“Chị Thanh Thanh, chị nhanh lên đi.”
Hôm nay là ngày nhóm ba người Hắc Oa sẽ xuất viện, đại đội cố ý phái một chiếc xe bò đến để chở người và hành lý. Ở trạm y tế ba ngày, ba đứa nhỏ vô cùng muốn về nhà.
Đường Thanh Thanh thu dọn đồ đạc, lại kiểm tra trong phòng một phen, xác định không bỏ sót gì mới ngồi lên xe bò.
“Chú, đi được rồi!”
“Được rồi, mọi người ngồi vững nhé, đặc biệt là mấy đứa nhỏ. Nếu một lát chân bị thương nữa phải quay lại một chuyến rất phiền phức đó!”
“Không đau, cháu ngồi vững rồi.”
“Đúng thế, đúng thế…”
Mấy đứa bé ở bệnh viện mấy ngày đã hòa hợp hơn, bình thường sẽ còn cãi nhau nhưng khi có người bắt nạt ai trong nhóm thì hai người còn lại sẽ không chỉ nhìn.
Có lẽ đây là: Kẻ địch của tôi thì chỉ tôi mới có thể bắt nạt!
Rốt cuộc trước mười hai giờ đã về đến đại đội Giang Hạ.
Đường Thanh Thanh giao ba đứa nhỏ cho ba mẹ của chúng, sau đó vội vàng chạy về nhà.
Có lẽ bà Tần đã giúp dọn dẹp nhà, mấy ngày không có người ở vẫn không thấy bụi. Cô vui sướng chạy vào bếp nấu nước, mấy hôm nay ở trạm y tế không tiện tắm rửa, đổ mồ hôi chỉ dùng khăn lau qua, khó chịu chết mất.
Lúc ở Tu Tiên Giới, Đường Thanh Thanh không hề tắm rửa, nhiều nhất chỉ dùng bùa sạch sẽ, nhưng khi đi vào lục địa này, cảm nhận được sự thoải mái khi tắm, cô lại thích ngâm mình trong bồn tắm.
Tắm đến mức làn da đỏ lên cô mới đi ra khỏi bồn tắm, mặc quần áo tử tế, chải tóc lại, không quan tâm mặt trời chói chang đã chạy đến sân sau.
Trước khi đi chăm ba đứa nhỏ, dưa hấu ở sân sau chưa chín. Qua mấy hôm, dù gì cô cũng nên nếm thử miếng đầu tiên!
“Gâu gâu gâu… Gâu gâu…” Đã mấy ngày Đạp Tuyết không gặp chủ nhân, Đường Thanh Thanh đi ngang qua, nó lại áp đến gần.
“Ngoan, Đạp Tuyết đi ra nào, cẩn thận tao giẫm lên mày đấy.” Chen lấn áp sát, cô đi đường cũng không tiện.
Lúc Đạp Tuyết vừa đến vẫn còn nhỏ xíu, là Đường Thanh Thanh dần nuôi lớn. Hơn nữa, nó rất thông minh, bảo nó làm gì nó sẽ làm đó, trong nhà có nhiều con vật như thế nhưng nó được Đường Thanh Thanh thích nhất.
Mặc dù mấy tháng này nó đều ăn rau xanh, nhưng thỉnh thoảng cô sẽ cho nó ăn xương thịt. Đạp Tuyết nửa tuổi cân nặng không giảm, vẫn dáng vẻ tròn trịa vô cùng đáng yêu.
Đạp Tuyết thấy chủ nhân đứng yên bên cạnh ruộng dưa, vội lắc đuôi vùi đầu vào chân Đường Thanh Thanh, dẫn cô đến cạnh một quả dưa hấu.
“Gâu gâu gâu…” Đạp Tuyết thấy Đường Thanh Thanh vẫn không có phản ứng gì, nó vội kêu gâu gâu, dường như đang thúc giục Đường Thanh Thanh: Đây là dưa tôi chọn rồi, cô chủ mau hái đi.
“Được rồi, Đạp Tuyết đừng kêu nữa, tao hái ngay đây.”
Nhìn sơ qua, mảnh dưa này có thể mọc bốn mươi năm mươi quả dưa hấu, quả nào cũng to tròn. Bây giờ đã có mấy quả chín, trong đó có quả Đạp Tuyết đề cử.
Hắc Oa nhắc mãi mấy ngày, Đường Thanh Thanh không nhịn được. Cô không quay về phòng mà cắt dưa ở sân sau, vội vàng cắn thử một miếng, thanh ngọt ngon miệng, nhiều nước, ăn vô cùng ngon.
Quan trọng là linh khí trong quả dưa hấu còn nhiều hơn trong rau xanh, thật sự khiến cho người ta vui mừng.
