“Anh Cảnh, hôm nay anh theo bao nhiêu quảng cáo vậy?” Có người trong văn phòng hỏi Trương Cảnh.
Trương Cảnh cười, “Hôm nay tôi phải theo rất nhiều đó, cả ngày tổng cộng ba cái. Cậu có chuyện gì sao?”
“Em chỉ hỏi xem anh có ổn không, em có thể giúp gì cho anh không?”
Trương Cảnh nói: “Giờ thì chưa cần đâu, có việc thì anh sẽ bảo với cậu.”
“Được.”
Hôm nay Trương Cảnh không có hẹn đi trị liệu tâm lý, cũng không phải ngày nào cũng đi nữa, một tuần đến đó ba lần là được. Hiệu quả của phương pháp điều trị trong khoảng thời gian này không tệ, bác sĩ nói còn tốt hơn cả mong đợi. Trương Cảnh cũng cảm thấy khá tốt, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ có chút tác dụng phụ, nhưng không quá nghiêm trọng, cứ từ từ chữa trị là ổn.
Tài vận hôm nay không được tốt cho lắm, cả hai quảng cáo ngoại cảnh đều không suôn sẻ. Yêu cầu cảnh quay buổi sáng tuy không cao, chỉ có điều đến cảnh trai gái gặp nhau, vốn dĩ buổi sáng mọi thứ đều đang rất ổn, công tác chuẩn bị đều xong xuôi hết rồi, nhưng vừa bấm máy, trời bỗng nhiên tối mịt, mây đen kéo đến che hết ánh sáng.
“Phải làm sao bây giờ?” Nhà sản xuất đợi mãi cũng không thấy dấu hiệu gì của việc mây đen tan đi, đành tìm đến Trương Cảnh xin ý kiến.
“Đợi thêm chút nữa xem.” Trương Cảnh cũng không khỏi cau mày nói, “Nếu không được đành phải quay vào hôm khác thôi.”
“Haiz, có chuyện gì không biết?” Nhà sản xuất có chút phàn nàn, việc này không phải cứ nói hẹn lần sau là có thể hẹn được, mọi thứ đã chuẩn bị xong cả rồi, không quay thì khác gì phí tiền vô ích.
“Hết cách rồi, mặt trời đều bị mây che hết.” Trương Cảnh bất lực cười nhìn đối phương, vỗ vỗ vai người ta. Nhà sản xuất này là đối tác quen thuộc của công ty họ. Người cùng Trương Cảnh tham gia vào những công đoạn quay chụp đều là anh ta, người này còn khá trẻ, chưa đến ba mươi tuổi.
May sao cuối cùng cũng quay xong được phân cảnh này, mây đen có vẻ đã tan dần đi, ánh mặt trời chiếu xuyên qua tầng mây mỏng còn sót lại, tuy không mang lại hiệu quả như ý muốn, nhưng do có sự hỗ trợ của ánh sáng tại chỗ của tổ sản xuất, cảnh quay này thuận lợi thông qua. Nhưng vì thời gian chờ đợi quá dài, lớp trang điểm trên mặt nữ chính đã nhạt đi, lại mất thêm một khoảng thời gian nữa để đợi cô.
“Được rồi, tôi đi trước đây. Phân cảnh này quay xong thì gửi cho tôi nhé, tôi vẫn còn có việc, không ở lại ăn cơm với cậu được đâu.”
“Tôi biết rồi, cậu cứ đi bận việc của cậu đi.”
Thực ra Trương Cảnh đã muộn hơn một tiếng rồi, vì vậy cậu đánh tiếng xong với nhà sản xuất liền vội vàng chạy đi. Trên đường có một chiếc xe đạp vượt đèn đỏ, may mà Trương Cảnh phanh gấp lại kịp thời, nếu không đã xảy ra sự cố giao thông rồi. Trông thấy người trên xe là một ông lão đã lớn tuổi, Trương Cảnh cũng không nói gì thêm.
Khi cậu đến, tất cả đều đã sẵn sàng, máy quay lập tức liền bấm mở.
Trương Cảnh cảm thấy rất có lỗi, cậu đến muộn như vậy. Tuy cậu có mặt ở hiện trường hay không cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến tiến độ quay chụp, nhưng nếu cậu không theo sát quá trình, sau này hậu kỳ xử lý sẽ không đạt yêu cầu, đến lúc đó dù cậu có cảm thấy không hài long đi nữa thì cũng không thể xử lý được. Ai bảo lúc quay thì cậu không ở đấy, cũng không thể quay lại lần nữa.
