Để có một ngày này, Trương Cảnh đã âm thầm chuẩn bị rất lâu. Trong cặp sách của cậu thả một đống đồ, đống đồ đặt ở trong cặp sách cậu nặng trình trịch mấy ngày.
“Suy nghĩ cái gì vậy?” Quý Đông Huân quệt mặt cậu.
Trương Cảnh híp mắt cười, trông có vẻ xấu xa: “Nghĩ một vài chuyện vui.”
Quý Đông Huân nhìn bộ dáng đó của cậu có chút đáng yêu: “Buổi tối đến chỗ anh nhé?”
“Đến! Nhất định phải đến chứ!” Trương Cảnh sờ sờ cặp sách của mình, vừa nghĩ đến nội dung tối nay tim giường như muốn nhảy ra ngoài. Hưng phấn kích động, còn có chút khẩn trương.
Quý Đông Huân cũng rất vui. Anh thích mang Trương Cảnh về nhà, Trương Cảnh lúc không có ai chao giờ cũng vô cùng nhiệt tình, giống một con thú nhỏ hoạt bát bổ nhào về phía mình, lúc hôn môi đều lấy răng cắn nhẹ người ta. Quý Đông Huân thích cậu như vậy.
Tuy rằng hai người còn không làm đến cuối cùng, có điều cũng đủ thân mật. Trên giường mỗi lần hôn môi ôm nhau vành tai và tóc mai chạm vào nhau, đối với bọn họ mà nói đều là thổ lộ với tình yêu, hận không thể lấp đối phương vào sự kích thích trong cơ thể mình khiến đôi tình nhân trẻ này hãm sâu mê luyến không thể tự kiềm chế.
Hôm đó Trương Cảnh thậm chí không kịp ăn cơm, hết tiết buổi chiều liền về căn nhà kia của bọn họ với Quý Đông Huân. Quý Đông Huân hỏi cậu: “Sao em lại gấp thành thế này?”
Trương Cảnh vỗ cặp sách mình: “Anh không biết đâu, lòng em nôn nóng , nghe giảng không vào.”
Quý Đông Huân nhướn mày: “Có cái gì trong cặp sách hả?”
Trương Cảnh hắc hắc cười, ra vẻ thần bí: “Anh đi tắm trước đi, tắm xong em nói cho anh.”
Quý Đông Huân nắm cằm cậu hôn một cái, ánh mắt âm trầm, thấp giọng nói: “Tắm xong anh còn tâm ý mà nghe em nói sao?”
Trương Cảnh nhìn thẳng vào mắt anh, giơ tay vén áo Quý Đông Huân, sờ eo anh.
Lúc Quý Đông Huân đi tắm Trương Cảnh bày đống đồ trên giường. Toàn bộ là bôi trơn đều chuẩn bị cha loại, áo mưa cũng là như vậy đều có. Cậu định cho Quý Đông Huân có một lần thể nghiệm tuyệt vời nhất, để anh thoải mái.
Chuyện này Trương Cảnh đã chuẩn bị rất lâu lồi, sợ lần đầu tiên chính mình bị làm hỏng, khiến cho Quý Đông Huân không sảng khoái, vậy cậu cũng sẽ rất thất vọng.
Khi Quý Đông Huân tắm xong, Trần Đông Đông từ trong đó rồi chọn ra hai loại nhét xuống dưới gối, còn lại nét vào trong ngăn tủ bên cạnh. Cậu tưởng tượng đến chuyện sẽ xảy ra giữa hai người khi mà lúc nữa mình cũng tắm xong đi ra. Trương Cảnh vỗ mặt, không ổn, không thể nghĩ nữa, mặt đều đỏ lên rồi.
Trên cổ Quý Đông Huân vắt một cái khăn, để trần cả người đi ra. Ánh mắt Trương Cảnh nóng lên. Thân hình Quý Đông Huân quá tuyệt, chân vừa dài vừa thẳng, liên quan đến đánh tennis, cơ thịt trên eo rất đẹp. Thứ treo giữa hai chân còn dính giọt nước, dao động theo động tác bước đi, hình dạng và màu sắc đều rất đẹp.
“Anh đẹp trai quá.” Trương Cảnh nói
Quý Đông Huân cười: “Lại đến thời gian thổ lộ mỗi ngày à? Em cũng đẹp trai mà.”
“Ừa, em muốn chảy máu mũi rồi.” Trương Cảnh đứng lên đi vào phòng tắm, vừa đi vừa nói: “Anh đợi chút, đợi em tắm xong, em sẽ làm cho anh thấy thoải mái.”
Quý Đông Huân nhướn mày nhìn cậu, cười một tiếng.
Trương Cảnh vội vàng đi tắm, thậm chí sữa tắm trên người còn chưa dội hết đã lau khô chạy ra. Cực kỳ gấp gáp, cậu ở bên Quý Đông Huân đã rất lâu rồi, cậu muốn, muốn làm đến bước cuối cùng.
Lúc cậu đi ra nhìn thấy Quý Đông Huân nửa ở đầu giường, trong tay cầm dầu bôi trơn vừa nãy cậu nhét dưới gối.
Trương Cảnh nuốt nước miếng.
Quý Đông Huân nhìn về phía cậu: “Chuẩn bị lúc nào thế?”
Trương Cảnh ngồi bên cạnh anh, ánh mắt nóng rực: “Tuần trước.”
“Cái này có tác dụng gì?”
Trong lòng Trương Cảnh nói em biết cả rồi còn hỏi em….Nhưng cậu vẫn cực kỳ thành thật nói: “Thì …làm tình dùng, anh và em, dùng để làm bước cuối cùng.”
Quý Đông Huân đặt dầu bôi trơn sang bên cạnh, ngoắc ngón tay về phía cậu. Trương Cảnh bổ nhào đến quỳ trên người anh, Quý Đông Huân ôm cậu hỏi: “Ai dùng? Em dùng hay là anh dùng?”
Trương Cảnh nuốt nước miếng: “Dầu bôi trơn anh dùng, chao em dùng.”
Trong mắt Quý Đông Huân đều là ý cười, hôn khóe miệng cậu, sau đó hôn sâu Trương Cảnh. Quý Đông Huân không từ chối, trên mặt và trong mắt anh đều là tình yêu và nuông chiều, không có chống cự , không có chán ghét.
Trương Cảnh rơi vào trong lưới tình ôn nhu mà Quý Đông Huân dệt ra, anh cúi đầu nhìn gương mặt kia, cảm thấy chính mình có thể có một ngày sẽ yêu cậu yêu đến chết. Tình cảm quá nồng đậm mãnh liệt, nồng nhiệt mãnh liệt đến nỗi Trương Cảnh không biết mình còn có thể thích Quý Đông Huân nhiều thêm một chút hay không, cậu thấy bản thân sớm đã chạm đến đỉnh rồi.
Trương Cảnh vuốt ve thắt lưng của Quý Đông Huân, thuận theo đường cong xinh đẹp trượt xuống dưới. Môi hai người giằng co cùng một chỗ, hôn đến nỗi khó mà tách ra, dưới người càng cứng không chịu được, chọc vào đối phương.
Lúc Trương Cảnh ngậm xuống phía dưới của Quý Đông Huân, căn bản không che dấu được tình ý trong mắt. Cậu dùng môi lưỡi vây lấy phân thân Quý Đông Huân, tỉ mỉ an ủi, dùng đầu lưỡi vờn quanh lỗ nhỏ của đầu chóp.
Hô hấp Quý Đông Huân có chút nặng nề, tay đặt lên gáy Trương Cảnh, nhẹ nhàng xoa tóc cậu.
Lúc đó Trương Cảnh thật sự muốn biến Quý Đông Huân trở này người của mình, dù sao thì cũng là nam sinh nhiệt huyết sục sôi, thích đối phương liền khát vọng tiến vào, khát vọng chinh phục. Cậu thích Quý Đông Huân như vậy, vô số lần tưởng tượng cảnh này, mình áp Quý Đông Huân dưới thân, hôn khắp người anh, khiến anh bắn ra.
Nhưng lúc chính thức cầm chao ở trong tay, Trương Cảnh nhìn gương mặt Quý Đông Huân, đột nhiên lại không nỡ. Cậu cắn răng, xé chao ra rồi chụp nó lên người anh.
Quý Đông Huân hoàn mỹ quá rồi, bình thường anh luôn mang theo vẻ kiêu ngạo có chút ưu nhã, Trương Cảnh không nỡ để anh nằm dưới mình, cậu hy vọng Quý Đông Huân mãi mãi kiêu ngạo như vậy.
Quý Đông Huân nhíu mày: “Làm gì vậy, bảo bối?”
Trương Cảnh ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: “Anh đến đi.”
Cậu lật người nằm ngửa ở trên giường, mò đến dầu bôi trơn đưa cho Quý Đông Huân: “Bảo bối, anh vẫn nên làm đi.”
Ánh mắt Quý Đông Huân thật sâu khóa trên gương mặt cậu. Giữa hai người không cần nhiều lời, anh lật người phủ lên người Trương Cảnh, ôn nhu vỗ về cậu.
Khi Quý Đông Huân cẩn thận làm bước dạo đầu vì cậu khuếch trương, Trương Cảnh vẫn có chút kinh ngạc: “Tại sao anh lại hiểu rõ vậy?”
Quý Đông Huân cắn tai cậu, nhẹ giọng hỏi: “Em cho rằng chỉ có em tìm hiểu qua à?”
Trương Cảnh tưởng tượng một chút bộ dáng Quý Đông Huân ngồi trước máy tính thu nhập những thứ này, không nhịn được bật cười. Đầu lưỡi Quý Đông Huân liếm vành tai cậu: “Anh đã muốn em từ rất lâu rồi bảo bối.”
Quý Đông Huân như này thật sự mê chết Trương Cảnh rồi.
Cậu chủ động mở chân ra, thả lỏng bản thân, để Quý Đông Huân tiến vào cậu.
Trương Cảnh lúc đó còn chưa cởi mở như sau này, trong nháy mắt Quý Đông Huân thật sự tiến vào cơ thể cậu trong đầu cậu nghĩ đến rất nhiều thứ. Cậu cảm thấy tư thế của mình bây giờ rất xấu, lộ ra bộ phận xấu xí nhất của mình trước mặt Quý Đông Huân, tách chân ra, không đẹp , cũng không gợi cảm.
Trương Cảnh nhíu mày, hơi khẩn trương hỏi Quý Đông Huân: “Bảo bối, em đẹp không? Anh đẹp như vậy, sẽ không cảm thấy em rất xấu chứ?”
Lúc đó Quý Đông Huân cúi xuống hôn cậu, thấp giọng nói: “Ở trong lòng anh, đây là gương mặt đẹp nhất.”
“Mỗi một điểm của em anh đều thích, đều là đẹp nhất.”
“Anh yêu em.”
Quý Đông Huân nói xong những câu này trong lòng Trương Cảnh đều mềm xuống, cắn nhẹ lên bả vai anh.
Dù sao cũng là làm lần đầu tiên, mặc kệ Quý Đông Huân có ôn nhu dịu dàng thì vẫn đau. Trương Cảnh về sau chỉ có thể bán cương, không có cách nào thật sự tìm được cảm giác bắn ra.
Sau đó cậu hơi thất vọng ngồi phịch ở trên giường, nhìn phân thân bán cương không mềm của mình, vẻ mặt đau khổ hỏi: “Anh sảng khoái chưa? Em không còn sức nữa rồi?”
Quý Đông Huân hôn mặt cậu nói: “Rất sảng khoái, em rất gợi cảm.”
Trương Cảnh giơ tay đẩy, nói: “Nó không có tinh thần.”
Quý Đông Huân cười một tiếng, cúi người xuống ngậm lấy thứ bé nhỏ không có tinh thần. Thân thể Trương Cảnh hơi kéo căng, mắt sáng lấp lánh.
Hôm đó cậu bắn ở trong miệng Quý Đông Huân. Quý Đông Huân ngậm nó, chầm chập liếm mút, giúp cậu kìm hãm khoái cảm. Trương Cảnh bắn ra rất sảng khoái, trong miệng Quý Đông Huân rất nóng rất mềm, giống như bị ngâm trong nước ấm vậy, ấm áp khiến cho người ta mê say.
Sau khi kết thúc tất cả hai người ngâm mình ở trong bồn tắm lớn, tay Quý Đông Huân đặt ở trên eo Trương Cảnh, nhẹ giọng hỏi: “Phía sau đau không?”
Trương Cảnh lắc đầu: “Không đau, chỉ là hơi khó chịu.”
Quý Đông Huân xoa giúp cậu: “Lần sau em làm nhé.”
“Em không làm.” Trương Cảnh cười nói: “Ở bên trên mệt chết đi được. Anh xem anh giống như một con trâu nhỏ, em cứ nằm như vậy rất thoải mái.”
Quý Đông Huân làm sao lại không biết Trương Cảnh nói như vậy là cố ý để anh bớt sầu, tâm ý giữa người yêu hai người đều hiểu.
