Mọi người nghe trưởng thôn nói xong thì trong lòng hơi căng thẳng.
“Trưởng thôn, đại đội chúng ta nhất định phải thêm người sao? Nơi này chúng ta không đông, lương thực hàng năm chỉ đủ để sống tạm.” Có người ngoài vào còn phải chia lương thực cho bọn họ, quá đáng ghét.
“Đúng thế, ở nơi chúng ta ngoại trừ đất đã khai hoang, trên vùng núi không thể nào trồng lương thực được, vậy chẳng phải nói muốn chia lương thực từ miệng chúng ta ư?”
“Mọi người yên lặng một chút, chuyện này tôi đã nói với bí thư rồi. Sau khi bọn họ đến nơi chúng ta ở thì ngoại trừ đất chúng ta có, còn có thể khai hoang thêm năm mươi mẫu ở phía bắc. Từ ba năm trước, đất khai hoang này đã thuộc về đại đội chúng ta.” Trưởng thôn vội giải thích.
Mặc dù phía bắc hơi cằn cỗi nhưng so với nơi khác cũng xem như là tốt, hơn nữa lương thực trồng ra vào ba năm trước đều thuộc về mình.
Chuyện mua bán có lời này phần lớn mọi người đều không nói gì, những người còn lại có ý kiến cũng chỉ khẽ thì thầm.
Sau khi trưởng thôn nói xong đến bô lão tộc Tần lên nói: “Lâu nhất là khoảng một tuần sau những người kia sẽ đến đại đội chúng ta, chuyện này không thể thay đổi. Bây giờ mọi người đừng nghĩ nhiều, ngoại trừ làm việc thật tốt thì đồ trong nhà cũng phải thu dọn gọn gàng, đừng để lung tung. Nếu trong nhà không có người phải khóa cửa thật kỹ, sau này xảy ra chuyện đừng trách tôi không nhắc nhở.”
Lời này vừa nói ra, mọi người lại ồn ào.
Nhưng bô lão tộc Tần không dể ý đến mọi người, ông lui về sau hút thuốc.
“Mọi người yên lặng chút, tôi còn có chuyện nói thêm.” Trưởng thôn đứng lên lần nữa: “Thôn chúng ta đổi tên thành đại đội Giang Hạ đã lâu rồi, tôi biết mọi người đã quen gọi tôi là “Trưởng thôn”, nhưng công xã có quy định đổi thôn thành lập đại đội sản xuất, sau này thôn chúng ta còn có người ngoài đến, cho nên mọi người hãy gọi tôi là “Đại đội trưởng” đi. Từ hôm nay trở đi sẽ tập luyện, nếu ai gọi sai thì phạt người đó đi dọn phân.”
Nếu là người một nhà, có hai bô lão trong tộc trấn giữ, mình thấy không có chuyện gì cũng tùy cho bọn họ vui vẻ. Nhưng sau này chỉ sợ sẽ khác biệt, phải cẩn thận một chút mới tốt.
“Thanh Thanh, sau này chúng ta không thể gọi là “Chú trưởng thôn” được, phải gọi là “Chú đội trưởng” nhé.” Không biết Hắc Oa chui ra từ nơi nào, giống như ông cụ non mà căn dặn Đường Thanh Thanh.
Đường Thanh Thanh liếc nhìn cậu bé, nói: “Đúng thế đồng chí Tần Hắc Oa, sau này phải gọi là “Đại đội trưởng”. Còn nữa, sau này chị phải đi chăn trâu, không thể chạy khắp núi cùng em được nữa.”
Nói xong, Đường Thanh Thanh còn cảm thấy hơi đáng tiếc, phía sau núi cô còn chưa đi hết. Sau này trong nhà phải trồng trọt, sớm muộn đi chăn trâu, còn phải dành thời gian rèn luyện. Cô quá bận rộn…”
Vốn tưởng rằng Tần Hắc Oa sẽ thất vọng, không ngờ trước đó cậu bé đã tiếp nhận chuyện này.
“Ha ha, chị Thanh Thanh, đại đội trưởng cũng cho em đi chăn dê, mỗi ngày hai công điểm, chúng ta có thể đi cùng nhau.”
Những năm gần đây đại đội Giang Hạ không chăn heo, trái lại nuôi hai con dê và ba con trâu. Giữa dê và trâu thì trâu quan trọng hơn, cho nên công điểm của Đường Thanh Thanh cao hơn.
Lúc đầu cô còn nói sau này khi đi chăn trâu thì cô có thể tu luyện, bây giờ lại thêm Tần Hắc Oa, có lẽ không có hi vọng gì cả.