Trương Cảnh thấy mọi người đều đã chuẩn bị xong hết nhưng còn chưa bắt đầu quay, hơi khó hiểu hỏi đạo diễn: “Còn chờ gì nữa? Sao còn chưa bắt đầu?”
Đạo diễn nói: “Tiểu Trương, tôi cũng muốn quay càng sớm càng tốt. Sau khi quay xong còn phải thu dọn đồ đạc đi luôn. Chúng tôi thuê chỗ này theo giờ đó. Nhưng diễn viên chính vẫn chưa đến thì quay ai được chứ?”
“Người vẫn chưa đến? Anh nói Thang Tử Hoành?” Trương Cảnh nhướng mày, có chút kinh ngạc.
“Ừ! Bảo là đang quay phim, chưa quay xong, bảo chúng ta đợi thêm nửa tiếng nữa.”
“…” Trương Cảnh không biết nên nói gì nữa.
Người được mời là một nghệ sĩ mới nổi, gần đây cậu ta nổi lên do đóng phim thần tượng, dần dần có chút tiếng tăm. Cậu ta là người phát ngôn do khách hàng chỉ định, bọn họ không thể từ chối yêu cầu này của khách hàng. Trương Cảnh có chút bất lực, còn chưa nổi tiếng mà đã biết lên mặt như này, khó nói tương lai của cậu trai này sẽ đi đến đâu.
Người cuối cùng cũng đến, nhưng Trương Cảnh cũng không cho cậu ta sắc mặt tốt, thậm chí còn không tình nguyện mở lời với cậu ta.
Hóa ra vị thịt tươi này nổi tiếng là dựa vào khuôn mặt, một cái quảng cáo quay đến năm mười lần vẫn chưa qua nổi. Nụ cười trên mặt cậu ta nhìn vô cùng gượng gạo, bạn diễn của cậu ta đều là sinh viên của học viện điện ảnh, tuy còn chưa tốt nghiệp ra trường, nhưng tất cả bọn họ đều thể hiện tốt hơn vị minh tinh mới nổi kia.
Điện thoại của Trương Cảnh đổ chuông, cậu liếc mắt nhìn, là Quý Đông Huân.
“Tiểu Cảnh?”
Trương Cảnh cho tay vào túi, nhàn nhạt đáp: “Em đây.”
“Đang làm gì đấy?” Quý Đông Huân hỏi.
“Tham ban quay quảng cáo” Trương Cảnh nói, “Hôm nay em lại phải đi quay đó.”
“Em ăn trưa chưa?”
Trương Cảnh: “Còn chưa đâu, không có thời gian để ăn luôn.”
Quý Đông Huân nói: “Vậy em gửi địa chỉ cho anh đi. Lát nữa anh có cuộc họp không đến được, anh bảo người mang đồ ăn đến cho em. Em ăn tạm lót dạ rồi tối anh đưa đi ăn nhé. “
“Không cần đâu, công việc bên em sắp kết thúc rồi,” Trương Cảnh cười, “Tổng tài bá đạo đều ngầu như vậy sao? Có phải là nên tìm mười chiếc xe, bốn chiếc đi trước bốn chiếc phía sau, hai chiếc còn lại ở giữa, sau đó người bước xuống xe là trợ lý của tổng tài mặc vest trắng, trong tay mang theo một thùng đồ ăn cực kỳ to bày ra trước mặt em, nói với em rằng Quý tổng yêu cầu anh ta đến?”
Quý Đông Huân thấp giọng cười nói: “Đừng có tham.”
Mặc dù tâm trạng hôm nay của Trương Cảnh không tốt nhưng nghe điện thoại của Quý Đông Huân lại rất ngoan. Cậu cười nói: “Nếu không có chuyện gì thì em cúp máy trước đây.”
Quý Đông Huân nói, “Được rồi, tối nay cùng đi ăn tối không?”
Trương Cảnh do dự nói: “Thôi ạ.”