Lần này đối với hai người mà nói đều là lần đầu, hai người đàn ông thần khiết tìm tòi làm tình, muốn cho đối phương thoải mái, muốn cho đối phương càng yêu mình. Tình yêu lúc đó đơn giản mà đơn thuần, anh yêu em chính là hôn em ôm em, trong lòng nghĩ gì đều nói cho em.
Những đôi tình nhân trẻ tuổi đều tràn đầy mơ ước với tương lai, không tiếc cho đối phương hứa hẹn, bởi vì bọn họ thật sự tin tưởng vững chắc có thể cùng nhau dắt tay nhau trải qua quãng đời còn lại.
Lúc đó Trương Cảnh nhắm mắt dựa lên người Quý Đông Huân, thì thào nói: “Bảo bối…sao anh có thể tốt như vậy chứ…”
Quý Đông Huân hôn tai và tóc cậu, thấp giọng trả lời: “Bởi vì em là người tuyệt nhất.”
Lúc đó bọn họ đều là tốt nhất. Trương Cảnh nói qua vô số lần, may mắn bản thân vào lúc tốt đẹp nhất gặp được Quý Đông Huân, mới có thể có cơ hội theo đuổi được anh, bước vào cuộc đời anh. Đó là may mắn của đời cậu.
Đối với Quý Đông Huân cũng là như vậy. Đây là sắp xếp tốt nhất mà cuộc đời dành cho bọn họ.
“Ý, đây là con trai nhà ai mà lại đẹp trai như vậy chứ?” Trương Cảnh vừa xuống lầu nhìn thấy Quý Đông Huân đang đợi cậu, nhếch miệng cười.
“Không quen sao?” Áo vét ngoài vắt trên cánh tay Quý Đông Huân, trên người chỉ mặc áo sơ mi, giơ tay nới lỏng cavat: “Không quen anh có thể đi nha?”
“Ai đừng đi.” Trương Cảnh giơ tay kéo lấy anh: “Anh muốn đi đâu?”
Quý Đông Huân nhướn mày: “Em xem em cũng không quen anh, anh ngốc ở đây đợi cái gì?”
“Hắc, không quen thì không thể làm quen một chút sao?” Ngón tay Trương Cảnh sáp đến, kéo tay Quý Đông Huân, nhẹ nhàng khều.
Quý Đông Huân rất thích trò này, soải chân ngồi lên mô tô của Trương Cảnh, nói: “Vậy thì làm quen một chút. Bây giờ đưa anh về nhà em?”
“Được thôi, vô cùng hân hạnh.” Trương Cảnh cài mũ bảo hiểm, soái khí cười.
Thực ra ngày tháng mười đã bắt đầu hơi lạnh rồi, vốn dĩ Quý Đông Huân không cho cậu láy xe, nhưng không ngăn nổi sự kiên trì của Trương Cảnh. Gần đây cậu cực kỳ si mê cái xe này, chỉ kém là buổi tối không thể ngủ trên nó thôi.
Bởi vì chiếc này là Quý Đông Huân tặng cậu, cả thế giới chỉ có mười chiếc. Lúc đó Trương Cảnh giật nảy mình khi nhìn thấy chiếc xe này, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác cool ngầu khi yêu đương với tổng tài bá đạo.
Bây giờ trên chiếc xe này có hai định vị phòng trộm, nếu như nó không ở vị trí lẽ ra nó nên ở thì Trương Cảnh có thể nhận được thông tin. Cậu còn cố ý thử một chút, cực kỳ hiệu quả, không thì Trương Cảnh cũng thể ngủ yên ổn.
Lúc hai người về đến nhà tóc Quý Đông Huân đã rối hết cả lên, anh cực kỳ bất đắc dĩ nói: “Bảo bối, trời đã lạnh rồi chúng ta không thể đổi xe khác sao?”
“Không đổi.” Trương Cảnh vừa thay quần áo vừa nói: “Em thích cái này.”
Quý Đông Huân hơi hối hận. Lúc đó chỉ nghĩ muốn làm cho Trương Cảnh vui vẻ, anh nên tặng cậu xe thể thao, không nên tặng xe mô tô. Nhìn điệu bộ này đoán chừng mùa đông Trương Cảnh vẫn lái tiếp, Quý Đông Huân nghĩ đến là đau đầu.
“Cái này mùa đông thì cho nó nghỉ ngơi đi, mùa đông lạnh lẽo em lái nó ra ngoài anh thật sự không yên tâm, rất dễ bị cảm.”
Trương Cảnh không quá cam tâm tình nguyện, nghĩ một lát nói: “Bây giờ còn không phải là chưa đến mùa đông sao? Còn chưa đến tháng mười một nữa, đến lúc đó nói sau đi.”
Đây chính là qua loa cho có, Quý Đông Huân không có cách nào với cậu.
“Trước đây anh không quản em mấy chuyện này.” Trương Cảnh đứng cạnh giường thay quần áo, cởi xong nửa người trên đang muốn cởi quần: “Bây giờ quản nghiêm như vậy, bây giờ người bên ngoài đều nói em sợ vợ.”
Quý Đông Huân phì cười, dán mắt lên người cậu, nói: “Tại sao em không nói em không khiến anh bớt lo chứ? Lần trước là ai, sốt đến cha chín độ rưỡi, sốt đến nỗi đều nói mê, nửa đếm chút nữa hù chết anh.”
“Năm ngoái em chỉ sốt có một lần đó, em còn nhớ là hơn một năm rồi.” Trương Cảnh nhìn thoáng qua anh, hơi bất mãn: “Ai mà không cảm không sốt chứ, anh cũng có lúc chảy nước mũi, em cũng không nói gì.”
Quý Đông Huân cực kỳ thích bộ dáng Trương Cảnh mang theo chút cảm xúc khi nói chuyện lúc này, đi đến kéo cậu từ phía sau: “Làm sao? Không chịu quản rồi? Quản em không vui?”
“Vui, cực kì vui.” Trương Cảnh cười quay đầu lại hôn anh: “Em bây giờ kêu ca đơn giản chính là được chiều sinh kiêu, được chiều sinh kiêu anh hiểu không?”
Quý Đông Huân bị cậu trêu chọc không biết nên nói tiếp như thế nào, chỉ có thể cắn một cái lên môi cậu: “Coi như em nói nhiều.”
“Em không chỉ nói nhiều, việc em biết làm cũng nhiều.” Trương Cảnh nắm lấy tay Quý Đông Huân đặt lên eo: “Anh sờ xem, cơ thịt này, toàn là sức mạnh. Người yêu hoàn mỹ như em, em nói cho anh biết bây giờ có thắp đèn lồng cũng không tìm được, anh nhặt được một người thì phải quý trọng nhiều vào.”
Quý Đông Huân vỗ lòng bàn tay cậu: “Nào anh xem thử em làm việc nhiều như nào?”
Trương Cảnh cười xấu xa, sau đó xoay người ở trước mặt Quý Đông Huân kéo quần lót xuống, lộ ra tiểu Trương Cảnh còn ngủ say ở bên trong: “Anh xem đi, màu sắc này, hình dáng này, chẹp, cái này còn không hoàn hảo sao?”
Quý Đông Huân không có cách nào với cậu, giơ tay nhéo cậu một phen: “Ừ, cảm giác cũng không tệ.”
Trương Cảnh bị cái nhéo này của anh nổi lên chút cảm giác, nhưng hai người còn chưa ăn tối, bây giờ còn chưa phải là lúc làm. Cậu lùi về sau một bước, né tay Quý Đông Huân, cười “hì hì” hai tiếng: “Bảo bối ơi, em đói.”
“Anh tưởng rằng em chỉ cần dựa vào lẳng lơ là có thể no bụng rồi chứ.” Quý Đông Huân chỉ quần áo trên giường: “Mau mặc vào, còn chưa mở điều hòa đâu, không mặc quần áo mà lắc lư khắp nơi rồi nói cái gì đó.”
Ngược lại lần này Trương Cảnh rất nghe lời, nhanh chóng mặc quần áo đi đến nhà bếp với Quý Đông Huân. Cậu thích nhìn dáng vẻ nấu cơm của Quý Đông Huân, gợi cảm mãnh liệt và đáng yêu xen lẫn vào nhau, khiến người mê muội.
“Muốn ăn gì?” Quý Đông Huân vừa xắn áo tay áo vừa hỏi.
“Ăn tôm.” Trương Cảnh mở tủ lạnh nhìn qua: “Tôm hôm qua mua vẫn còn chưa nấu, đã nói là tối nay ăn.”
“Được, đợi một lát.”
“Em giúp anh làm cái gì đi?” Trương Cảnh sáp đến, đứng sát bên anh: “Em rửa rau giúp anh…”
“Vậy em rửa đi.” Quý Đông Huân lấy tay cọ cọ mặt cậu: “Nếu không thì bóc tỏi đi, em thích gì làm đi.”
“Nếu như anh muốn em thích gì làm nấy, thực ra em chỉ muốn lột đồ anh thôi.” Trương Cảnh ôm eo Quý Đông Huân, ngón tay gõ lên thắt lưng anh.
Quý Đông Huân vẫn là không có cách nào với cậu, cười cô cùng bất đắc dĩ.
Cuộc sống thường ngày của hai người chính là như vậy, trêu ghẹo lẫn nhau, đặc biệt là Trương Cảnh, quả thật là nắm chắc tất cả cơ hội trêu chọc Quý Đông Huân. Bây giờ hai người đã cha mươi rồi, còn giống như nhóc con hơn hai mươi tuổi.
Bên này Trương Cảnh còn đang quấy rối xung quanh Quý Đông Huân, chuông cửa đột nhiên vang lên. Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, không biết lúc này sẽ là ai.
“Em đi xem thử, đoán chừng là chan quản lý.” Trương Cảnh nói.
Kết quả bọn họ còn chưa mở hết cửa, vừa mới hé ra một khe nhỏ thì bị người ở bên ngoài đẩy ra. Nhị Cẩu chui thẳng vào, hé ra khuôn mặt tươi cười nhìn Trương Cảnh.
“Ối, sao cậu lại đến đây?” Trương Cảnh hơi kinh ngạc và vui mừng, cậu đã không gặp Nhị Cẩu hai tháng rồi.
“Tôi tại sao không thể đến?” Nhị Cẩu cởi giày, cực kỳ tự giác đến tủ giày cầm dép lê của mình: “Wow Cảnh, Cảnh Cảnh, tôi nhớ cậu chết mất!”
“Cậu thế này quá đột ngột rồi, quay về lúc nào thế? Làm sao không gọi điện cho tôi tôi đi đón cậu?” Trương Cảnh kẹp đầu Nhị Cẩu vò loạn tóc cậu.
“Chẳng phải là tôi cho cậu một bất…bất ngờ sao?” Nhị Cẩu vỗ cánh tay Trương Cảnh , hỏi: “Người đàn ông của cậu đâu?”
Quý Đông Huân đúng lúc đi tới, cười nói: “Tôi ở đây này.”
“Halo.” Nhị Cẩu chào hỏi anh: “Nấu cơm sao? Vậy thì đúng lúc, dọn cả cơm của tôi, tôi đói chết rồi.”
“Được.” Quý Đông Huân cười: “Về lúc nào thế.”
“Vừa về, vừa xuống máy chay tôi lập là tôi lập tức đến thẳng đây luôn đó.” Nhị Cẩu đột nhiên nhớ đến gì đó: “Đệch, hành lý của tôi còn ở ngoài cửa đó.”
Trương Cảnh mở cửa nhấc vào cho cậu, Nhị Cẩu đến sô pha ngồi xuống, mở hành lý lôi ra một đống đồ đặt lên sô pha: “Cảnh Cảnh đây là tôi…tôi đem về cho cậu, có điều bên đó chả có đồ gì hay, nên, nên lấy vài cái mới mẻ.”
“Đi xa như vậy còn nhớ đến tôi?” Trương Cảnh lấy cho cậu một chai nước trái cây: “Làm sao, còn đi nữa không?”
“Không đi nữa.” Nhị Cẩu vung tay: “Tôi mẹ nó không đi nữa.”
Nhị Cẩu bị công ty phái đi Châu Phi làm điều tra nghiên cứu từ hồi đầu xuân, trong lúc đó quay về một lần, ở lại một ngày chủ nhật lại đi. Trương Cảnh mấy lần muốn đi qua thăm cậu ta, nhưng cũng không biết chỗ cậu ta đi là nơi gà không thể đẻ trứng, cơ bản không tìm được người, điện thoại cũng ít khi có tín hiệu.
Cậu ta vừa đi thực ra trong lòng Trương Cảnh rất trống trải.
Hai người bắt đầu từ đại học ở thành phố này , nhiều nhất nửa tháng chắc chắn phải gặp nhau một lần, Nhị Cẩu vừa đi mấy tháng Trương Cảnh có chút không chịu được.
“À mà cậu đi lần này có lẽ có thể thăng chức chứ?” Trương Cảnh hỏi cậu.
Nhị Cẩu gật đầu: “Ừ, có thể thăng chức. Nói thế nào thì tôi cũng phải làm…giám đốc, chỗ quỷ quái đó nếu anh ta không, không đồng ý cho tôi thăng chức thì tôi đời nào thèm đi, đi chứ?”