Sau khi nói xong, mọi người vội chạy về nhà.
Trước đó đã có người đến nơi của bọn họ kiểm tra, nhưng mà đại đội Giang Hạ ở nơi hoang vu, lại thêm người trong thôn vô cùng đoàn kết, những người kia không dám gây chuyện, chỉ đi lướt qua rồi thôi.
Người chạy nạn vào trong làng ở, vậy xem như phải sống cùng nhau. Thôn dân nghe bô lão tộc Tần nhắc nhở đều vội về nhà tiến hành thu dọn.
Đường Thanh Thanh cũng không ngoại lệ, cô thu dọn nhà mình một phen, dù sao trong nhà có rất nhiều nơi cô chưa từng đi vào.
May mà nguyên thân là người chăm chỉ, mặc dù tính cách hướng nội, không muốn đi ra ngoài nhưng khi ở nhà cũng không rảnh rỗi. Cô dọn dẹp nhà gọn gàng, cho dù phòng không có người ở cũng rất sạch sẽ, xem ra thường xuyên dọn dẹp.
Trong phòng không có vật gì, Đường Thanh Thanh thu dọn một phen, phát hiện ngoại trừ di vật của ba mẹ Đường thì còn một bức di thư nguyên chủ xếp gọn gàng.
Nhìn người ký tên phía trên, Đường Thanh Thanh mới nhận ra đây là di thư của chồng sắp cưới, cũng chính bức di thư này làm tan biến hi vọng cuối cùng của nguyên chủ, để cô ấy thà rằng chết đói.
Nói là di thư, không bằng nói đây là một bức thư mà chồng sắp cưới viết cho cô ấy trước khi thi hành nhiệm vụ. Trong thư, anh ta nói phải làm một chuyện nguy hiểm, không biết có thể thuận lợi trở về không. Nếu như có thể thuận lợi trở về sẽ đến thôn Giang Hạ tìm cô ấy , nếu như không về được thì bảo cô ấy tìm người thích hợp để gả đi.
Đây là đồ nguyên chủ xem như báu vật, Đường Thanh Thanh không dám lộn xộn, vẫn đặt ở chỗ cũ.
Lần này tổng vệ sinh mặc dù vất vả nhưng đã biết rõ hơn, Đường Thanh Thanh đã hiểu rõ về phòng ốc của mình. Lần này cô lại tìm được một chiếc hộp nhỏ dưới giường.
Trong hộp nhỏ chỉ đặt một quyển sách, trang giấy ố vàng, sờ vào vô cùng giòn. Cô nhìn kỹ một phen, trên sách ghi đủ loại dược liệu, trên bức tranh còn miêu tả cẩn thận, viết tên dược liệu, dược tính và hoàn cảnh sinh trưởng, cách bào chế.
Đường Thanh Thanh vô cùng hứng thú với quyển sách này, mặc dù sau này ở bên ngoài không an toàn nhưng ở trong nhà vẫn có thể xem được.
Cô lau sạch hộp nhỏ, cẩn thận đặt sách vào, sau đó đặt hộp lên giường ngủ.
Đường Thanh Thanh quyết định mỗi ngày trước khi đi ngủ sẽ xem vài trang, lúc đến sau núi chăn trâu cũng chú ý xem có dược liệu sách giới thiệu không.
Cô nhớ lúc đi lên trấn chị Hai Tần nói có nơi thu mua dược liệu đã được xử lý.
Một văn tiền có thể xô ngã anh hùng, Đường Thanh Thanh muốn tìm nguyên liệu nấu ăn để luyện tập nấu nướng, nên không thể thiếu tiền được.
Cô suy nghĩ như thế, vừa rạng sáng ngày hôm sau khi đi chăn trâu đã tập trung quan sát thực vật trên núi, cố gắng tìm trong sách.
Hắc Oa kéo hai con cừu nhỏ ở phía trước, nhìn Đường Thanh Thanh đi một đoạn đường đã dừng lại, cậu bé sắp chán đến điên rồi.
“Chị Thanh Thanh, chị muốn tìm gì thế? Có thể nói với em, em hiểu rõ nơi này nhất, nhưng chúng ta phải cho trâu, dê lên núi ăn cỏ trước, không thì chờ một lát mặt trời mọc sẽ bị phơi nắng đấy.”
Đường Thanh Thanh nghe Hắc Oa nói thế thì hai mắt tỏa sáng, đúng thế, cô có thể vẽ lại những thảo dược kia, sau đó cầm đưa cho nhóm Hắc Oa đi tìm.
Mà cô có thể ở nhà xử lý những loại thảo dược này, đến khi cầm lên trấn bán có thể chia cho mỗi người một nửa.
