Sau ngày hôm đó, tất cả mọi thứ dường như trở lại dáng vẻ như trước kia. mỗi ngày tôi đều đi làm đúng giờ, tan làm đúng giờ.
Lúc tôi mang dáng vẻ chật vật kia đi làm, mập mạp khiếp sợ đến mức bỏ cả bát cơm, tôi cũng không nhắc tới Dịch Hiên, chỉ đơn giản nói qua một chút chuyện của Trương Khoa.
Mập mạp và các đồng nghiệp khác nghe xong thì vô cùng tức giận muốn đi đánh Trương Khoa một trận, tôi khuyên bọn họ trở lại, Trương Khoa đã phải nhân cải tạo cũng không đánh được hắn.
Vốn dĩ cuộc sống của tôi có thể tiếp tục bình thản như trước, kết quả hôm nay thư ký của giám đốc gọi điện thoại cho tôi.
Sao lại tìm tôi lúc này?
Tôi lén lút gặp hắn một một quán cà phê cách công ty rất xa: “Không phải chú nói có chuyện gấp muốn tìm cháu sao? Có chuyện gì thế?”
Người đối diện tôi vui vẻ ra mặt: “Mạn Mạn, cháu trai của chú sắp chào đời, chú phải về trước một thời gian. Chuyện sau này sẽ giao cho Tiểu Trương, trong khoảng thời gian chú vắng vặt, cậu ấy sẽ cố hết sức giúp đỡ cháu.”
Tôi trong thoáng chốc như mọc ra hai cái đầu, đang muốn nói thêm gì đó thì ông ấy đã nhìn tôi đầy thâm ý: “Mạn Mạn, cháu đã trưởng thành rồi. Cho dù là chú hay là Trương Khoa cũng không đáng tin cậy. Tuổi chú cũng đã lớn rồi, còn có thể có bao nhiêu thời gian nữa chứ? Trương Khoa lại là đàn ông, lúc cháu ở bên cạnh hắn chú cũng đã khuyên cháu, nhưng cháu vẫn quyết tâm thích hắn… Cho dù là Trương Khoa hay là sau này có người đàn ông khác, Mạn Mạn, cháu cũng phải trưởng thành.”’
Tôi không nói nên lời: “Chú Lưu…”
Ông ấy thở dài: “Mạn Mạn, cháu không thể cứ luôn trốn tránh mãi như vậy, cháu là con gái của bố mẹ cháu, họ sẽ tự hào về cháu.”
Đúng vậy, chú Lưu là thư ký của ông chủ, mà ông chủ đó là tôi.
Nhưng đây là công ty của bố mẹ tôi, không phải của tôi, hai người họ gần như chăm chỉ làm việc cả đời cho công ty này, bắt đầu từ hai bàn tay trắng, chăm chỉ làm việc, thậm chí phải trả giá bằng mạng sống.
Tôi được bọn họ che chở rất kỹ, vì vậy nên bọn họ mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mà tôi là con gái lại không làm được chuyện gì, ngay cả tâm huyết của bọn họ cũng không quản lý được chuyện gì, chú Lưu thư ký của bố tôi trông thấy tôi tuổi còn nhỏ nên vẫn ở lại công ty giúp tôi, công ty của bố mẹ tôi mới có thể miễn cưỡng hoạt động.
Sau khi tôi tốt nghiệp thì làm việc ở vị trí mà nình am hiểu để cống hiến một chút cho công ty. Về việc này, ngoại trừ mấy vị lãnh đạo trong công ty thì những nhân viên khác đều hoàn toàn không biết.
Mỗi ngày tôi đề sống cuộc sống lặng lẽ như vậy, làm một con cá muối thoải mái, chính là cuộc sống như thế, nhưng cuối cùng vẫn sẽ đi qua. Chú Lưu tạm thời rời đi, có lẽ là một loại tín hiệu.
“Cháu biết rồi chú Lưu, chú yên tâm về nhà đi, cháu sẽ làm việc tốt cùng với Tiểu Trương.”