“Vậy thì được.” Trương Cảnh vẫn rất là vui: “Buổi tối ở đây đi, ngày mai hẹn Lâm Khẳng ra tụ tập.”
“Ok.” Nhị Cẩu nằm trên sô pha: “Tôi căn bản cũng không, không muốn đi.”
Tôi đó Quý Đông Huân nấu một bàn đồ ăn, một mình Nhị Cẩu ăn hết một nửa. Cậu ở bên đó thật sự ăn không quen, người cũng gầy đi hơn mười cân.
Cha người còn uống một chút rượu, Trương Cảnh và Nhị Cẩu vừa ăn vừa nói chuyện, Quý Đông Huân ở bên cạnh nhìn.
Bọn họ đều trải qua thời kỳ lập nghiệp, rất nhiều thứ đã thay đổi rồi. Lâm Khẳng kết hôn, có con, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, đều nghiêm túc mà trải qua cuộc sống hàng ngày.
Nhưng có vài thứ vẫn không thay đổi, hơn nữa vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.
Hôm đó mấy người hẹn nhau ở chỗ cũ, Quý Đông Huân lái xe chở Trương Cảnh và Nhị Cẩu, đi vào từ cửa sau, Lâm Khẳng đã đến từ sớm, đang ngồi nói chuyện với Hề Nam ở bên quầy rượu..
“Anh Nhị Cẩu!” Hề Nam nhìn thấy bọn họ trước tiên, vẫy tay với bọn họ.
“Hi Tiểu Nam.” Nhị Cẩu đi đến: “Tóc còn…ngắn như này sao?”
“À, quen rồi.” Hề Nam sờ đầu, cười.
“Chẹp.” Nhị Cẩu liếc mắt nhìn Lâm Khẳng, bĩu môi: “Nhìn người này, mặt người dạ thú, cháu trai lớn của tôi đáng yêu không? Biết làm nũng rồi chứ?”
Lâm Khẳng gật đầu: “Đang khóc ở nhà, nói không nhận được lì xì của cha Nhị Cẩu, khó chịu.”
“Cút đê con bê.” Nhị Cẩu ngồi bên cạnh cậu ta, đạp một chân lên chân ghế của cậu: “Cháu trai lớn của tôi còn chưa được trăm ngày đâu đã…biết nói chuyện rồi? Na tra chắc?”
“Tuy rằng nó không nói, nhưng tôi đã hiểu rồi.” Lâm Khẳng đưa tay qua: “Nhanh, cha Nhị Cẩu, lì xì đưa tôi là được, tôi mang về hộ con trai tôi.”
Nhị Cẩu trừng mắt nhìn cậu ta, từ trong túi áo khoác mò ra một thứ, ném thẳng qua. Hề Nam chớp chớp mắt “Wow” một tiếng hét lên: “Đệt, thỏi vàng lớn??”
Trương Cảnh nhìn thấy cũng cười xì một tiếng: “Không phải, cậu thế này cũng quá trực tiếp rồi, cậu dù sao cũng phải để trong hộp chứ.”
“Để trong hộp không dễ cầm.” Nhị Cẩu hắc hắc cười: “Như vậy dễ cầm.”
Lâm Khẳng cầm đến lật xem, cười không ngừng được: “Người anh em cậu nghĩ thế nào vậy? Thỏi vàng to như này cậu bảo con trai tôi để ở đâu được?”
“Thích để ở đâu thì để.” Nhị Cẩu chỉ thỏi vàng kia: “Tôi nói thật, thật với cậu, tôi sớm đã chuẩn bị tốt rồi, chính là giấu dưới đáy chậu hoa nhà tôi, chỉ đợi, đợi cậu sinh con thôi.”
Hề Nam lấy đến, ước lượng một chút, cười nói: “Em còn cho rằng chỉ có cha em mới có thể làm ra cái chuyện này, anh Nhị Cẩu anh được đó, anh có tiền đồ. Đây đủ nặng á, em cũng muốn sinh một đứa con rồi, quay lại cũng kiếm một thỏi vàng.”
“Cậu đánh đổ đi.” Trương Cảnh ngẩng đầu nhìn Lâm Châu vừa từ trên tầng đi xuống: “Để cha Lâm Châu của cậu mua cho cậu.”
Hề Nam ngoảnh đầu qua một bên “hừ” một tiếng.
Không cần nói mọi người cũng biết, cậu chủ nhỏ đây là lại cáu kỉnh rồi. Hai người này là ầm ĩ nhất, Lâm Châu không ngày nào không gọi điện thoại một vòng tìm người. Bây giờ anh vừa gọi điện thoại không cần hỏi cũng biết, ai là lại không tìm được Hề Nam rồi.
“Về rồi hả?” Lâm Châu nhìn thấy Nhị Cẩu, gật đầu hỏi.
“Ừ, vừa về hôm qua.”
Nhị Cẩu nhìn thoáng qua Hề Nam, thấy Hề Nam đang cúi đầu vẻ mặt bướng bỉnh liền nở nụ cười. Thực ra đến bây giờ Nhị Cẩu vẫn chưa thích ứng được cái thiết lập Hề Nam và Lâm Châu là một đôi này, chan đầu lúc Trương Cảnh nói với cậu ta, nước trong miệng Nhị Cẩu phun ra ngay lập tức.
Chuyện này làm sao có thể chứ? Chuyện này căn bản không thể tin được!
Có điều tuy rằng hai người này ầm ĩ, nhưng cuộc sống hàng ngày lại trải qua rất tốt.
Lâm Châu nhìn qua Hề Nam, không phản ứng với cậu chàng, liền tự chơi tự nói chuyện. Hề Nam rút điện thoại chơi game, thỉnh thoảng nói vài câu, nhưng không tiếp lời Lâm Châu.
Sau đó bọn họ đổi chỗ, quầy rượu quá ồn, không tiện nói chuyện. Ở phòng nhỏ cách âm Quý Đông Huân ngồi cạnh Hề Nam, anh hỏi: “Làm sao? Hai người lại cãi nhau à?”
Hề Nam nhìn anh, gật đầu nói: “Vâng, lão lưu manh thối không biết xấu hổ.”
Quý Đông Huân cười: “Tôi thấy là cậu lại ra vẻ chứ gì?”
“Đệch thật sự không phải!” Hề Nam rút điện thoại ra, mở ảnh cho anh xem: “Anh Quý tự anh nhìn xem, Lâm Châu làm gì đó? Anh xem anh ta là đang làm gì đó?”
Trong ảnh Lâm Châu mặc một áo tay ngắn bó sát người đang cúi người loay hoay làm gì đó ở trong mui xe. Một nam sinh đứng bên cạnh xe, cầm chai nước đưa cho Lâm Châu.
“Sửa xe?” Quý Đông Huân hỏi: “Gặp chuyện bất bình giúp người sửa xe thôi?”
“Gặp chuyện bất bình cái shit!” Hề Nam nhăn mặt, nhắc đến là muốn tức: “Người này chắc chắn là cố ý, cậu ta xe mới còn có thể hỏng? Hỏng rồi không thể gọi nhân viên sửa xe sao? Làm sao cứ phải hỏng ở trên đường Lâm Châu về nhà chứ? Em nói với anh này anh Quý, em nhẫn nhịn người này lâu lắm rồi, cậu ta luôn đến uống rượu, vừa đến là xán đến bên cạnh Lâm Châu, chút tâm tư nhỏ đó của cậu ta ai mà không biết! Lâm Châu còn con mẹ nó dán lên, thật sự là con mẹ nó không muốn cái tiết tháo.”
Quý Đông Huân nghe cậu ta nói chuyện này thì buồn cười. Đây gần như là cuộc sống thường ngày của hai người, dù sao Lâm Châu mở quán char, trong quán char hạng người gì mà chẳng có? Lại nói Lâm Châu cũng rất hấp dẫn người khác, đừng nói Hề Nam không vui, trước đây chính Quý Đông Huân cũng không ít lần để ý Trương Cảnh và Lâm Châu.
Hề Nam bình thường hay gào to, nhưng cậu ta sợ có một ngày Lâm Châu chán rồi thì sẽ không cần cậu ta nữa.
“Anh ta cũng không thể giả vờ là không nhìn thấy, dù sao cũng là đám lão già.” Chuyện này Quý Đông Huân thật sự không biết khuyên thế nào, anh rất ít quản chuyện nhà người khác, cho nên cũng chỉ tùy tiện nói hai câu.
“Haizzz thật không hiểu chuyện, xe con mẹ nó không sửa nổi, cho tên ngu ngốc đó ngồi xe bọn em về. Em sững sờ người ta ngồi ghế phó lái, em con mẹ nó luôn ngồi ghế sau về!” Hề Nam nói lải nhỉ, Quý Đông Huân thật sự cảm thấy cậu rất buồn cười.
“Nói cái gì mà cười vui thế này?” Trương Cảnh quay lại hỏi Quý Đông Huân.
“Nghe Hề Nam nói chuyện, tên nhóc con này vẫn hài như vậy.” Quý Đông Huân nắm tay Trương Cảnh, nắn ngón tay cậu: “Hai bọn quá ầm ĩ, anh thật là may mắn tính cách em tốt như vậy, nếu không anh thực sự không chống đỡ nổi.”
“Em cũng vậy.” Trong ánh mắt Trương Cảnh nhìn nah đều là ý cười: “Nếu như anh giống Lâm Châu ngày nào cũng để em thấy anh chim chuột với người khác, em đoán chừng bệnh này của em không khỏi được.”
Quý Đông Huân lắc đầu cười, cảm thấy Tiểu Cảnh của anh thật sự rất hoàn mỹ.
Hôm đó đến cuối cùng ngoài Quý Đông Huân và Lâm Châu, người khác đều uống say. Hề Nam mơ mơ màng màng còn nằm bò ở trên bàn liên tục mắng: “Lâm Châu không con mẹ nó biết xấu hổ.”
Vẻ mặt Lâm Châu bất đắc dĩ, khom người xuống lay cậu: “Còn có thể mở mắt ra không? Tự mình biến lên tầng.”
“Đệch, không cần anh quản.” Hề Nam mơ hồ trợn mắt vung cánh tay, nói hàm hồ không rõ: “Anh đi sửa xe cho người khác đi…”
Lâm Châu thở dài, giơ tay lôi người dậy, một tay khiêng người lên tầng. Hề Nam còn vùng vẫy ở trên vai anh, Lâm Châu vỗ vào mông cậu.
Hề Nam tủi thân rầm rì cha la: “Anh con mẹ nó lại có thể đánh em…với người khác thì lại nói lời nhỏ nhẹ ôn nhu, ở bên em chỉ biết đánh em…”
Nói đến cuối giống như sắp khóc.
Quý Đông Huân lắc đầu, nhìn cha người còn lại ở trên sô pha, có chút đau đầu.
Lâm Châu cha mươi phút sau đi xuống. Quý Đông Huân nhướn mày hỏi anh: “Ngủ rồi?”
“Ngủ rồi.” Lâm Châu không quá để ý cười: “Đã quen rồi. Nhóc con hư quen rồi.”
“Rất tốt.” Quý Đông Huân nói trái lại rất nghiêm túc: “Cậu ấy rất phù hợp với cậu.”
Lâm Châu nhún vai, không nói tiếp.
Quý Đông Huân là lái xe đến, cho nên là không uống rượu. Anh đưa Lâm Khẳng về nhà trước, dù sao bây giờ người ta đều là người đã có gia đình, đêm không về nhà cũng không tốt lắm. Nhị Cẩu anh trực tiếp kéo về nhà, mở cửa tự mình chui vào phòng ngủ của mình ngủ rất thành thực, trái lại không ồn ào ầm ĩ.
Quý Đông Huân xả nước, cởi sạch Trương Cảnh thả vào trong bồn tắm. Trương Cảnh vào trong nước đột nhiên giật mình tỉnh dậy, Quý Đông Huân vội vàng hôn trán cậu: “Bảo bối không sợ, là anh.”
Trương Cảnh híp mắt ngửa ngày không rõ tiêu cự, Quý Đông Huân nắm tay cậu: “Tắm cho em, ngủ đi.”
Trương Cảnh phản ứng lại, ngẩng đầu hôn anh.
Quý Đông Huân tắm cho cậu, không gội đầu, sợ nước vào mắt cậu. Tắm xong cõng người về giường nhét vào trong chăn, Trương Cảnh lật người đè chăn ở dưới thân. Quý Đông Huân vỗ mông cậu: “Đắp chăn hẳn hoi.”
Trương Cảnh không nói gì, Quý Đông Huân đi đến lại đắp cho cậu một lần, sau đó thì đi tắm.
Lúc anh tắm xong đi ra Trương Cảnh vẫn là để trần toàn thân nằm sấp ở trên giường, chăn hoàn toàn bị đá sang một bên. Quý Đông Huân lại chỉnh nhiệt độ lên cao hai độ, có chút bất đắc dĩ.
Trương Cảnh nghe thấy anh đi ra, mở mắt nhìn anh, trong ánh mắt còn có chút tủi thân.