“Đi thôi, chúng ta kéo trâu lên trước, chờ một lát chị nói rõ với em.”
Đại đội Giang Hạ nuôi trâu đều là trâu vàng, nuôi tương đối dễ, lượng nước uống không nhiều, hơn nữa tính nết hiền lành.
Một mình Đường Thanh Thanh chăn ba con trâu hơi tốn sức, cô vốn muốn chia làm hai lần đi lên, không ngờ Hắc Oa cũng chăn dê. Thằng bé dắt hai con dê nhỏ không hề tốn sức, còn có thể giúp cô chăn trâu một phen.
Lúc Đường Thanh Thanh bị dây thừng buộc trâu làm vướng chân suýt ngã, Hắc Oa ở bên cạnh hướng dẫn: “Chị Thanh Thanh, lúc chị dắt trâu thì đừng thả dây thừng quá dài, không thì bọn chúng sẽ chạy loạn. Lúc chúng ta đi đường phải nhẹ nhàng lắc lư dây thừng, như thế trâu sẽ đi lên phía trước. Trâu rất mạnh, nếu như chúng ta đọ sức với nó thì sẽ thua chắc.”
“Được, chị thử lại lần nữa.” Đường Thanh Thanh chỉnh lại chiều dài dây buộc trâu, dựa theo lời Hắc Oa nói mà run dây. Nói thật, hiệu quả vô cùng nhỏ bé.
Nhìn thấy mặt trời sắp mọc lên, trâu vẫn chây ì ở đây, cô vô cùng tức giận: Ngày đầu tiên tao làm việc mày đã khiến ta tức giận, cảm thấy tao dễ bắt nạt phải không.
Cô chia một luồng linh khí, hóa thành roi quất lên thân trâu, xua bọn chúng đi về phía trước.
Tuy nói dùng linh khí cho trâu ăn thì trâu sẽ nghe lời hơn, nhưng Đường Thanh Thanh lo rằng mình chăn trâu thời gian dài, đến lúc đó con trâu này bị nuôi thành có linh trí.
Vậy mà Hắc Oa ngốc không biết hành vi của Đường Thanh Thanh, còn tưởng rằng mình dạy có thành quả, ở bên cạnh kêu la.
Theo đại đội hỗ trợ xây năm ngôi nhà gỗ, bên công xã cũng cho một nhóm người về phía đại đội Giang Hạ.
Nói thật, nếu không phải lần này quá nhiều người chạy nạn, lãnh đạo công xã cũng không muốn nhét người vào bên này. Dù sao người đại đội Giang Hạ nổi tiếng bài xích người ngoài.
Bây giờ bất chợt cho nhiều người qua như thế, ngộ nhỡ gây chuyện thì chức lãnh đạo của ông cũng khó làm.
Vì thế, lãnh đạo cố ý chọn trong đám người chạy nạn, đặc biệt tìm người tướng mạo đàng hoàng, tuổi không lớn lắm, như thế bọn họ có thể kết hôn với thôn dân đại đội Giang Hạ.
Chỉ cần có thể kết hôn, đó chính là người một nhà, đương nhiên sẽ không bị xa lánh.
Kế hoạch của lãnh đạo vô cùng hoàn mỹ, trên đường đi còn nói tốt cho đại đội Giang Hạ, khiến những người này chưa đến đại đội đã có ấn tượng tốt.
Đi gần một giờ, vượt qua một đỉnh núi, cuối cùng đã đến nơi. Không nói đến những người chạy nạn gầy trơ xương, ngay cả lãnh đạo công xã đi đến đây cũng phải thở một hơi.
Không phải bọn họ không bảo đại đội Giang Hạ đi công xã đón người, mà đại đội trưởng đại đội Giang Hạ nói đang giúp những người này xây nhà ở, thực sự không có người.
Qua một thời gian sẽ phải gieo mạ, chắc chắn phải nhanh chóng xây nhà xong, không thì những người này ngủ ở đâu trong thôn xóm?
Cho nên phải phiền lãnh đạo giúp đỡ đưa nhóm người này đến đại đội Giang Hạ.
Nói một phen hợp tình hợp lý, lãnh đạo sợ sau này xảy ra chuyện, không nói gì đã đồng ý. Dù sao chuyện chạy việc này cũng không đến lượt ông ta.
“Đội trưởng Tần có ở đây không? Tôi là Tiểu Hồ làm việc trong công xã, tôi đưa người được phân phối đến đại đội.”
Đại đội trưởng đi ra khỏi sân, nhận danh sách trong tay Tiểu Hồ, đọc tên một lượt sau đó điểm danh.



