Sau khi Tần Nguyên Đào sống lại, anh ta bắt đầu ghi chép một vài mốc thời gian và chuyện quan trọng xảy ra ở kiếp trước.
Nếu ông trời đã cho anh ta thêm một cơ hội nữa thì anh ta nhất định phải sống tốt hơn kiếp trước, có thù báo thù, có oán báo oán, tuyệt đối không thể để người đắc tội anh ta sống yên ổn được!
Sau khi ghi lại những chuyện quan trọng, anh ta đi ra khỏi nhà.
Trước tiên anh ta phải đi xem ả tiện nhân ác độc đó một chút, xem xem có phải bây giờ cô vẫn giống kiếp trước, hạnh phúc như trước không?
Kiếp trước, trong thời kỳ hỗn loạn đó anh ta đã thừa đúng dịp mới có cơ hội ngồi lên vị trí kia.
Anh ta dùng người nhà để uy hiếp cô, buộc cô gả cho anh ta.
Đời này, anh ta phải cưới cô, phải thuần phục cô giống như thuần phục chó vậy.
Nếu như không phục, vậy thì đánh tới khi nào cô phục mới thôi!
Anh ta sẽ không đối xử tốt với cô giống như kiếp trước, chịu đựng cô nữa, anh ta muốn cô sống không bằng chết!
Nhưng kiếp này, anh ta sẽ không ngu xuẩn vậy nữa.
Anh ta sẽ không chạy đi tìm cô kích động cô lúc cô sắp chết, kẻo cô nổi điên lấy mạng đổi mạng.
Bây giờ nghĩ lại về bản thân ở kiếp trước mới thấy chết oan như vậy, anh ta quá thua thiệt rồi.
Dung Thanh Du, cô chờ đó, tôi sẽ không để cô sống tốt đâu!
Tần Nguyên Đào ra khỏi nhà, chạy đến nhà của Dung Thanh Du.
Nhưng anh ta nhìn thấy nhà họ Dung đóng chặt cửa cứ như đã lâu không có người ở vậy, Tần Nguyên Đào trợn tròn mắt.
Sao lại vậy được?
Kiếp trước vào thời gian này, nhà họ Dung đang rất phát triển, sao kiếp này lại thay đổi hoàn toàn vậy?
Chẳng lẽ trí nhớ của anh ta sai sao?
Không! Không thể nào! Anh ta không thể nào nhớ lầm được!
Mỗi một bước đi của anh ta với Dung Thanh Du, anh ta đều nhớ cực kỳ rõ ràng.
Kiếp trước anh ta vừa si tình vừa ngu ngốc, còn thường xuyên lén chạy đến đây nhòm ngó, cũng chỉ vì muốn nhìn cô một lần.
Nhưng bây giờ đã xảy ra chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ anh ta sống lại lần nữa nên mọi chuyện không còn giống trước nữa rồi?
Trong lòng Tần Nguyên Đào dậy cơn sóng lớn.
Anh ta không biết rằng nhà họ Dung trông đổ nát cứ như đã lâu không có ai ở, nhưng thật ra Dung Thanh Du đã dùng một cách để che mắt.
Cô còn bày một trận pháp phòng vệ, phòng việc tên cặn bã Tần Nguyên Đào nhòm ngó nhà mình.
Tần Nguyên Đào đứng một lúc lâu trước cửa nhà họ Dung mới trông thấy một đứa bé cách vách nhà họ Dung đi ra.
Anh ta vội vàng chạy đến hỏi cậu bé: “Bạn nhỏ à, nhà họ Dung này đi đâu cả rồi? Em biết không?”
Đứa bé đó cảnh giác nhìn anh ta chằm chằm: “Anh là ai? Anh hỏi cái này làm gì?”
Tần Nguyên Đào nở một nụ cười hiền lành nhìn nhà họ Dung: “Anh là bạn của đồng chí Dung Thanh Du, anh đến thăm cô ấy.”
Đứa trẻ kia lại lướt nhìn anh ta một lần, thấy hai tay trống không của anh ta, cậu bé không khỏi bĩu môi: “Anh đến thăm chị Thanh Du nhưng sao lại không thấy anh mang chút kẹo điểm tâm gì đó đến vậy?”
Tần Nguyên Đào thấy đứa nhỏ này tinh quái như vậy, không khỏi thầm mắng trong lòng một câu, cái tên nhóc này, sao lại tinh quái như vậy? Chẳng dễ lừa chút nào!
