Hai ngày sau, Thang Tư Lan toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công việc, chuyện đi xem phim vào tối hôm đó cũng vứt ra sau đầu.
Theo kết quả hai ngày công chiếu, doanh thu phòng vé của “Quỷ kiếm tiên” cũng khá ấn tượng, lần này những nhận xét trên mạng vẫn còn có phần nương tay với Thang Tư Lan.
Một số ít người công nhận năng lực và khả năng diễn xuất của Thang Tư Lan, mặc dù suất diễn của cô trong “Quỷ kiếm tiến” hơi ít nhưng vẫn đủ cố gắng.
Hơn nữa số phận của nhân vật trong phim có chút bi thảm nên phần nào cũng chiếm được sự đồng cảm, so với những vai diễn độc ác đến mức khiến người ta giận sôi người trước đó thì đã tốt hơn nhiều.
Hôm nay sau khi kết thúc công việc, Thang Tư Lan cầm di động của trợ lý lướt tin tức.
Trong quá trình làm việc, di động của cô sẽ được gia cho Thi Hoa.
“Bây giờ hầu hết mọi người đều đang có ấn tượng khá tốt với cô, đây là một cơ hội tốt.”
Thi Hoa đột nhiên quay đầu lại từ phía trước nói.
“Tôi muốn tham gia vào bữa tiệc đóng máy của ‘Hành động Mắt Ưng’ vào tối mai.”
Thi Hoa nhíu mày nhìn lịch trình tiếp theo: “Tối mai cô còn một bữa tiệc từ thiện nhỏ.”
“Tôi không cần đi mấy kiểu tiệc tùng hào nhoáng đó đúng không?”
“Bây gờ là tôi sắp xếp hay cô sắp xếp đây?” Thi Hoa trừng mắt nhìn.
“Lúc rời khỏi đoàn làm phim, đích thân đạo diễn Hồng đã nói với tôi rằng nếu không có việc thì cứ đến tìm ông ấy để nhận tài nguyên.”
“… Thật sao?” Thi Hoa nghi ngờ nhìn cô.
“Anh có thể tự hỏi đạo diễn Hồng mà.”
“Suy cho cùng cô vẫn phải lấy điểm từ bộ phim này, đúng là nên đi thật, bữa tiệc từ thiện tối mai tôi sẽ từ chối giúp cô.”
Ngay cả những ngôi sao hàng đầu như Úc Cảnh Nhuận cũng không ra mặt, Thang Tư Lan đúng là không cần phải đi.
*
Sau giờ rưỡi tối ngày hôm sau.
Thang Tư Lan mặc trên người một bộ váy đen, dẫn theo nam trợ lý Hàn Kỷ Quân đến bữa tiệc.
Đối với bữa tiệc đóng máy, đạo diễn Hồng đã đặc biệt chọn một địa điểm đắt đỏ nhất thành phố: “Trời nước chung đường.”
Một gian phòng ở tầng hai.
Đạo diễn Hồng ra tay hào phóng rộng rãi, bao trọn một căn phòng lớn nhất có sức chứa lên đến hàng trăm người, bất cứ người nào đến bữa tiệc cũng phải điên cuồng!
m nhạc rộn rã, tiếng người náo nhiệt.
Thang Tư Lan đến muộn, bị phạt ba ly.
“Tư Lan, đến đây ngồi với tôi đi.”
Sau khi uống ba ly rượu xong, Diệp Yến Lan ra hiệu cho cô đi đến đây.
Sau khi ngồi xuống, Thang Tư Lan lại nâng rượu lên kính đạo diễn Hồng và các vị tiền bối khác một ly, vừa quay đầu nhìn lại đã thấy rất nhiều người đang tâng bốc lấy lòng Diệp Yến Lan.
“Chị Yến Lan, nghe nói chị sẽ gia nhập vào thị trường nước ngoài, quả không hổ là chị Yến Lan, cực kỳ tự tin!”
Một nữ minh tinh mỉm cười chọc ghẹo, giọng điệu mang theo chút ghen tị đố kỵ.
Diệp Yến Lan mỉm cười, không trả lời.
Đúng lúc này, một giọng nói khác mượn cách thức trêu chọc bật thốt ra: “Đó là tài nguyên do Giang tiên sinh cho đúng không?”
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.
Ý trong đó chẳng phải là nói Diệp Yến Lan dựa vào quy tắc ngầm để đi lên sao?
Diệp Yến Lan liếc nhìn nữ diễn viên vừa mới mở miệng nói chuyện kia, nụ cười trên mặt không thay đổi nhưng lại không thể phản bác, bởi vì những gì đối phương đang nói là sự thật.
Từ nay về sau, con đường cô ta đi đều dựa vào tài nguyên mà Giang Hải Lâu cung cấp để một bước lên trời!
Thang Tư Lan nhấp một hớp rượu vang đỏ, khẽ mỉm cười.
Nghĩ đến câu nói của Giang Hải Lâu tối hôm đó, Thang Tư Lan lại nghiến răng nghiến lợi.
Bảo cô đừng làm những chuyện như thế nữa, sao không nhìn lại xem là ai đã gọi đến số của cô trước, không biết ai đã trêu chọc ai trước?