“Làm sao vậy?” Quý Đông Huân đi đến sờ đầu cậu.
Trương Cảnh lật người lại, chỉ nửa người dưới dựng thẳng của mình: “Em cứng rồi.”
Quý Đông Huân bật cười: “Say rồi thì Nhị Cẩu ngủ hẳn hoi là được rồi, còn có tinh thần như vậy.”
“Em khó chịu.” Trương Cảnh lôi anh lại, cọ loạn ở trên cánh tay anh: “Bảo bối em khó chịu.”
Quý Đông Huân bị Trương Cảnh cọ đến nỗi tim cũng đập dồn dập, chỉ có thể ôm cậu không ngừng hôn, vỗ về người trong lòng. Trương Cảnh ngậm lấy môi anh, dùng sức mút vào không cho anh rút ra.
“Sao lại đói khát thành thế này rồi…” Trong mắt Quý Đông Huân cũng nhuộm đầy tình dục, lúc nói chuyện trong giọng nói cũng khàn đi.
“Nhớ anh…” Trương Cảnh trong mắt trong tim chỉ toàn là anh, thì thào nói: “Chúng ta làm tình đi, em muốn.’
Nếu như thế này Quý Đông Huân còn có thể nhịn được nữa cũng thật là quá vô lý rồi.
Anh tắm xong đi ra vốn dĩ chỉ mặc một cái quần lót, bây giờ ngược lại lại thuận tiện, vừa cởi quần lót hai người liền hoàn toàn khỏa thân quấn lấy nhau. Trương Cảnh lật người đè Quý Đông Huân, hôn cổ anh, hôn xương quai xanh của anh, ngậm lấy điểm nhỏ trước mặt anh liếm mút, sau đó chậm rãi hướng xuống dưới.
Cậu mổ nhẹ hai cái lên phân thân dựng đứng dâng cao của Quý Đông Huân, còn lấy đầu lưỡi nhẹ nhàng đụng xuống đầu mút. Quý Đông Huân xoa tóc cậu, yết hầu nhúc nhích.
Trương Cảnh tiếp tục hôn bên trong trong đùi, đầu gồi của anh, cho đến mắt cá chân.
“Em vẫn rất yêu anh.” Môi Trương Cảnh hôn lên mắt cá chân Quý Đông Huân, ánh mắt mơ màng nói: “Em yêu anh mười năm rồi.”
Quý Đông Huân ngồi đó nhìn cậu, hai người thâm trầm nhìn nhau. Quý Đông Huân khàn khàn nói: “Anh cũng vậy.”
Trương Cảnh bò lên, xoải chân ngồi lên người Quý Đông Huân. Cậu từ trong tủ mò ra dầu bôi trơn, bóp lên ngón tay anh, sau đó nắm tay anh hướng về phía sau mình ấn xuống.
Ánh mắt Quý Đông Huân tối sầm xuống. Anh chậm rãi thăm dò đi vào, cẩn thận thắm hiểm khuếch trương, bên trong Trương Cảnh nóng bỏng, hút lấy ngón tay anh tiến vào nơi càng sâu. Quý Đông Huân cắn tai cậu, liếm vành tai cậu, Trương Cảnh ở trong lòng anh không ngừng run rẩy.
“Thật nóng…” Quý Đông Huân ngậm lấy tai cậu nói.
Trương Cảnh khó nhin ưỡn eo. Trước đầu mút của cậu đã chảy ra hai giọt dịch thể trong suốt, treo ở bên trên, trông có chút đáng thương hề hề.
“Anh mau sờ em đi.” Trương Cảnh có hơi lấy lòng nhìn Quý Đông Huân: “Tay không làm gì kia của anh, lặng lẽ làm.”
Cậu ở trên giường luôn là có gì nói nấy, Quý Đông Huân thích cậu như vậy. Anh nắm lấy hai quả cầu đã căng cứng của Trương Cảnh, đặt ở trong tay nhào nặn. Trương Cảnh ngâng cổ lên, khó nhịn thở dốc.
“Tuốt cho em.” Khóe mắt Trương Cảnh hơi đỏ, nắm lấy tay Quý Đông Huân để anh nắm lấy mình: “Khó chịu.”
Quý Đông Huân thấp giọng cười, bắt đầu cẩn thận hầu hạ người trên người mình.
Anh một tay chăm sóc phân thân trước mặt của Trương Cảnh, tay kia ở phía sau không ngừng đè xuống chỗ động tình nhất của Trương Cảnh. Kích thích một trước một sau như vậy Trương Cảnh làm sao có thể chịu được, không đến mấy phút liền nhăn mày ấn tay Quý Đông Huân lại muốn anh dừng lại.
Dáng vẻ nói chuyện của cậu mang theo chút tủi thân: “Làm nữa thì bắn mất, em không muốn bắn, anh tiến vào đi, có thể rồi.”
Quý Đông Huân cũng sớm nín nhịn rất khổ sở, thế là không nói nhiều nữa, nhích người đè Trương Cảnh xuống dưới thân, một tay đặt ở trước ngực cậu, từ trên cao nhìn xuống ra lệnh nói: “Mở chân ra.”
Cây gậy của Trương Cảnh theo câu nói này mà không tự chủ được nhảy lên một cái.
Dáng vẻ này của Quý Đông Huân đúng là gợi cảm chết người. Trương Cảnh ngửa đầu bất đắc dĩ rên rỉ một tiếng, sau đó mở hai chân ra rộng hết cỡ, không có gì che chắn mở ra cho anh nhìn.
Quý Đông Huân kéo căng cằm, mạnh mẽ tiến vào. Trương Cảnh bị đỉnh thét lên một tiếng kinh hô, sau đó bị chao phủ bởi cảm giác thỏa mãn cực đại. Cậu quá yêu cái cảm giác giao hòa này, nhưng chỉ trong giới hạn với Quý Đông Huân.
Một tay Quý Đông Huân vẫn đặt trên ngực Trương Cảnh, tư thế này cho anh tỏa ra một loại khí tức lạnh lùng mà mãnh liệt. Nhưng Trương Cảnh quả thật là yêu chết hương vị của anh bây giờ, cũng có thể nói mặc kệ Quý Đông Huân có bộ dáng gì Trương Cảnh đều yêu.
Chỉ có điều Quý Đông Huân như vậy càng thêm chút gợi cảm.
Thực ra lúc bọn họ làm tình không nói nhiều, hai người đều không thích nói những lời hạ lưu ở trên giường. Đối thoại lúc bọn họ làm tình hầu như đều là bày tỏ, hoặc là trao đổi về trực quan cảm giác, còn có khen ngợi giữa hai người dành cho nhau.
“Anh tại sao lại đẹp trai như vậy…”Trương Cảnh từ dưới nhìn lên Quý Đông Huân, trên mặt toàn là mê luyến: “Bảo bối anh càng ngày càng đẹp trai, em rất có cảm giác nguy cơ.”
Trong giọng nói của cậu trộn lẫn rên rỉ và thở dốc, cho dù không nghe được nội dung, chỉ cần tiếng nói này cũng đủ khiến Quý Đông Huân mất khống chế.
Anh nắm cằm Trương Cảnh, hung hăng hôn lên miệng cậu.
“Em cũng đẹp.” Sau khi Quý Đông Huân hôn cậu cắn môi dưới cậu một cái: “Anh thích chân của em.”
Trương Cảnh đương nhiên biết Quý Đông Huân thích chân của cậu, thực ra chính cậu cũng cảm thấy chân mình rất đẹp. Thế là hai chân cậu dang ra vòng lấy eo Quý Đông Huân, treo trên người anh.
Lúc Quý Đông Huân động tình khó nhịn sẽ cúi đầu dùng lực cắn vai Trương Cảnh, thấp giọng thở hổn hển nói: “Bảo bối, em quá quyến rũ rồi.”
“Em cũng chỉ có thể quyến rũ anh, em còn có thể quyến rũ ai chứ?” Trương Cảnh ngẩng đầu lộ ra yết hầu của mình để Quý Đông Huân hôn gặm cắn, sau đó đuổi đến môi cậu, khó mà tách rời quấn quýt lấy đầu lưỡi cậu.
“Em còn muốn quyến rũ ai?” Quý Đông Huân nắn mông cậu: “Hả? Em còn muốn quyến rũ ai?”
“Ai cũng không muốn.” Cánh tay Trương Cảnh vòng lấy cổ anh, trong mắt phản chiếu gương mặt của Quý Đông Huân: “Em chỉ làm với anh.”
Hôm đó bọn họ không nhớ đã làm chao lâu, Trương Cảnh bắn cha lần. Gần đây cậu rất ít khi sau khi làm xong thì mệt thành như vậy, bây giờ Quý Đông Huân nghiêm khắc kiềm chế cậu, một lần chỉ cho bắn một lần. Trương Cảnh kháng nghị rất nhiều lần, nói bản thân tuổi còn trẻ tuyệt đối không vần đề gì, sẽ không yếu thận cũng sẽ không rụng tóc. Quý Đông Huân cười nói không chỉ vì cái này, nhưng cũng không cho bắn nhiều hơn một lần.
Rất lâu không có làm tình đến mức thể lực cạn kiệt, làm đến cuối cùng Trương Cảnh tỉnh rượu luôn rồi, ra cả người mồ hôi, chỉ có thể đi tắm lại một lần. Cậu và Quý Đông Huân đứng dội nước cùng nhau. Hai người gao gần bằng nhau, Quý Đông Huân cao hơn Trương Cảnh hai cha cm, cho nên Trương Cảnh muốn gác cằm lên vai Quý Đông Huân không thể thực hiện được, không đủ.
Quý Đông Huân vươn tay rửa sạch phía sau cậu, theo ngón tay rút ra có thể mang theo một chút tinh dịch còn lưu lại trong người. Trương Cảnh kệ anh rửa cho, thành thật nằm bò trên tường.
“Buồn ngủ rồi sao? Quý Đông Huân lau tóc cho cậu.
“Chịu được, rất mệt, nhưng hơi phấn khích.” Trương Cảnh cười nói.
Quý Đông Huân vừa nghe cậu phấn khích, nhướn mày nhìn cậu.
Thế là Trương Cảnh vội vàng giải thích: “Là phấn khích ở mức độ bình thường, đừng lo lắng.”
Quý Đông Huân cười, để Trương Cảnh tự mình sấy tóc, anh quay lại thay khăn trải giường và vỏ gối. Thay xong quay lại lấy khăn tắm bọc Trương Cảnh, khiêng ném lên giường. Sau khi Trương Cảnh bị ném lên giường liền không nhúc nhích, chớp mắt nhìn dáng vẻ đi đi lại lại của Quý Đông Huân.
Quý Đông Huân nằm xuống tắt đèn.
Trước mắt đột nhiên tối đi.
Cơ thể Trương Cảnh đã cực kỳ mệt mỏi, nhưng rượu còn sót lại trong cơ thể, hoặc là dư âm còn lưu lại của trận tình ái kịch liệt kia còn chưa tan hết, khiến cho cậu không có cách nào tiến vào giấc ngủ.
Quý Đông Huân rút khăn tắm trên người cậu ra, ôm người vào trong lòng đắp chăn lên. Anh hôn lên đôi mắt Trương Cảnh, nói dịu dàng: “Ngủ ngon bảo bối.”
Trương Cảnh hôn lại: “Ngủ ngon Bảo bối.”
Trong lòng Trương Cảnh trong đêm đen như này một mảnh yên bình. Cậu cảm thấy tất cả của bây giờ đều rất tốt, cuộc sống yên bình mà tốt đẹp, khó mà có được.
“Em đây có thể xem như là say rượu làm bừa…”Cậu thở dài, ôm lấy Quý Đông Huân, chôn mặt vào vai anh cọ cọ: “Nói ra thật sự hơi cảm thấy thẹn.”
Quý Đông Huân cười vỗ cậu: “Vậy anh không uống rượu cũng làm bừa, anh càng thấy thẹn. Có thể là do em quá mê người đi.”
Trương Cảnh chuyện trên giường lúc nãy đã hét khản cả giọng, lúc này ngay cả tiếng cười cũng hơi khàn: “Cũng không biết Nhị Cẩu ngủ có say không, nếu là giữa chừng tỉnh lại vậy thì sáng mai chắc chắn lại muốn kháng nghị, nói chúng ta ngược cẩu.”
Quý Đông Huân nhắm mắt nói chuyện với cậu: “Cứ cho là cậu ta không tỉnh dậy đi, có điều anh đoán cậu ta uống nhiều rượu như vậy chan đêm chắc chắn phải dậy đi vệ sinh. Tối mai cho dù em muốn giữ cậu ấy cậu ấy cũng không ở nổi, lại tổn thương rồi.”
“Có thể ở lại, cậu ấy không để ý cái này.” Trương Cảnh dán môi lên xương quai xanh của Quý Đông Huân lại hôn, sau đó nhắm mắt: “Trước đây cậu ấy sợ làm chậm trễ chúng ta giao lưu tình cảm, bây giờ cũng không có cái gì để mà giao lưu. Có thể giao lưu thì đều giao lưu rồi, không thể giao cũng giao rồi.”
