau đó bởi vì không biết quay về đối mặt với Mộ Hàn thế nào, nên đã đánh cờ suốt đêm với hắn sao! Ôi… thảm rồi. Lần này muốn xin Mộ Hàn tha thứ càng không dễ dàng rồi.
Những nha hoàn và thái giám nghe được lời ‘bí mật’ như vậy cũng không dám phát ra tiếng động, sợ sẽ rước lấy họa sát thân nên lẳng lặng trốn đi, người nào không thể trốn chỉ có thể ngửa đầu nhìn lên trời, bọn họ chẳng nghe thấy gì hết.
Lãnh Mộ Hàn quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng, “Ngươi muốn chết.”
Lần đó hai người đánh nhau, Nam Cung Mặc đã biết mình không phải đối thủ của Lãnh Mộ Hàn, nhưng hắn cũng không phải là một người hèn nhát. Huống chi đó là thỏa thuận giữa Linh Thứu và hắn. Hắn không có lý do gì để tự động từ bỏ quyền lợi của mình “Tiểu Linh Linh, chẳng lẽ nàng định qua cầu rút bán sao? Để giúp nàng mà ta phải bỏ ra một cái giá không nhỏ đâu.”
Thực sự Linh Thứu cũng bị kiềm chế, như Nam Cung Mặc nói, hắn thực sự đã phải trả giá lớn để giúp nàng, mặc dù nàng không phải là một người cao thượng như vậy, nhưng nàng cũng không muốn nợ ân tình của hắn.
Dường như Lãnh Mộ Hàn cảm nhận được suy nghĩ của Linh Thứu, nhìn vào đôi mắt đằng đằng sát khí của Nam Cung Mặc. Không ai có thể uy hiếp nữa nhân của hắn. “Đương nhiên, Linh Nhi sẽ không qua cầu rút ván, nhưng trước khi nàng ấy thực hiện lời hứa, trẫm cũng có thể sẽ giết ngươi trước! Giữa trẫm và ngươi cũng không có giao dịch gì.”
Nam Cung Mặc bị lời nói của Lãnh Mộ Hàn làm cho cạn lời, hắn tính toán sai rồi sao? Ai đó có thể cho hắn biết tại sao lại có thể như vậy được không?
Linh Thứu cũng kinh ngạc, mặc dù Mộ Hàn vì nàng, nhưng phải nói là lời hắn nói ra quá lưu manh vô lại rồi. Thế này thì không phải là nàng không giữ chữ tín rồi, bởi vì không phải nàng không giữ chữ tín, mà là Nam Cung Mặc không có mạng để chờ nàng giữ chữ tín…
Nam Cung Mặc vẫn không chịu từ bỏ, “Tiểu Linh Linh! Còn có lúc ở trong bí cảnh! Nàng chớ quên! Chúng ta đã gần gũi da thịt!”
Linh Thứu chỉ cảm thấy như sấm sét giữa trời quang, tuy rằng nàng tin tưởng Mộ Hàn sẽ tin nàng, nhưng giờ phút này, nàng thật sự muốn đánh Nam Cung Mặc một trận, gần gũi da thịt! Hắn chỉ cõng nàng thôi mà…