Đường Thanh Thanh thấy Đạp Tuyết trông mong nhìn mình, cô lại nghĩ đến công lao nó đuổi chim cực khổ mấy hôm nay nên cố ý tách một miếng dưa nhỏ cho Đạp Tuyết, con chó nhỏ ăn không muốn ngẩng đầu.
“Được rồi, Đạp Tuyết tiếp tục trông chừng sân sau nhé, đừng để những con vật khác phá vườn dưa của chúng ta, tao đi nghỉ ngơi một lúc.” Đường Thanh Thanh vuốt lông xinh đẹp của Đạp Tuyết, bưng nửa quả dưa còn lại về phòng.
Mấy hôm nay ở trạm y tế không tiện, không tìm được cơ hội tu luyện, linh khí trong thân thể mỏng manh vô cùng. Đường Thanh Thanh bất chấp mọi thứ, mau chóng quay về phòng.
Đến khi hoàng hôn buông xuống, cô mới dừng tu luyện.
Đường Thanh Thanh nghĩ đến chuyện mấy hôm nay Hắc Oa liên tục nhắc muốn ăn dưa hấu, cô lại đi đến sân sau chọn một quả dưa vừa chín tới hái xong đi nhà họ Tần.
Đúng lúc người nhà họ Tần đang ăn cơm, chị Hai Tần thấy Đường Thanh Thanh đến vội ra đón: “Thanh Thanh em ăn cơm chưa, không thì vào nhà ăn cơm đi?”
“Không cần.” Đường Thanh Thanh khoát tay, đưa dưa ra: “Đây là dưa hấu em trồng, quả này chín mọng rồi, em đem qua cho mọi người nếm thử.”
“Oa… Dưa hấu.” Hắc Oa kích động nhất, nếu không phải chân còn chưa lành thì cậu bé đã chạy đến rồi.
“Em cẩn thận một chút.” Đường Thanh Thanh nhắc nhở, mấy hôm nay cô nói câu này đến chán rồi. Nói thật, nếu không phải sợ người khác cảm thấy kỳ lạ thì cô sẽ dùng linh lực giúp bọn nhỏ chữa trị xương cốt.
Dù sao ba đứa nhỏ này có thể ầm ĩ như ba trăm con vịt vậy!
Tần Nhị Ngưu thấy Hắc Oa ngồi trên ghế không yên phận, ông vội bế cậu bé lên xích đu, lên đây không dễ bị ngã.
Ông bà Tần cũng rời khỏi bàn cơm, ngồi xuống ghế trò chuyện với Đường Thanh Thanh.
Nhân lúc này, chị Hai Tần vội thu dọn bàn ăn, sau đó cầm con dao từ bếp ra để bổ dưa hấu. Dưa hấu màu đỏ tươi, phía trên có mấy hạt màu nâu, nước màu hồng từ vết cắt nhỏ xuống mặt bàn…
“Thanh Thanh, miếng này cho cháu.” Bà Tần đưa ruột dưa qua.
Đường Thanh Thanh không từ chối, đây là dưa cô trồng, cho dù có vị gì cũng vô cùng ngon.
“Ngon quá, đây là dưa hấu à!”
“Đúng là ngon, không biết dưa này có trồng được không?”
“Ha ha, con sẽ trồng, năm nay khi trồng dưa con luôn đi theo chị Thanh Thanh đó.” Hắc Oa đắc ý nói.
Đường Thanh Thanh gật đầu: “Trồng dưa không khó, quan trọng là giai đoạn nảy mầm. Nếu năm sau chú Nhị Ngưu muốn trồng thì có thể thu gom những hạt dưa hấu này, sang năm không cần lên trấn mua.”
Quan trọng là những hạt giống này được Đường Thanh Thanh dùng linh khí cải tạo, sức sống cao, rất ngọt, thích ứng với hoàn cảnh sinh trưởng ở thôn Giang Hạ, nhưng chuyện này không cần phải nói ra.
“Đúng đúng đúng, mình phải thu gom hạt giống dưa hấu này.” Tần Nhị Ngưu nói xong thì đi vào bếp tìm chén nhỏ, bảo mọi người đừng bỏ hạt lung tung.
Lần này trồng dưa hấu đạt được thành công lớn, Đường Thanh Thanh đưa dưa chín cho mấy hộ gia đình, còn lại để cho mình ăn.
Mặc dù số lượng không ít nhưng trong nhà ăn dưa cũng không ít.
Từ khi có dưa hấu, Đường Thanh Thanh không nấu cơm nữa, dù sao đồ ăn có linh khí chỉ có rau xanh, cháo rau, mì rau hoặc rau xào cô đã chán ăn.
Còn Đạp Tuyết nữa, trước kia nó còn ăn rau, bây giờ sáng sớm sẽ ăn dưa, không thì không có sức làm việc.
Dáng vẻ đanh đá kia khiến Đường Thanh Thanh không đành lòng nhìn thẳng!