Quý Đông Huân “ừ” một tiếng, cảm giác được Trương Cảnh có chút buồn ngủ rồi, thế là hôn lên thái dương cậu: “Lại chúc ngủ ngon một lần ha, ngủ ngon bảo bối.”
Trương Cảnh nhếch khóe miệng, nói: “Ngủ ngon, em yêu anh.”
“Ngủ ngon không?” Lúc Quý Đông Huân tỉnh dậy, Trương Cảnh đang nằm bò ở bên cạnh nhìn anh, cả người khoan khoái nhẹ nhàng, có lẽ đã thu thập xong rồi.
Quý Đông Huân cười dịu dàng với cậu, vươn cánh tay, lười biếng nói: “Rất ngon.”
“Em cũng ngủ rất ngon.” Trương Cảnh hôn lên miệng Quý Đông Huân, nói: “Hôm nay mặt trời cực kỳ lớn, còn không có giá là một ngày thời tiết đẹp phù hợp để đi kiểm tra lại, anh thấy sao?”
Quý Đông Huân ngồi dậy, sờ mặt cậu, nói: “Anh thấy cũng đúng.”
Trương Cảnh đã hẹn từ trước hôm nay đi kiểm tra lại, cậu nói tự mình đi, Quý Đông Huân làm sao có thể đồng ý. Tình trạng hai năm này của cậu rất ổn định, sau lần khám đó cũng không tái phát, có điều vẫn nên định kỳ tới kiểm tra lại, mỗi lần Quý Đông Huân đều đi cùng cậu.
Cũng có thể nói hai người bây giờ gần như là mặc kệ làm cái gì đều ở cùng nhau, hơn cha mươi tuổi vẫn là không thể tách rời.
Kết quả lần kiểm tra lại cũng không có hồi hộp, Trương Cảnh cảm thấy mỗi lần cậu kiểm tra lại cũng là tìm một cơ hội nói chuyện một lúc với bác sĩ. Tính ra cậu cũng quen bác sĩ này rất nhiều năm rồi, năm đó Quý Đông Huân vừa trở về, bọn họ đã hai mươi tám rồi, năm nay hai bọn họ cộng lại là bảy mươi tuổi rồi. Thời gian như thoi đưa, trong cái chớp mắt hai người hình như đã không còn trẻ nữa, số tuổi này nói là đến trung niên cũng phải là nói quá.
Dù sao con của Lâm Khẳng cũng bốn tuổi rồi, ngay cả nhà Nhị Cẩu thằng nhóc Tiểu Cẩu cũng sắp hai tuổi rồi.
Trương Cảnh thật sự rất thích hai nhóc con này, một tuần không nhìn thấy là không chịu được. Đặc biệt là tên nhóc kia nhà Nhị Cẩu, Hoạt Thoát Thoát chính là một phiên bản của cha nó. Lúc vừa tập nói chịu ảnh hưởng của cha nhóc, có lúc nói chuyện sẽ nói lắp, thế là bây giờ Nhị Cẩu giống như một mình đi làm, thậm chí còn nghiêm khắc hơn so với đi làm, một tiếng không được nói lắp, sợ cậu ảnh hưởng xấu đến con.
“Đi xem phim không?” Sau khi đi ra từ chỗ bác sĩ Quý Đông Huân hỏi Trương Cảnh: “Lần trước còn than cuộc sống bây giờ không có thú vị hay sao? Vậy không bằng hẹn hò đi?”
“Không được, phải mua đồ chơi cho con trai em.”
Quý Đông Huân bất đắc dĩ cười: “Vậy thì không được trách anh đâu đấy nhé.”
“Không trách anh.” Trương Cảnh lắc đầu: “Chắc chắn không trách anh.”
Hai vợ chồng Lâm Khẳng mang con trai về nhà mẹ vợ chơi cuối tuần, Trương Cảnh chỉ còn lại một đứa con có thể nhìn. Lúc hai người ôm một đống hộp đồ chơi lên tầng, thằng nhóc con đang đứng ở cửa mở to mắt chờ.
“Cha cha!” Nhóc con vừa nhìn thấy Trương Cảnh liền dang hai cánh tay ra hét lớn một tiếng.
“Bảo bối lại béo lên rồi.”Trương Cảnh ôm nhóc đi vào: “Con béo như vậy cha cha thật sự là không ôm nổi nữa rồi.”
“Tôi cũng không ôm nổi.” Nhị Cẩu ngồi xổm ở trên đất lật đống đồ chơi Trương Cảnh bọn họ mang đến, mở từng cái hộp nhìn: “Đệch cái này sang chảnh, xe này…chẹp, con trai mau hôn hai cha cha của con, hai chúng ta lại có đồ chơi mới rồi.”
Trương Cảnh đạp cậu: “Cậu cũng thật là không biết cấu hổ. Đại Vương nhà cậu đâu?”
“Đại Vương không ở nhà, Đại Vương đi dạo phố rồi.” Nhị Cẩu trực tiếp khoanh chân ngồi trên thảm trong phòng khách chơi xe oto: “Hai người ăn cơm chưa? Chưa ăn tôi có thể luộc, luộc mì cho hai người.”
“Đúng…..có thể luộc, luộc mì.” Nhóc con Tiểu Cẩu lập tức nói theo.
Quý Đông Huân vê mặt nhóc: “Không được học cha con nói chuyện.”
“Cậu đừng làm hư con trai tôi.” Trương Cảnh nói với Nhị Cẩu: “Có một ngày con trai tôi nói như này không đổi được thì cậu mang đầu đến gặp đi.”
“Không cố ý mà…” Nhị Cẩu hắc hắc cười, sau đó trừng mắt về phía con trai cậu: “Con hãm hại cha đi.”
“Hai người ăn chưa?” Trương Cảnh hỏi.
Nhị Cẩu một lòng một dạ nghịch ô tô, không ngẩng đầu: “Chưa đâu, nó nói không đói. Tôi chuẩn bị đợi nó đói luộc mì Bảo Bảo cho nó.”
“Cậu chỉ biết luộc mì.” Trương Cảnh ôm nhóc cũng ngồi xuống, xem những đồ chơi kia với cậu: “May mà tôi mang đầu bếp đến đây, bảo bối nói với cha Quý của con muốn ăn cái gì.”
Cục bột nhỏ ngẩng đầu nhìn Quý Đông Huân, sau đó cười hở trăng sữa, nhìn ngốc manh: “Cha Quý con muốn ăn thịt thịt.”
“Hai cha của con vừa đến cha thấy con không biết nói chuyện…ăn thịt nói ăn thịt là được rồi, còn thịt thịt…làm nũng cái gì?”
Trong này chỉ có Nhị Cẩu cha ruột này là không giống cha nhất, nhóc Tiểu Cẩu bĩu môi với cha, sau đó quay lại làm nũng với Trương Cảnh.
“Nó mỗi lần gọi cha Quý trong lòng tôi đều lộp bộp.” Nhị Cẩu cười khổ: “Cũng không biết cha Quý của con có thể thích ứng không?”
Quý Đông Huân liếc nhìn cậu một cái: “Không có cách nào, cha ruột dạy giỏi.”
Trương Cảnh cũng cười. “Cha Quý” cách gọi này làm cho đám người đứng đắn bọn họ cười rất lâu, cha Trương cha Lâm đều không thấy có vấn đề gì, chỉ là Quý Đông Huân cái họ này, lại thêm đứa trẻ này giọng nói không rõ, khó trách khỏi nghe có chút hiểu sai.
“Chớ chọc cha Quý của con bảo bối.” Nhị Cẩu lại xé một hộp lấy ra đồ chơi mới, cúi đầu nghiên cứu: “Đây là một cha cha giàu kếch xù.”
Trẻ con làm gì có tâm sự nghe bọn họ nói móc nhau, dúi đầu vào trong lòng Trương Cảnh cọ loạn.
“Không phải nói hôm nay đi kiểm tra lại sao?” Nhị Cẩu hỏi Trương Cảnh: “Cảm thấy thế nào?”
“Không có cảm giác gì, thì cứ như vậy.” Trương Cảnh ngáp một cái: “Nếu không phải các người đều giúp tôi nhớ lại tôi cũng suýt nữa quên mình từng bị bệnh.”
Nhị Cẩu cười nói: “Vậy chúng ta cùng quên đi ha, Cảnh Cảnh của tôi chưa từng bị bệnh.”
“Đừng, mọi người vẫn là giúp tôi nhớ lại chút đi.” Trương Cảnh cúi đầu hôn một cái ở trên mặt cục bông nhỏ: “Đây dù sao cũng là trải nghiệm đời người khó có được.”
“Được rồi.” Nhị Cẩu gật đầu: “Cậu mua cho đồ chơi, cậu nói gì thì là cái đó.”
“Hai người hôm nay sao không mặc đồ đôi?” Nhị Cẩu nhìn Trương Cảnh lại nhìn Quý Đông Huân: “Đột nhiên hai người không mặc tôi còn cảm thấy kì quái không quen.”
“Tùy cậu.” Trương Cảnh lười phản ứng cậu.
Thực ra cậu cũng không có nhiều quần áo đôi với Quý Đông Huân. Bọn họ bây giờ cơ bản không mua quần áo giống nhau nữa, lúc mua đồ cũng không cần đặc biệt phân biệt mua cho ai, số đo giống nhau, ngay cả quần lót cũng có thể mặc lẫn, quần áo càng là tùy ý.
Loại cảm giác này rất tuyệt vời, trừ một vài bộ vest của Quý Đông Huân, không phân biệt của anh hay của em, toàn bộ đều là của chúng ta.
Nhị Cẩu ăn hết cơm Quý Đông Huân nấu, tiện hề hề gọi điện cho vợ: “Đại Vương, anh và con trai đều ăn cơm rồi, em cứ dạo phố của em là được, không cần lo, lo cho bọn anh.”
“Khụ…không cố ý đâu, không sao nhóc con không ở bên cạnh anh.”
“Lúc lái xe về đừng lại đi ngược chiều nha.”
“Ừ! Bye bye!”
Nhị Cẩu cúp điện thoại, nhóc con Tiểu Cẩu mắt mở to ngẩng đầu nhìn anh, lẩm bẩm một câu: “Mẹ…”
“Mẹ vẫn chưa muốn về nhà.” Nhị Cẩu sờ đầu con trai: “Cha đoán là trước khi con ngủ không nhìn thấy mẹ rồi, tối nay cha kể chuyện cho con nha.”
“Cậu thôi đi, nói còn không rõ còn kể chuyện, tha cho con tôi đi.” Trương Cảnh nói.
Nhị Cẩu vẫy vẫy tay với con trai cậu: “Người cha này của con không cho cha kể chuyện cho con, xem ra tối nay con phải tự đi ngủ rồi.”
Nhóc Tiểu Cẩu thở dài, miễn cưỡng nói: “Được rồi…”
Bây giờ cho dù Nhị Cẩu đã có con rồi, nhưng cậu thay đổi không nhiều, trong nhà cha người, địa vị dù sao cũng có thể miễn cưỡng đứng trước thứ cha. Trương Cảnh và Quý Đông Huân trước khi đi, con còn chưa thu xếp cho xong, Nhị Cẩu nắm lấy cánh tay Nhị Cẩu không làm nữa.
“Cảnh Cảnh hai người đừng đi sớm như vậy! Trước đây lúc cậu muốn tôi đến nhà cậu tôi nói đi là đi, cậu xem cậu ở nhà tôi một lần làm sao có thể phí sức như vậy.”
“Cậu thả tôi ra.” Trương Cảnh có chút cạn lời: “Tám trăm tuổi rồi cậu có thể trưởng thành một chút không, mau tắm rồi đi ngủ là được rồi, tôi buồn ngủ chết rồi.”
“Cậu buồn ngủ thì cậu ngủ ở nhà tôi đi! Chơi game với tôi một chút cũng được, các người đi hết rồi tôi chán lắm!”
“Không cho cậu ngủ sao?” Trương Cảnh vẻ mặt bất đắc dĩ: “Đợi thêm lát nữa Đại Vương nhà cậu cũng về rồi, cậu cái tên tiện lợi này mau đi thị tẩm đi, tôi muốn đá cậu?”
Ánh mắt Nhị Cẩu và con trai cậu nhìn Trương Cảnh và Quý Đông Huân giống nhau, đáng thương tội nghiệp. Nhưng Trương Cảnh cũng không thể thật sự ở lại nhà bọn họ, vẫn nên cùng đi về với Quý Đông Huân.
“Con trai em thật là manh.” Trên đường về nhà Trương Cảnh vẫn còn đang nói: “Cũng không biết lớn lên ra sao, em cảm thấy nó rất giống cha nó rất tốt, chuyện gì cũng vô cùng rõ ràng, nhưng cả đời đều vui vẻ.”
“Ừ, giống cha nó rất tốt.” Quý Đông Huân gật đầu.
Trương Cảnh thật sự rất thích đứa trẻ này, sự yêu thích từ trong nội tâm. Nhỏ bé một cục, lúc ôm ở trong lòng thật sự tim đều mềm xuống.
