Nói cho cùng, là do tôi nhu nhược, dung túng cho sự kiểm soát, thao túng của Trương Diệu.
Rõ ràng vấn đề đã tồn tại từ lâu, nhưng vì thói quen dựa dẫm, khiến tôi lựa chọn trốn tránh, tự thôi miên bản thân.
Đáng đời.
Ngay lúc tôi không biết nên giải quyết chuyện chia tay với Trương Diệu như thế nào, tôi nhận được một gói hàng chuyển phát nhanh có dán tên tôi.
Không có mã vận đơn, được đặt ngay cửa ra vào, bạn cùng phòng thấy nên mang vào cho tôi.
Khoảnh khắc cầm gói hàng trên tay, trực giác mách bảo tôi, đó là Trương Diệu.
Bởi vì tên trên đó được in bằng giấy A4, không có địa chỉ, không có số điện thoại.
Tim tôi thắt lại.
Tôi chậm rãi mở gói hàng ra.
“Loảng xoảng—”
Đồ vật trong túi rơi vãi khắp sàn, tôi ngã người vào tủ quần áo phía sau.
Cả người cứng đờ.
Những hình ảnh không thể nhìn nổi đập vào mắt, là ảnh khoả thân của tôi do Trương Diệu chụp bằng máy chụp ảnh lấy liền.
Anh ta chụp lúc nào vậy! Sao tôi không hề hay biết!
“Trương Diệu!”
Tôi nghiến răng nghiến lợi, vừa tức vừa sợ.
Lấy lại tinh thần, tôi nhanh chóng khóa chặt cửa ra vào và cửa sổ, gom ảnh lại, do dự một lúc rồi lấy số điện thoại của Trương Diệu ra khỏi danh sách đen.
Tôi không thể trốn tránh nữa, tôi phải chủ động tấn công, giải quyết chuyện này.
“Trương Diệu! Anh rốt cuộc muốn làm gì!”
Vừa kết nối điện thoại, tôi không nhịn được mà hét lên.
“Chân Chân, chúng ta làm lành đi, anh biết lỗi rồi, anh đảm bảo, sau này sẽ không lừa em nữa, được không?”
Đầu dây bên kia, Trương Diệu nói lảng sang chuyện khác.
“Có phải anh gửi ảnh đúng không!” Tôi lặng lẽ bật ghi âm.
“Em đang nói gì vậy, Chân Chân, ảnh của chúng ta đều ở trong điện thoại anh, là kỷ niệm đẹp của tình yêu chúng ta, anh nhất định sẽ, trân trọng, thưởng thức nhiều lần…”
Trương Diệu không mắc bẫy, nhưng tôi nghe ra được ẩn ý của anh ta.
“Anh là đồ khốn nạn! Anh không sợ tôi báo cảnh sát à!”
“Anh không làm gì cả, chỉ là yêu em, gọi cho em thêm vài cuộc điện thoại thôi, vậy mà cũng đáng báo cảnh sát sao? Chân Chân, em làm anh đau lòng quá.”
Tôi siết chặt điện thoại không nói gì, vừa tức vừa sợ, Trương Diệu dám nói như vậy, chứng tỏ anh ta chắc chắn tôi không tìm thấy bằng chứng.
Nếu báo cảnh sát có tác dụng thì còn đỡ, nhỡ đâu không có tác dụng, anh ta bị giam hai ngày rồi ra ngoài, tung ảnh khoả thân của tôi khắp nơi thì tôi phải làm sao!
“Được rồi, ngày mai anh đến chỗ em, chúng ta nói chuyện.” Tôi dịu giọng, quyết định tạm thời an anh ta trước.
Cúp điện thoại, tôi không cam lòng chạy đến chỗ bảo vệ, yêu cầu xem camera giám sát gần hành lang, quả nhiên, mấy cái camera đều bị hỏng, tôi nhìn hoa cả mắt cũng không thấy ai giống Trương Diệu.
Lời trưởng phòng nhắc nhở tôi ban ngày hiện lên trong đầu.
Không được, tôi tuyệt đối không thể để Trương Diệu phá hoại cuộc sống mới mà tôi vất vả lắm mới bắt đầu lại được.
Tôi lấy điện thoại ra, xem tin nhắn nhóm, gửi tin nhắn cho một đồng nghiệp cùng nhóm.
Hôm sau, tôi xin nghỉ phép, chờ Trương Diệu đến.
“Chân Chân, anh biết ngay mà, em không bỏ xuống được tình cảm của chúng ta.”
Trương Diệu cứ như chưa có chuyện gì xảy ra, vừa vào cửa đã ôm chặt lấy tôi không buông.
Tôi không bỏ qua vẻ đắc ý thoáng qua trong mắt anh ta, suýt chút nữa không kìm nén được cơn giận, còn mặt mũi nào nữa.
“Rốt cuộc là không bỏ xuống được hay là bị ép buộc, trong lòng anh không biết à, Trương Diệu?” Tôi lạnh lùng đáp trả.
“Anh làm vậy là vì muốn tốt cho em, Chân Chân, em xem bây giờ em thành ra thế nào rồi, trước đây em đơn thuần biết bao nhiêu, tại sao em cứ muốn rời xa anh, ở bên cạnh anh mãi không tốt sao!”
Có lẽ là do thái độ lạnh nhạt của tôi đã kích thích anh ta, Trương Diệu nắm lấy vai tôi lắc mạnh, chất vấn.
“Cộc cộc cộc—”
Lờ mờ nghe thấy tiếng giày cao gót va chạm với sàn gạch bên ngoài cửa.
Tôi hít sâu một hơi, xoay người ôm lấy eo Trương Diệu, dùng hết sức bình sinh xông về phía cửa sổ.
“Vì muốn tốt cho tôi, vì muốn tốt cho tôi mà ép tôi đến chết, hủy hoại tôi sao!”
Giây cuối cùng, tôi nhanh chóng đổi vị trí, trước ánh mắt không dám tin của anh ta, trực tiếp ngã ra khỏi cửa sổ.
“Cứu mạng! Giết người rồi!”
Cùng lúc đó, cửa phòng bị người ta mở ra từ bên ngoài, tiếng hét chói tai vang lên.
“Rầm—”
Tôi nghe thấy tiếng mình ngã xuống bãi đậu xe trên tầng hai.
Cơn đau dữ dội truyền đến.
Ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối.