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của Trương Cảnh đã tốt lên rất nhiều, thậm chí nhìn vị tiểu minh tinh kia cũng cảm thấy thuận mắt hơn. Cậu ta trông khá trẻ, mặc dù diễn xuất của cậu ta thực sự rất tệ, nhưng thật sự rất đẹp trai.
Sáng nay Trương Cảnh ra ngoài từ sớm, đến văn phòng thu dọn đồ đạc rồi vội vàng chạy đến hiện trường, từ sáng tới giờ cũng chưa ăn gì cả, bây giờ bụng cậu có chút khó chịu.
Cậu tìm chai nước khoáng uống một ngụm, cảm giác nước trượt xuống thực quản rất rõ ràng, vô cùng lạnh lạnh lẽo, cực kỳ khó chịu.
Cuối cùng đoạn phim quảng cáo cũng kết thúc, Trương Cảnh cảm thấy phờ phạc cả người, may mà cảnh quay trong nhà cậu không đến cũng không sao, phân đoạn đó là cảnh tĩnh, chỉ cần chụp vài tấm ảnh là xong. Trương Cảnh nhắn tin cho tổ đạo diễn bên nó nói rằng mình không đến nữa, chụp xong gửi ảnh cho cậu xem là được.
Sau khi ra khỏi cổng của chỗ quay chụp, Trương Cảnh đi tới xe của mình, khi nhìn lên thì thấy một người đàn ông đang đứng trước xe, người này cậu không thể quen thuộc hơn, Trương Cảnh trong lòng âm thầm thở dài, nhắm mắt lại lựa chọn không thèm nhìn.
“Sao anh đẹp trai lạnh lùng thế nhỉ?” Quý Đông Huân cười cười hỏi cậu.
Trương Cảnh liếc anh một cái rồi nhanh chóng dời mắt đi. Như thể không nghe thấy, cậu vặn chìa khóa nổ máy, chuẩn bị rời đi.
“Thực sự không quan tâm anh sao? Lúc gọi điện cho em vẫn còn ổn mà. Ai khiến bảo bối nhà anh tức giận thế này?” Lý Đông nói còn cố tình đè thấp giọng lại, vô cùng nhẹ nhàng, trong giọng nói còn mang theo ý cười, lọt vào tai vô cùng ấm áp.
Trương Cảnh bận rộn cả một ngày, cả người đều toát ra một thân mồ hôi mỏng, nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng bên tai, cảm thấy vô cùng thoải mái và dễ chiu. Cậu cười nhẹ, thả phanh tay.
Quý Đông Huân bất lực lắc đầu, vừa định bước lên xe, Trương Cảnh đã phóng xe đi mất.
Trương Cảnh làm như kiểu không việc gì liên quan đến mình rời đi, cảm giác điện thoại trong túi không ngừng rung lên. Ngó qua xem liền thấy số đó là của Quý Đông Huân
Cậu cầm lên: “Sao đấy?”
Quý Đông Huân dở khóc dở cười nói: “Làm sao đây? Em không quan tâm anh nữa rồi?”
“…” Trương Cảnh chớp chớp mắt: “Ý anh là gì?”
“Em còn dám hỏi anh có ý gì?” Quý Đông Huân cảm thấy không thể giải thích được sự tình hiện tại, “Tại sao lại tức giận như vậy? Em định vứt anh lại đây thật đấy à bảo bối?”
Não Trương Cảnh đột nhiên tua lại vài phút trước, ngón tay cầm điện thoại trở nên trắng bệch, cậu hỏi: “Anh đang ở đâu… không phải, sao anh biết em ở đây?”
Quý Đông Huân nói: “Lúc trước anh kết nối với định vị trên máy em, em quên rồi à? Anh đã nói với em một lần rồi đấy.”
Trương Cảnh nhớ tới thật sự có chuyện như vậy. Trong mấy ngày Quý Đông Huân sống ở chỗ của cậu, có lần cậu vừa bước từ trong bồn tắm bước ra, Quý Đông Huân đã đề cập đến, nhưng cậu lúc đó không để tâm.
Trương Cảnh cắn đầu lưỡi, phát hiện bản thân cực kỳ vô dụng. Cậu ngập ngừng hồi lâu mới nói: “Vừa rồi tâm tình em không tốt, cũng có chút bực mình. Anh đợi em một chút, lập tức quay lại đón anh.”
Quý Đông Huân nói, “Ừ, không vội.”