“Hay là hai ta cũng làm một đứa đi, con gái chúng ta nuôi không tiện, nhận một nhóc con.” Trương Cảnh nghiêng đầu nhìn sườn mặt của Quý Đông Huân, đột nhiên cảm thấy chuyện này rất khả thi: “Lấy gen của anh, đệch em vừa nghĩ đến mình có một đứa nhóc giống anh, bây giờ em kích động muốn chay lên.”
“Đừng chay nữa.” Quý Đông Huân xoa đầu cậu: “Nếu muốn lấy cũng là lấy của em.”
“Của em không được.” Trương Cảnh lắc đầu, nhàn nhạt cười: “Gen của em không được, em lại truyền bệnh của mình cho nhóc, thôi đi.”
Quý Đông Huân nhìn cậu, mỉm cười: “Em rất hoàn mỹ.”
“Cảm ơn, em biết anh yêu em.” Trương Cảnh cười, nhìn ra bên ngoài cửa xe: “Nghĩ lại thì vẫn nên đừng có, hai bọn họ cũng đã suy xét muốn có đứa thứ hai rồi, ngoảnh đầu là bốn mươi, đủ em chơi rồi.”
“Bọn họ mỗi người hai đứa, em có bốn đứa, em nhiều nhất.” Quý Đông Huân cũng cười nói.
“Ừ, nghĩ cũng đúng.” Trương Cảnh ngáp một cái, cảm thấy hơi buồn ngủ: “Vốn dĩ đã nói tối nay làm, kết quả muộn như này mới về.”
“Vậy thì để mai làm.”
“Không được, chuyện hôm nay chớ để ngày mai, ngày mai còn có chuyện của ngày mai, trừ khi ngày mai anh cho em bắn hai lần.”
Quý Đông Huân không chớp mắt nói: “Không thể nào.”
“Vậy thì không được, đợi lát nữa về liền làm.” Trương Cảnh nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm bĩu môi.
Hơn cha mươi tuổi độ tuổi như lang như hổ còn bị hạn chế số lần làm tình, đời người thật là ảm đảm không ánh sáng.
“Đang thầm mắng anh trong lòng phải không?” Quý Đông Huân nhìn qua, hỏi cậu.
Trương Cảnh cảnh giác lắc đầu: “Không có, tuyệt đối không có. Em chỉ có thể hô em yêu anh nhiều lần ở trong lòng, em làm sao có thể mắng anh chứ.”
“Vậy em hô một tiếng anh nghe xem?”
Trương Cảnh cười: “Anh đã nghe nhiều năm như vậy còn chưa nghe đủ sao?”
“Ừ, không đủ.”
“Không nói cho anh nghe.” Trương Cảnh vui vẻ, khiêu khích Quý Đông Huân mấy câu. Quý Đông Huân nhướn mày nhìn cậu, Trương Cảnh cũng nhướn mày nhìn lại, hai người ồn ào một đường liền về nhà.
“Xong rồi, lớn tuổi rồi, người yêu muốn thay lòng đổi dạ.” Lúc tắm Quý Đông Huân thở dài nói.
Trương Cảnh bị anh trêu bật cười, giơ tay nhéo mũi anh: “Anh thật ngây thơ nha chú Quý.”
Quý Đông Huân bắt lấy tay cậu, bỏ vào trong miệng cắn đầu ngón tay cậu.
Đã nói là muốn làm vậy thì chắc chắn không thể thiếu. Trương Cảnh tắm xong bổ nhào lên giường, nằm ngửa ngoắc ngón tay với Quý Đông Huân.
Quý Đông Huân cười nhào đến.
Tối đó Trương Cảnh ôm Quý Đông Huân run rẩy bắn ra, lồng ngực cậu phập phồng kịch liệt, ở bên tai Quý Đông Huân vừa thở hổn hển vừa khàn giọng nói.-
“Em yêu anh, anh là ánh trăng sáng của em.”
Bạch Kỳ nhướn mày nhìn cậu.
Trong nhóm Trương Cảnh @anh, hỏi: Bạch mama?
Ngón tay Bạch Kỳ gõ chữ, gửi một tin: Ừ.
Anh đóng máy tính, đứng lên đi qua, căn nhẹ lên môi Đường Trình.
“Em có hối hận khi ở bên anh không?”
“Không có!” Đường Trình trợn mắt nhìn anh: “Làm sao có thể?”
Bạch Kỳ hỏi: “Dựa vào cái gì em không hối hận anh lại phải hối hận?”
“Em đây không phải là…” Đường Trình không biết nói thế nào, chỉ có thể cười.
Bạch Kỳ hôn một cái lên chỗ anh vừa cắn, nói: “Anh chỉ hối hận mình cong quá muộn.”
“Em toang rồi em rơi vào tay giặc mất rồi.” Đường Trình nhìn anh, hai mắt trống rỗng: “Em thật sự không thể tốt…”
Bạch Kỳ cười gõ trán cậu: “Em không phải là đã rơi vào tay giặc từ sớm rồi sao? Bắt đầu từ lúc nào?”
Đường Trình nghĩ, nói: “Chính là từ năm có một tổ trưởng nói em ăn cắp ý tưởng của anh ta, anh không tin anh ta mà tin em, còn để em lên làm tổ trưởng.”
“Rất sớm nha?” Bạch Kỳ cười nói.
“Vâng.” Đường Trình gật đầu.
Năm đó vào lúc Đường Trình lúng túng nhất phẫn nộ nhất, “Được rồi đi đi, tôi tin cậu” một câu nói nhàn nhạt của Bạch Kỳ khiến cậu tự nhiên bình tĩnh lại.
Bắt đầu từ lúc đó tình yêu liền khắc vào tim Đường Trình. Một câu “Tôi tin cậu” khiến cậu yêu người này, từ đó khắc sâu.
Sau khí từ lúc Đường Trình và Bạch Kỳ ở bên nhau, cảm thấy bản thân mỗi ngày đều chay trên mây, chân cũng không có cảm giác giẫm lên đất. Chính là từ đầu đến chân đều rất vui vẻ, lúc đi luôn hát, đi vệ sinh cứ muốn run chân.
“Chẹp, đồ mê trai này.” San San ở bên cạnh cậu bĩu môi: “Anh có thể thu bớt ánh mắt của anh lại chút được không?”
Đường Trình ngại “Hắc hắc” hai tiếng: “Có thể.”
Bạch Kỳ ngẩng đầu nhìn cậu, cười.
Đường Trình gãi gãi đầu, cũng cười với anh.
“Tôi cảm thấy văn phòng chúng ta bây giờ toàn là bong bóng, màu hồng.” San San chống đầu vẽ lung tung lên giấy: “Tôi ngồi bên trong đều là sến sẩm đến nỗi hoang mang.”
“Bình thường mà.” Đường Trình kéo tai: “Người độc thân làm sao hiểu được chứ?”
San San lập tức trợn mắt lên: “Tình hữu nghị cách mạng nhiều năm của hai người đâu? Anh mộng đẹp trở thành thật rồi, quay đầu là tổn thương tôi.”
Đường Trình đưa cho cô một ly nước trái cây, cười nói: “Đùa thôi.”
Bạch Kỳ nhìn bọn họ ồn ào, trong mắt có ý cười nhàn nhạt. Gần đây anh phát hiện, tình yêu là thứ không thể nói rõ. Đường Trình ở bên anh nhiều năm như vậy anh chưa từng thông suốt, kết quả lúc này mới ở bên nhau mấy ngày, anh cảm thấy bản thân đã rơi vào không có cách nào thoát khỏi.
Lúc tan làm buổi tối Đường Trình đang thu dọn đồ đạc trong văn phòng, Bạch Kỳ ngồi ở trong xe đợi cậu. Đường Trình ôm theo một đống đồ chui vào trong xe: “Đi thôi anh.”
“Đi đâu? Đưa em về nhà?”
“A…” Đường Trình nhìn anh, đáp lại một tiếng.
Cậu yêu thầm nhiều năm một khi thực hiện được, bây giờ hận không thể một ngày hai tư tiếng ở bên Bạch Kỳ, không muốn xa anh một tý nào. Thực ra cậu rất muốn về nhà cùng Bạch Kỳ, nhưng lại sợ Bạch Kỳ cảm thấy mình quá cái kia.
“Suy nghĩ cái gì?” Bạch Kỳ nghiêng đầu nhìn cậu.
“Không có, không nghĩ gì hết.”
“Lát nữa ăn gì?” Bạch Kỳ lại hỏi.
Đường Trình nói: “Em ăn gì cũng được, anh muốn ăn gì?”
Bạch Kỳ cười: “Vậy em nấu cho anh đi, em nấu gì anh ăn đó.”
Đường Trình gần như là mở cờ trong bụng trong nháy mắt. Nếu như cậu nấu vậy Bạch Kỳ phải về nhà với cậu.
“Được được.” Đường Trình cười gật đầu: “Được thôi anh.”
Bạch Kỳ nhìn cậu cười cảm thấy tâm tình rất tốt, giơ tay sờ đầu cậu. Trong lòng Đường Trình hơi tê dại. Rất thích cảm giác Bạch Kỳ sờ đầu cậu.
Trong nhà Đường Trình là một phòng đơn giản, vốn dĩ là thuê một mình ở, quá rộng cũng không làm gì. Nhưng bây giờ ở cùng Bạch Kỳ cậu cảm thấy hình như có hơi nhỏ, sợ Bạch Kỳ không quen.
“Anh áo khoác của anh đưa em là được rồi, em treo lên cho anh.” Đường Trình cúi người cởi giày, cười nói: “Chỗ em hơi nhỏ, đợi tháng sau đến thời hạn em đổi một chỗ lớn hơn.”
Bạch Kỳ nhìn cậu: “Không cần.”
Đường Trình cầm áo khoác hai người treo lên móc quần áo trong phòng ngủ: “Cần chứ, nếu không lúc anh tới lại không xoay nổi người. Anh xem phim đi, em nấu cơm xong gọi anh.”
Bạch Kỳ đi đến bên cạnh cậu, duỗi cánh tay ôm lấy eo cậu, giam người vào lòng mình hôn một cái: “Phim đẹp hơn em sao?”
Đường Trình ngay lập tức đỏ mặt, không ngờ hạnh phúc đến đột ngột như vậy. Cậu cong ngón tay, lấy đốt ngón tay cọ lên vị trí vừa bị hôn ở trên trán.
“Em còn chưa treo xong quần áo.”
“Làm sao?” Bạch Kỳ đè đầu cậu lắc một chút, nhếch mày: “Không cho hôn?”
Đường Trình lập tức nói: “Cho! Cho cho cho, em hận không bắt anh hôn thêm mấy cái.”
Bạch Kỳ cười, như ý cậu bắt đầu hôn.
Trước đây Đường Trình làm sao dám nghĩ có một ngày có thể nấu cơm cho Bạch Kỳ ăn, còn là với thân phận người yêu, cảnh tượng này nếu như ở nửa năm trước sẽ khiến cậu ngủ mơ cũng có thể cười tỉnh.
Cậu ăn không nhiều, sau khi ăn xong chống đầu nhìn Bạch Kỳ ăn.
“Anh buổi tối anh còn về nhà không?”
Bạch Kỳ ngẩng đầu nhìn cậu, hỏi: “Em muốn anh về không?”
Đường Trình nói không chút do dự: “Không muốn.”
Bạch Kỳ cười: “Vậy thì không về.”
Trong lòng Đường Trình vô cùng vui vẻ, nhưng cũng không muốn cười đến nỗi quá khoa trương, chỉ có thể cầm cốc uống nước. Uống từng ngụm từng ngụm, nhìn thấy đáy cốc rồi vẫn không nhịn được muốn cười.
Cậu cảm thấy dạo này IQ của mình giảm thấp rồi, giống não tàn.
Ở đây Bạch Kỳ không có áo ngủ, chỉ có thể để trần nửa người trên, bên dưới mặc quần đùi. Đường Trình luôn không dám nhìn lên người anh. Dù sao cậu là một xử nam chuẩn, bình thường đều chỉ là thỉnh thoảng dựa vào hai tay để giải quyết, người trước mắt này cậu nhớ nhung đã nhiều năm, cho dù Bạch Kỳ mặc quần áo cậu cũng cảm thấy mình không chịu được, đừng nói là để trần.
Thật sự là chỉ muốn bổ nhào đến, khó mà tự kiềm chế.
“Anh, em đi tắm trước đây…”
“Ừ.” Bạch Kỳ đang cúi đầu xem điện thoại, đáp một tiếng.
Đường Trình cầm áo ngủ và quần lót vào phòng tắm. Thực ra Bạch Kỳ cũng từng ở chỗ cậu mấy lần rồi, nhưng Bạch Kỳ vẫn rất căng thẳng, căng thẳng không rõ nguyên nhân.
Trong lúc tắm phía dưới luôn ở trong trạng thái bán cương, cậu chỉ cần nghĩ đến bóng dáng Bạch Kỳ vừa nãy để trần nửa người trên liền có kích thích. Thật sự là hết đường cứu chữa rồi, trước đó cậu không phát hiện ra mình đói khát như vậy.