Thang Tư Lan càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, sắc mặt cũng trở nên lạnh lẽo.
Cảnh tượng này đập vào mắt Diệp Yến Lan lại mang một ý nghĩa khác.
Vẻ mặt mập mờ, nụ cười của Diệp Yến Lan càng rạng rỡ hơn nữa: “Không có năng lực cũng là chuyện không thể kiểm soát được.”
Sắc mặt nữ diễn viên mở miệng nói chuyện mà không thèm suy nghĩ lập tức trắng bệch, lúc này mới nhận ra ánh mắt của mọi người khi nhìn về phía mình hơi khác thường, hận không thể quay ngược thời gian trở về năm phút trước, cô ta chắc chắn sẽ không nói ra những câu như thế này.
“Cảnh Nhuận, tôi kính anh một lý.”
Diệp Yến Lan mỉm cười nâng ly, kính rượu với Úc Cảnh Nhuận đang ngồi ở đối diện.
Tầm mắt của Úc Cảnh Nhuận rời khỏi người Thang Tư Lan, nâng ly lên cụng ly với Diệp Yến Lan.
Thức ăn đã được dọn sẵn trên bàn, mấy chục loại thức uống được bổ sung thêm, tất cả mọi người quây quần ngồi lại với nhau chuẩn bị khai tiệc.
Trước khi ăn cơm, Thang Tư Lan đi ra ngoài vào nhà vệ sinh.
Đang rửa tay thì thấy Diệp Yến Lan cũng đi vào.
Hai người đứng trước gương bổ trong, nghe Diệp Yến Lam mỉm cười nói: “Hai ngày nay tôi vẫn luôn ở bên cạnh Giang tiên sinh nên thỉnh thoảng nghe thấy vệ sĩ bên cạnh anh ấy nhắc đến Thang tiểu thư, tôi tưởng đó là cô chứ?”
Vậy thì sao nào?
Nhắc đến tên cô, có lẽ cũng không phải là điều tốt đẹp gì!
“Hình như Giang tiên sinh không thích Tư Lan lắm thì phải?”
Thang Tư Lan nhướn mày, đối mặt với cô ta: “Tại sao tiền bối Diệp lại nói với tôi những lời này?”
“Cũng chẳng có ý gì, chỉ là tôi hy vọng sau này Tư Lan tránh xa một chút, tránh chọc giận Giang tiên sinh, điều đó không tốt cho sự phát triển sau này của cô đâu.”
Diệp Yến Lan rửa tay, lấy khăn giấy ra lau tay.
Thang Tư Lan nhíu mày nhìn vẻ đắc ý trên mặt Diệp Yến Lan, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Vậy thì cảm ơn tiền bối Diệp đã nhắc nhở! Sau này tôi sẽ chú ý.”
Diệp Yến Lan cười cười: “Tôi về phòng trước đây, cô cũng đừng ở đây quá lâu, mọi người đang chờ đấy!”
Nhìn cô ta rời đi, Thang Tư Lan đá vào góc tường bên cạnh, mạnh đến mức chân đau đớn.
Cô ta đang khoe khoang gì trước mặt cô vậy!
Không nhịn được nghĩ đến những gì người đàn ông đó đã nói với mình tối hôm kia, kết hợp với giọng điệu lúc đó, cô lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Bảo tôi đừng làm những chuyện như thế nữa, không thích thì ghét đi, Giang Hải Lâu, tôi cứ làm như vậy đó, để xem anh làm gì được tôi?”
Trên khuôn mặt xinh đẹp hằn lên ngoan độc.
Thang Tư Lan tức giận lấy điện thoại di động ra, tìm được dãy số kia, khẽ cắn môi gọi đi.
Cuộc gọi vừa được kết nối, Thang Tư Lan đã bực bội gào lên: “Giang tiên sinh, xin ngài hãy quản lý người phụ nữ của mình cho tốt, đừng để cô ta làm càn trước mặt tôi nữa!”
Vừa dứt lời đã cúp máy.
Người nhận điện thoại không hiểu đầu đuôi ngọn ngành, đôi môi mỏng mím chặt, đôi mắt thăm thẳm tựa vực sâu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại tối mịt.
Bước ra khỏi WC, rẽ vào một khúc quanh trở về phòng bao, nhưng vừa liếc mắt nhìn ra ngoài một cái đã thấy một nhóm đàn ông mặc vest bao vây xung quanh một ông già mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn ra ngoài.
Nhìn thấy người này, Thang Tư Lan nhanh chóng rụt người lại, cau mày.
Nếu cô không nhìn nhầm thì ông già kia chính là người cô đã gặp mấy hôm trước, ông ta có quan hệ với Thang Tích Diễn.
Đôi mắt đen nhánh khẽ nheo lại một lần nữa, nghiêng người nhìn ra ngoài, người kia đã đi vào thang máy, trước cửa thang máy chỉ còn lại người quản lý của chỗ này, chờ đến khi thang máy đi lên, người quản lý kêu người phục vụ đến nhỏ giọng dặn dò mấy câu, sau đó có người cần theo một thứ gì đó đi vào căn phòng lớn mà đạo diễn Hồng đã bao trọn kia.
nhìn thấy cảnh này, hai mắt Thang Tư Lan càng híp chặt hơn!