Sau khi cúp điện thoại, cậu lập tức quay xe lại, Quý Đông Huân vẫn đứng ở chỗ đó, vừa rồi anh còn không sao, hiện tại đã bị hun nóng đổ mồ hôi rồi.
Trương Cảnh khẽ cau mày, giả bộ không vui nói: “Không phải em cố ý, vừa rồi tâm tình thật sự không tốt.”
Quý Đông Huân đưa tay sờ đầu cậu, cười nói: “Không sao đâu, ai chọc tức em vậy?”
Trương Cảnh lắc đầu: “Không ai gây rối với em cả, chỉ là hơi mệt mỏi thôi.”
Quý Đông Huân nhéo nhéo vài phát trên mặt cậu, nhẹ giọng nói: “Đanh đá phết.”
Trương Cảnh cảm thấy mũi mình chua chua, không dám nhìn Quý Đông Huân, sợ rằng mũi mình sẽ càng không ổn. Quý Đông Huân ngồi sau ôm lấy eo cậu. Trương Cảnh cảm thấy hơi không thoải mái, có lẽ trong mắt Quý Đông Huân cậu có chút tùy tiện.
“Đi ăn tối trước đi, ăn xong thì đi thẳng về nhà, để em tranh thủ nghỉ ngơi sớm một chút.” Quý Đông Huân nói bên tai cậu.
Trương Cảnh cởi mũ bảo hiểm đưa cho anh, Quý Đông Huân không lấy. “Anh không đội, anh ngồi sau lưng em không sợ. Không sao đâu, đi thôi.”
Trong lúc ăn cơm, Trương Cảnh luôn vô cùng im lặng, chỉ thất thần nhìn Quý Đông Huân. Quý Đông Huân hỏi: “Sao ăn ít vậy?”
Trương Cảnh lắc đầu nói: “Vừa nãy đói quá, giờ mà ăn quá nhiều sẽ đau bụng.”
Quý Đông Huân thở dài, “Lát nữa nhớ uống một ly sữa trước khi đi ngủ nhé.”
Trương Cảnh rũ mắt xuống nói “Vâng ạ.”
Lần trước về chỗ cô nhà cậu, biết được Quý Đông Huân đến tặng hoa cho cha mẹ mình vào hôm tiết Thanh Minh, sau cuộc điện thoại đó, mối quan hệ của họ đã dịu đi rất nhiều, Trương Cảnh thỉnh thoảng còn có thể nói đùa với anh.
Nhưng Trương Cảnh luôn lo lắng tình huống như hôm nay sẽ lại xảy ra, khiến cậu không biết phải đối mặt như nào. Cậu không muốn Quý Đông Huân biết chuyện của mình, vì vậy luôn hết sức cẩn thận. Nhưng sớm muộn gì cũng không giấu được, cậu cũng không muốn giấu anh mãi như vậy.
Quý Đông Huân là tuyệt nhất.
Người ở bên anh ấy cũng phải là người tốt nhất.
Trương Cảnh uống một ngụm nước, lại nhìn sang Quý Đông Huân. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cà vạt đã bị anh tùy tiện nới lỏng, tay áo xắn cao đến khuỷu tay, mái tóc lẽ ra phải tỉ mỉ, nhưng vừa rồi bị gió làm rối tung, lại càng thêm hương sắc.
Một người có vấn đề về thần kinh như mình, lấy gì để sánh bước cùng anh ấy?
“Lại nhìn anh.” Quý Đông Huân cười nói.
“Anh đẹp trai” Trương Cảnh cũng cười, “Luôn cực kỳ đẹp trai.”
“Tự dưng khen anh khiến anh lo lắng đấy.” Nói xong Quý Đông Huân liền cúi đầu, ánh mắt anh chứa đầy sự dịu dàng tinh tế, có lẽ là đang nhớ lại ký ức về quá khứ dịu dàng nào đó.
“Trước đây ngày nào em cũng khen anh, hôm nào không được em khen thì anh rất ngạc nhiên đấy.” Quý Đông Huân thì thầm: “Bây giờ em lại khen em, anh vui như trẻ con thấy kẹo rồi đây này.”
“Đúng là thời gian trôi qua nhanh thật đấy, sau này hãy khen anh nhiều hơn đi, anh sẽ rất vui.”