Đường Trình cực kỳ hổ thẹn với chuyện này, cảm thấy mình khinh nhờn bạch nguyệt quang trong lòng.
Bên này cậu đang ngẩn ngơ, lại nghe thấy Bạch Kỳ gõ cửa: “Còn chưa tắm xong?”
“Tắm xong rồi!” Đường Trình lau mặt, đóng vòi hoa sen, rút khăn tắm lau người. Trong nháy mắt nào đó cậu hơi muốn cứ để trần thế này đi ra ngoài, nhưng cũng chỉ là nghĩ.
Lúc cậu ra ngoài Bạch Kỳ đang dựa bên cửa. Đường Trình cười: “Anh đi tắm đi, em đổi khăn trải giường.”
Bạch Kỳ sáp đến ngửi bên má cậu: “Ừ, thơm quá.”
Đường Trình hơi ngại: “Dù sao cũng là…vị chanh.” Bạch Kỳ nhéo tai cậu, quay người đi vào phòng tắm, vừa đi vừa nói: “Đợi lát nữa anh nếm thử.”
Đường Trình chớp chớp mắt. Đệch nếm thử? Nếm kiểu gì?
Aaaaa khẩn trương!
Kết quả cậu ngồi ở đó căng thẳng nửa ngày, sau khi Bạch Kỳ đi ra lại giống như người không có chuyện gì, giống như câu lúc nãy không phải là anh nói vậy. Đường Trình nhìn anh chăm chú. Người này làm sao lại như vậy…đã nói nếm thử rồi?
Bạch Kỳ mặc chiếc quần lót lần trước anh để lại đây, ngoài cái này ra trên người anh không mặc cái gì nữa. Đường Trình nhìn bắp thịt vừa phải trên người anh, nhìn lại mình, lặng lẽ chui vào trong chăn chỉ lộ ra cái đầu.
“Quấn kín như vậy làm gì?” Bạch Kỳ cầm khăn lau tóc, nhìn thời gian: “Mười giờ rồi, buồn ngủ chưa?”
Đường Trình cảm thấy bộ dáng anh lau tóc vô cùng gợi cảm, cậu nuốt nước miếng: “Vẫn được.”
Thế là Đường Trình trực tiếp đi đến tắt đèn.
Trong nháy mắt trong phòng tối đi. Đường Trình còn chưa nhìn Bạch Kỳ đủ, cứ như vậy không nhìn thấy còn cảm thấy rất đáng tiếc.
Đột nhiên bị đè đầu hôn, trong nháy mắt Đường Trình vẫn chưa phản ứng kịp. Đầu tiên cậu đơ ra một lúc, sau đó trong lòng liền bùng nổ. Cậu ngẩng đầu phối hợp, vươn đầu lưỡi dè dặt đáp lại.
Trên người Bạch Kỳ còn mang theo hơi nước ẩm ướt anh vừa mới tắm xong, Đường Trình rất muốn cứ như vậy chìm đắm trong nụ hôn của anh.
“Ừm, rất ngọt.” Lúc Bạch Kỳ nói chuyện trong giọng nói hơi khàn, cho bóng đêm thêm một phần mờ ám “Vị chanh rất ngon.”
Tay Đường Trình còn đặt sau vai anh, lúc này không nỡ bỏ xuống, cậu lẩm bẩm nói: “Anh cũng…rất ngon.”
Bạch Kỳ thấp giọng cười, mổ nhẹ lên môi cậu: “Có bị dọa không?”
“Không có, làm sao có thể.” Đường Trình liếm môi: “Em quả thực rất thích.”
Bạch Kỳ lên giường, ôm cậu vào trong ngực, hai người nằm đối mặt với nhau. Trong lòng Đường Trình nói nụ hôn giống như vừa nãy mời thêm mười cái nữa, hai mươi cái cũng không chê nhiều.
“Làm sao từ trước đến nay đều là anh ôm em hôn em, tại sao không có lấy một lần em chủ động?” Bạch Kỳ hỏi.
Đường Trình hé miệng lại không nói, mất nửa ngày mới nói: “Khụ, em sợ anh không thích ứng được…Chan đầu anh vốn dĩ chưa từng thích con trai, cho nên em vẫn luôn cảm thấy anh sẽ không quen, trong lòng không thoải mái.
Giọng cậu không lớn, Bạch Kỳ nghe cậu nói như vậy, nghĩ đến cậu ở bên cạnh mình nhiều năm như vậy, hơi đau lòng.
“Sau này đoán chừng anh cũng sẽ không quen người con trai khác.” Anh thấp giọng nói: “Nếu như là em vậy thì không vấn đề gì, anh thích em như vậy.”
“Anh đây…” Đường Trình không ngờ đột nhiên có thể nghe được câu “Thích” của Bạch Kỳ, trong nhất thời kích động đến không biết nói gì mới tốt: “Quá đột ngột rồi.”
“Không đột ngột, thực ra có lẽ anh đã sớm thích em rồi.” Bạch Kỳ vỗ cậu: “Chính là không bước qua được cái danh giới đó, không suy nghĩ rõ ràng. Rất tiếc, lãng phí nhiều năm như vậy.”
Đường Trình hít hít mũi, trong lòng ngay lập tức cảm thấy thỏa mãn. Rốt cuộc năm nay cậu nhặt được vận may gì vậy.
Lúc sau rốt cuộchai người là làm thế nào bắt đầu hôn không ai nhớ rõ, lúc Đường Trình phản ứng lại đã bị Bạch Kỳ áp dưới thân, hay tay ôm lấy lưng Bạch Kỳ, nụ hôn khó mà tách ra.
Đầu lưỡi Đường Trình tê dại từng trận, lúc tay Bạch Kỳ vuốt ve em cậu, cậu thậm chí cảm thấy chỉ cần Bạch Kỳ lực mạnh thêm chút nữa cậu có thể trực tiếp bắn ra.
“Anh…” Cậu nỉ non gọi một tiếng.
Bạch Kỳ cắn nhẹ lên đầu lưỡi cậu, thở hổn hển hỏi: “Trước đây sao anh lại không phát hiện ra cách gọi này của em lại tra tấn người ta đến thế?”
Đường Trình cũng mút lấy đầu lưỡi anh, có mục đích cong chân lên, muốn che lại bộ vị đứng lên ở dưới thân.
Bạch Kỳ thở dài: “Che cái gì? Vừa nãy anh đã cảm nhận được rồi.”
Ngay lập tức Đường Trình xấu hổ vô cùng: “Xin lỗi anh…em…, không khống chế được.”
“Tại sao xin lỗi?” Bạch Kỳ nhếch mày, nắm lấy tay cậu đưa đến bộ vị cũng nóng bỏng của mình, “Tuổi còn trẻ, đều giống nhau nếu ai còn không cứng có lẽ có vấn đề rồi.”
Lúc tay Đường Trình đưa qua, thứ trong lòng bàn tay còn nhảy lên một chút, cậu giật mình. Cái trong tay cậu là của Bạch Kỳ, loại thể nghiệm này quá mới lạ, khiến cho cậu có một loại kích thích kỳ diệu.
Thực ra ngay cả bản thân Bạch Kỳ cũng rất kinh ngạ, trước đó lúc còn chưa ở bên nhau làm chuẩn bị tâm lý không ít, cảm thấy bản thân có thể không thích ứng được cảm giác yêu đương với người đồng tính, có điều sau khi thực sự đến với Đường Trình anh phát hiện lo lắng trước đó của mình căn bản là dư thừa, cảm giác yêu đương đã xem nhẹ vấn đề giới tính.
Hơn nữa dạo này anh càng ngày càng cảm thấy Đường Trình quả thực là người yêu hoàn mỹ, hơi may mắn là mình không có bỏ lỡ người này.
“Anh…” Đường Trình không biết nên nói gì, tay đặt ở nơi đó cũng không biết có nên bỏ ra hay không: “Anh muốn làm không?”
Cậu hỏi thật sự là quá ngây thơ, Bạch Kỳ bình tĩnh lại, cầm tay cậu ra, thở hắt ra: “Không làm.”
Đường Trình chớp mắt: “Tại sao không làm?”
Bạch Kỳ cúi đầu hôn cậu: “Chưa chuẩn bị, vẫn phải có vài thứ? Chao cũng không có, dầu cũng không có. Trước đó anh đọc trong tài liệu nói lần đầu tiên chuẩn bị nhất định phải đầy đủ, nếu không sau này sinh hoạt có thể không hài hòa.”
“A…” Đường Trình nhớ đến bài [Làm sao làm cho đối phương đạt được cao trào tuyến tiền liệt] cậu nhìn thấy trong điện thoại Bạch Kỳ lần trước, thật sự làm cho người ta đã cảm thấy thẹn lại tràn đầy chờ mong.
“Vậy nếu không em giúp anh?” Cậu nhỏ giọng hỏi một câu.
Bạch Kỳ nắm tay cậu nặn: “Em muốn giúp như thế nào?”
“Thì….” Thực ra Đường Trình rất muốn nói thẳng ra anh muốn giúp thế nào thì giúp thế ấy, nhưng thực tế lại không nói ra được.
Bạch Kỳ cười, thả cậu ra, khàn giọng nói: “Thôi đi, lần sau cùng nhau thanh toán.”
Đường Trình lặng lẽ không lên tiếng gật đầu.
Kết quả món nợ này kéo hài hơn hai tuần, Đường Trình kiểu tâm tình đã căng thẳng lại chờ mong này cứ duy trì liên tục.
Đoạn thời gian này thỉnh thoảng Bạch Kỳ sẽ ở lại chỗ cậu, cũng có hai lần cậu ở nhà Bạch Kỳ, nhưng phần lớn thời gian hai người vẫn là ai về nhà nấy. Đường Trình lại rất muốn ngày nào đều có thể ngủ cùng một chỗ với Bạch Kỳ, nhưng sợ Bạch Kỳ cảm thấy mình quá dính người, cho nên nếu như Bạch Kỳ không chủ động nhắc đến cậu cũng không yếu cầu.
Từ sau khi ở bên Bạch Kỳ Đường Trình làm việc ngày càng hăng hái, sức lực tích góp toàn thân không có chỗ dùng, chỉ có thể liều mình làm việc.
“Hoa UY, ai nhận cái này không?” Trương Cảnh lật mấy tờ giấy trong tay, nhìn một lát: “Tương đối khó, gần đây ai rảnh?”
“Tôi tôi, để tôi.” Đường Trình vội vàng giơ tay: “Kế hoạch này tôi sắp xong rồi, ngày mai làm xong tôi làm là được.”
“Cậu? Trong tay cậu còn hai cái nữa đó.” Trương Cảnh không chắc lắm: “Cậu nghỉ ngơi chút đi Tiểu Mỹ, cảm thấy công ty sắp vắt khô cậu rồi.”
“Không có không có, không mệt chút nào!” Đường Trình rất kiên trì: “Việc của Hoa Uy luôn là tôi làm, chủ quản kia của bọn họ đặc biệt nhiều chuyện, em làm cho. Anh Cảnh lát nữa anh gửi tài liệu cho em.”
Trương Cảnh còn hơi do dự, thì nghe thấy Bạch Kỳ bên cạnh nói: “Tôi làm.”
“Được.” Trương Cảnh không chút do dự: “Anh làm đi.”
Thực ra Bạch Kỳ cũng bận, nhưng Trương Cảnh bóc lột anh cũng sẽ không áy náy. Đường Trình nhóc con này quá ngốc, một sợi gân, thích ai là hận không thể quăng cả mình vào, cho dù bây giờ hai người đang ở bên nhau cũng vậy.
Trương Cảnh nhìn cậu lại nhìn Bạch Kỳ, hai người này có thể ở bên nhau thật không dễ dàng. Bạch Kỳ là thẳng nam chính hiệu chuyện này cậu rất chắc chắn, Đường Trình có thể có được hôm nay là rất khó.
Như bây gờ rất tốt, Trương Cảnh trái lại cảm thấy hai người họ thật hợp.
Lúc Đường Trình tan làm ngồi trên xe Bạch Kỳ còn đang nói: “Anh cái kia để em làm là được, anh hai ngày nay không được nghỉ ngơi đàng hoàng, anh quá mệt rồi.”
“Anh quá mệt rồi?” Bạch Kỳ nhếch mày nhìn cậu: “Tháng này em làm chao nhiêu rồi? Ở chỗ anh trải khăn trải giường? Anh mệt hay là em mệt?”
“Em không mệt.” Đường Trình nói vô cùng nghiêm túc: “Em không mệt một tý nào cả, em quen rồi. Anh hai hôm nay anh nói đau đầu, thật đó để em làm cho, em làm em làm.”
“Em làm cái cầu.” Bạch Kỳ giơ tay sờ đầu cậu: “Anh không cần em bạt mạng kiếm tiền cho anh như vậy, em dễ nuôi như vậy.”