Chú Lưu xoa đầu của tôi: “Cháu vất vả rồi, Mạn Mạn.”
“Cái này sao có thể gọi là vất vả được? Là cháu đã làm phiền chú Lưu lâu quá rồi. Chú Lưu, cảm ơn chú.”
Chú Lưu híp mắt cười: “Cảm ơn cái gì chứ nha đầu, chú cũng đã nhìn cháu lớn lên, cháu rất giỏi, chú Lưu yên tâm rồi.”
Tạm biệt với chú Lưu, tôi trở về công ty. Từ hôm nay trở đi, tôi chính là Nữu Hỗ Lộc Lý Mạn. (Đại Vụ)
Tiểu trương không hổ là người của chú Lưu để lại, làm việc vô cùng có hiệu quả, giải thích cho tôi từ chuyện nhỏ nhất đến lớn nhất. Mấu chốt là vẻ ngoài còn khá đẹp trai, lúc làm công việc báo cáo khiến người khác đau đầu còn khá đẹp mắt.
Sau một ngày kích động qua đi, Tiểu Trương lái xe đưa tôi về nhà, tôi cười khổ xuống xe, thăng chức đã không còn như trước, cũng không tiêu tiền đi xe buýt công cộng nữa.
Thật ra không phải, đây chỉ là ngôi nhà mà bố mẹ mua cho tôi khi tôi học đại học mà thôi, chỉ để thuận tiện cho cuộc sống của tôi. Trong lúc học đại học, ngoại trù sống trong ký túc xá, có thời gian tôi sẽ chạy về nhà, cơ bản cũng không ở đây bao giờ.
Sau khi bố mẹ tôi qua đời, tôi cũng không muốn một mình cô độc sống trong căn biệt thự trống rỗng đó, cũng không muốn nhìn thấy những thứ quen thuộc làm mình cảm thấy buồn, nên mới chuyển tới đây.
Bây giờ là lúc để trở về.
Tôi thở dài, giống như Lý Mạn tôi đã không còn gì đã mất, bố mẹ đã không còn, bạn trai vứt bỏ tôi, không người thân, không bạn bè, lãng phí tuổi xuân, không hề vướng bận.
Cậu thì sao?
Tôi lắc đầu, cậu chẳng qua chỉ là một viên đá nhỏ làm nhiễu loạn lòng tôi ma thôi, đi rồi thì cũng sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Tôi chuẩn bị sẵn sàng cho tất cả mọi thay đổi, dọn hết đồ đạc về lại nhà cũ, cũng từ từ bắt đầu thích ứng với thân phân người lãnh đạo của công ty.
Đương nhiên, lúc đám người mập mạp biết được tin tức này giống như có thể chấn động bọn họ cả năm, nguyên bản lời nói của mập mạp là: “Cẩu Mạn, giống như tôi trúng xổ số 500 vạn vậy, cô chính là sổ số 500 vạn kia.”
Đương nhiên cũng có người nơm nớp lo sợ, tôi an ủi bọn họ mọi chuyện vẫn như bình thường, tôi vẫn là Lý Mạn, chẳng qua chỉ đổi một thân phận khác mà thôi.
Hơn nữa còn vô cùng lạnh lùng từ chối lời yêu cầu tăng lương của bọn họ.
Cười chết, vốn dĩ là không thể nào, cũng chưa có ai tăng lương cho tôi cả.
Không để tâm tới tiếng khóc thét của bọn họ, tôi vẫy tay đi không mang theo lấy một gợn mây, tiêu sái trở về văn phòng.
Ngay lúc mà tôi nghĩ cuộc sống của tôi đã trở lại bình thường không một gợn sóng thì ông trời lại giở trò chơi đùa với tôi.
Vào một buổi chiều bình thường vào một ngày nọ, khi tôi nhìn thấy phía sau đồng chí Tiểu Trương chính là cái lục tiễn, biểu cảm của tôi như nứt ra, giống như nhìn thấy quỷ.
Dịch Hiên, cậu đúng là lúc nào cũng đều tỏa sáng.