“…” Đột nhiên anh nói câu này, còn kèm theo sờ đầu, lòng Đường Trình ngay lập tức ngọt ra nước rồi. Cậu mím môi không biết nói thêm gì, dù sao chính là ngọt ngọt ngọt.
“Buổi tối ở chỗ anh?” Bạch Kỳ hỏi.
“À, vâng.” Đường Trình cúi đầu nói.
Vốn dĩ tóc cậu hơi vàng, hơn nữa còn mềm, lúc cúi đầu như này lộ ra cái cổ nhỏ, rất trắng, thấy rõ cả người rất ngoan. Trong lòng Bạch Kỳ mềm nhũn, cười nói: “Tối nay muốn ăn gì? Anh nấu cho em.”
“Không cần, em nấu là được rồi. Anh muốn ăn gì?” Đường Trình cười hỏi.
“Cơm em nấu, việc em làm, vậy cần anh làm gì? Bạch Kỳ “Chẹp” một tiếng: “Nói đi nhóc con, em chê anh già có phải không?”
“Không có không có, thật sự không có.” Đường Trình biết là anh đang đùa, cho nên cũng cười nói: “Em chỉ là….khụ, em chỉ là muốn tốt với anh, quen rồi, cho dù thế nào em vẫn cảm thấy không đủ tốt.”
“Đủ rồi, thật đó.” Lúc đèn đỏ Bạch Kỳ dừng xe, nghiêng đầu nhìn qua, nói với cậu: “Mỗi một lần “Quen rồi” của em đều khiến anh đau lòng.”
Đường Trình nghiêng đầu cười, dịu dàng lại đáng yêu.
Tối đó Bạch Kỳ mở tủ, gọi Đường Trình đến để cậu nhìn: “Nhìn thấy chưa, anh đã dọn xong rồi, hai chúng ta mỗi người một nửa. Cuối tuần tìm lúc nào chuyển hết đồ của em đến, sau này đây chính là nhà em.”
Đường Trình hoàn toàn đơ ra, ở đó sững sờ không biết nói gì.
“Chỗ anh có chia phòng, trước đó anh ở một phòng, một phòng sách. Phòng trống kia anh cũng đã dọn rồi, nếu em muốn ở hoàn toàn có thể ở, tuy rằng anh càng muốn em ở cùng một phòng với anh. Không phải em nói tháng sau nhà em đến thời hạn sao? Đúng lúc anh đang không tìm được lý do trói em đến.”
Đường Trình cách nửa ngày mới tiêu hóa xong đoạn này, chớp chớp mắt, hơi dại ra.
“Anh đã ba mươi sáu rồi, một người đàn ông độc thân lúc này khó khăn lắm mới có đối tượng, còn ở một mình cũng thật là đáng thương. Em thấy sao?” Vẻ mặt Bạch Kỳ nhìn cậu cực kỳ nghiêm túc.
Đường Trình hít hít mũi, cảm xúc trong lòng dao động cực kỳ mãnh liệt, dẫn đến cậu không có cách nào mở miệng nói chuyện, chỉ có thể dùng sức gật đầu, lớn tiếng nói: “Vâng, đúng!”
Bạch Kỳ cười, kéo cậu vào lòng, hôn trán cậu: “Trước đây là anh hồ đồ, bỏ lỡ em nhiều năm như vậy. Anh đã nói là muốn cùng em ở bên nhau, chắc chắn sẽ không buông tay, em có thể yên tâm, muốn đùa thì đùa, muốn tức giận lười biếng muốn sao đều được. Anh là bạn trai em, hơn nữa lớn hơn em mười tuổi.”
“Anh không cần em chăm sóc anh mọi lúc, đây là làm phản rồi.” Tuy rằng anh cười nhưng thái độ nói chuyện rất chân thành, giống anh luôn mang đến cảm giác an toàn cho Đường Trình.
“Để anh chăm sóc em đi, đợi cho đến một ngày anh quá già rồi không chăm sóc được lại đến lượt em, em thấy chuyện này như thế nào?” Bạch Kỳ thâm tình như vậy nhìn cậu lại nói lời thâm tình như vậy, Đường Trình cảm thấy cả người mình sắp tan chảy rồi.
Nhưng Đường Trình vẫn kiên định lắc đầu: “Chuyện này em thấy không ổn.”
Bạch Kỳ không nhịn được, bật cười: “Sao lại không ổn?”
“Em muốn chăm sóc anh, đối xử tốt với anh.” Đường Trình lại hít mũi: “Trước đây ngay cả đối tốt với anh em cũng không dám quang minh chính đại, sợ anh chán ghét em, bây giờ khó khăn lắm mới có một thân phận, anh lại còn hạn chế em.”
Bạch Kỳ không có cách nào với cậu, nhưng nhìn mắt và mũi cậu đều đỏ cả lên hơi mềm lòng, thở dài nói: “Em ngụy biện cái gì.”
Đường Trình hít sâu một hơi, ngẩng đầu hôn lên miệng Bạch Kỳ. Bạch Kỳ không hề đề phòng, lúc hồi thần lại Đường Trình đã hôn xong cái thứ hai.
Cho nên nếu như đã đến bước này rồi hai người còn không sảng khoái lăn lên giường, thì thật sự có vấn đề.
Rốt cuộc là bắt đầu ra sao?
Có thể là Đường Trình cởi áo sơ mi của Bạch Kỳ trước.
Cũng có thể là Bạch Kỳ cắn cổ Đường Trình trước.
Tóm lại là rối loạn, hai người liền quấn lấy nhau.
Tuy rằng Đường Trình độc thân hơn hai mươi năm, nhưng cậu quá khát vọng người này. Cậu nhắm mắt lại hôn môi với Bạch Kỳ, cảm nhận nhịp tim và hô hấp của người này, cảm thấy bản thân viên mãn rồi.
Chuyện làm tình tiếp theo là lẽ đương nhiên, có điều lại đột ngột bị Đường Trình kêu dừng lại.
“Đợi đã!” Cậu lấy tay che miệng Bạch Kỳ lại, không để anh hôn tiếp. Khóe mắt Đường Trình đã đỏ lên, giọng ồ ồ thở hổn hển nói: “Anh đợi đã, em phải đi tắm trước.”
“…” Bạch Kỳ không biết nói gì mới phải, bây giờ tình trạng hai người như này, thế nhưng cậu nói muốn đi tắm.
“Em nhất định phải tắm.” Đường Trình từ trên người anh lật người chui ra: “Anh đợi em nha.”
Đường Trình chạy vào phòng tắm, để lại một mình Bạch Kỳ nằm trên giường nhìn trần nhà im lặng không lên tiếng.
Thực ra Đường Trình cũng rất khó khăn, cậu không khó chịu sao? Nhưng để cậu không tắm mà cứ như vậy để Bạch Kỳ đi vào, cậu càng không chịu được chuyện này.
Lần tắm này của Đường Trình chính là mất nửa ngày, trước khi đi ra trong lòng hơi lo lắng. Ở trong tình huống đó kêu dừng thật là không quá nhân đạo, đoán chừng sau khi cậu đi ra Bạch Kỳ không còn suy nghĩ đó nữa rồi. Thật sự như vậy cũng không trách ai được, đều là cậu tự tìm đường chết.
Cho nên sau khi cậu lau khô do dự nửa ngày, sau đó cắn răng cứ không mặc gì đi ra. Hoàn toàn không mảnh vải che thân, ngay cả khăn lông cũng không có.
Bạch Kỳ ngoảnh đầu nhìn cậu, sau đó hơi sững sờ.
Thực ra lúc Đường Trình chạy đi là chưa cởi quần, kết quả lúc đi ra một nam sinh nhỏ trắng nõn ngượng ngùng vẻ mặt lại như là đi chịu chết đi đến, Bạch Kỳ thật sự không chống đỡ nổi.
Anh lần đầu tiên biết được thì ra bản thân đối cũng có thể có khát vọng mãnh liệt như vậy với một người con trai.
Cho nên nói thẳng hay không cong hay không…hoàn toàn chính là lừa gạt bản thân. Làm gì có giới hạn rõ ràng như thế, thật sự gặp đúng người thì để ý gì đến giới tính.
“Vốn dĩ anh còn muốn biểu hiện không gấp gáp như vậy.” Bạch Kỳ nhìn cậu, cười khổ: “Em cũng thật là không cho anh cơ hội.”
Mặt Đường Trình đỏ ửng, đỏ lan ra cả cổ, chốn vào trong chăn, chỉ lộ đầu ra, trừng mắt nhìn Bạch Kỳ, nửa ngày mới ấp úng gọi một tiếng: “Anh…”
Tối đó Bạch Kỳ áp dụng hết hoàn toàn quyển sách[Làm sao làm cho đối phương đạt được cao trào tuyến tiền liệt]. Khóe mắt Đường Trình có nước mắt, theo động tác của anh không ngừng nảy sinh mà phát ra tiếng rên rỉ vỡ nát.
Bạch Kỳ hôn rơi nước mắt cậu, khàn giọng hỏi cậu: “Đau không? Đau thì nói với anh.”
Đường Trình lắc đầu: “Không đau, còn rất…thoải mái.”
Bạch Kỳ hôn cậu, ngậm lấy đầu lưỡi của cậu nhẹ nhàng mút vào, yêu thương, luyến tiếc và nhu tình tràn đầy trong lòng trong lòng tưởng như muốn tràn ra ngoài.
“Anh…” Đường Trình ôm lấy gáy anh, cười nói: “Trước em có mấy lần em mơ thấy anh ôm em như này, sau đó hai chúng ta làm chuyện này. Lúc đó em thật là…a…mong mình không thể mãi mãi không tỉnh dậy…”
Bạch Kỳ đột nhiên nhắm mắt, sau đó hung hăng cắn lên môi cậu, bất chấp đâm vào, Đường Trình nằm dưới người anh bị đâm đến nỗi hít thở khó khăn.
Tối đó Bạch Kỳ cuối cùng cũng không bắn vào bên trong, lo Bạch Kỳ lần đầu tiên khó chịu. Anh nắm phân thân hai người với nhau, gần như là bắn ra cùng lúc.
Đường Trình thở hổn hển, cúi đầu nhìn tinh dịch hai người hòa cùng một chỗ, trong lòng tràn ngập cảm động khó mà hình dung. Thực ra khoái cảm trên người là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là cảm giác hạnh phúc vô bờ nhiều năm cầu mà không được sau đó trở thành sự thật .
Bạch Kỳ ôm chặt Đường Trình, hai người không ai nói chuyện. Sau đó vẫn là Bạch Kỳ nhúc nhích trước, ánh mắt anh nhìn Đường Trình, nhẹ nhàng hôn lên trán, khóe mắt và môi cậu.
Đường Trình cười thỏa mãn: “Anh cuối cùng em cũng không còn là xử nam nữa, vốn dĩ em cho rằng em phải độc thân cả đời.”
Bạch Kỳ lấy ngón tay xoa nhẹ chân mày cậu, nói: “Thật sự để em độc thân cả đời anh phải ngốc biết chao nhiêu.”
Đường Trình giơ tay ôm anh, hôn lên vai anh, nhắm mắt: “Em thích anh nhiều năm như vậy, thật tốt.”
Bạch Kỳ đứng dậy, cũng ôm Đường Trình lên, hai người cùng nhau đi tắm. Đường Trình thực sự là cạn kiệt thể lực, hơi buồn ngủ, chỉ là luôn mở mắt nhìn Bạch Kỳ, sau đó lại cười rồi thiếp đi.
Cậu cho rằng mình sắp thiếp đi rồi, lại nghe thấy Bạch Kỳ ở bên tai nhẹ nhàng gọi cậu một tiếng.
Đường Trình nhỏ giọng trả lời: “Ừm…”
“Nghe rõ đây, anh lớn tuổi như vậy rồi, cả ngày treo trên miệng câu yêu đến yêu đi thực sự không hay. Lời này anh chỉ nói một lần, sáng mai em tỉnh dậy hỏi anh anh không thừa nhận đâu.”
Đường Trình mở mắt nhìn anh, tim đột nhiên đập rất nhanh.
Bạch Kỳ hôn khóe mắt cậu, thế là Đường Trình lại nhắm mắt lại.
“Tiểu Đường, lúc anh vừa mới quen em em vừa tốt nghiệp đại học, trẻ tuổi như vậy có chí tiến thủ, tiền đồ vô lượng. Rất nhanh, thoáng một cái đã nhiều năm như vậy rồi.”
Giọng Bạch Kỳ trong chan đêm như này nghe ấm áp như vậy. Anh nói: “Sau này cùng nhau trải qua đi, ngủ ngon…”
“Anh yêu em.”
Đường Trình muốn mở mắt, nhưng lại bị Bạch Kỳ lấy tay chặn lại. Cậu vặn tay anh ra, không thể thành công, thế là chỉ có thể vội vã nói: “Em em em em cũng yêu anh! Vô cùng yêu anh.”
Bạch Kỳ cười, tìm điều khiển từ xa tắt đèn.
Đường Trình nhào đến ôm anh. Chuyện trước đây không dám nghĩ đến, bây giờ cứ xảy ra như thế này.
Tốt quá đi.