Anh ta lại tìm một cái cớ: “Anh muốn hẹn đồng chí Thanh Du ra ngoài ăn cơm mà, bạn nhỏ, nếu em biết cô ấy ở đâu thì nói cho anh được không?”
Đứa trẻ đó thấy anh ta chẳng lấy ra nổi một viên kẹo nên hừ lạnh đáp lại một câu “Không biết!” rồi trực tiếp nghiêng đầu chạy đi.
Tần Nguyên Đào giận đến mức hung hăng mắng thầm vài câu trong lòng, sắc mặt cũng âm u dọa người.
Một lát sau, Tần Nguyên Đào thấy một người phụ nữ trung niên mà anh ta biết ở kiếp trước đi qua.
Người phụ nữ trung niên này bình thường thích tám chuyện vớ vẩn, muốn biết tung tích nhà họ Dung thì hỏi bà ta đảm bảo không sai được.
Tần Nguyên Đào tiến đến cản bà ta lại, cười hỏi: “Đại tỷ à, chào chị! Tôi là bạn của Dung Thanh Du, xin hỏi một chút, chị có biết nhà họ Dung chuyển đi đâu rồi không?”
Người phụ nữ trung niên soi xét nhìn anh ta: “Hả, cậu là bạn của Thanh Du à? Sao trước kia tôi chưa từng thấy cậu?”
Tần Nguyên Đào cười nói: “Tôi sống ở đại tạp viện ở phố kế bên, bình thường bạn học Thanh Du hay đến tìm tôi, tôi chưa từng sang đây, đây là lần đầu tiên tôi đến đây.”
Tròn mắt nói mò là bản lĩnh của anh ta.
Nghe thấy anh ta ở đại tạp viện phố kế bên, trong mắt người phụ nữ trung niên thoáng hiện tia khinh thường, không nhịn được mà hừ lạnh nói với anh ta: “Nhà họ Dung chuyển đi lâu rồi.”
Tần Nguyên Đào thấy bà ta sắp phải đi, bèn vội vàng hỏi tiếp: “Vậy bọn họ dọn đi đâu vậy?”
“Trông giống như dọn về nông thôn.”
Người phụ nữ trung niên đáp lại câu này, rồi không để tâm đến anh ta nữa, trực tiếp nhấc chân rời đi.
Tần Nguyên Đào sững sờ tại chỗ.
Nhà họ Dung thế mà lại dời về nông thôn rồi!!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Sao anh ta càng nghĩ càng không thông thế này?
Chuyện kiếp trước và kiếp này, sao lại không giống nhau chứ?
Dung Thanh Du và người nhà về quê, vậy anh ta phải đối phó với cô ra sao đây?
Anh ta phải đến nông thôn tìm cô sao?
Không được, bây giờ anh ta vẫn chưa có gì có, vẫn chưa đến lúc đi tìm cô.
Anh ta phải chờ thời cơ, lợi dụng khả năng tiên tri nhờ kiếp trước để kiếm ít tiền cho mình.
Đến khi thời cơ đến, anh ta có thể lên chức trước thời hạn, cầm quyền trước thời hạn rồi lại đi tìm ả tiện nhân Dung Thanh Du kia trả thù rửa hận.
Tần Nguyên Đào suy nghĩ kỹ nên làm thế nào rồi đi bước lớn trở về.
Anh ta phải quay về nghĩ cách thật ổn thỏa một chút, tiếp theo nên làm sao để kiếm tiền đây?
…
Thôn nhà họ Dung.
Bữa trưa ngon lành ở nhà họ Dung khiến cả chủ lẫn khách hài lòng.
Cơm nước xong xuôi, mọi người ngồi tựa vào ghế không muốn nhúc nhích, bọn họ ăn quá nhiều nên bụng hơi khó chịu rồi.
Dung Thanh Du lại đi rót cho mọi người ít nước, cộng thêm chút nước suối linh để tiêu thực.
Sau khi uống xong chút nước, quả nhiên mọi người đã cảm thấy thoải mái hơn.
Lịch Tiệp còn chưa về mà trong lòng đã bắt đầu có chủ ý khi nào đến lại rồi.
Cô ấy nịnh nọt cười cong mắt hỏi Dung Thanh Du: “Thanh Du, đồ ăn nhà cậu ngon như vậy, lần sau mình có thể đến chơi nữa không?”
Dung Thanh Du nhìn ánh mắt sáng lấp lánh tràn đầy mong đợi của cô ấy, không nhịn được cười nói: “Cậu muốn đến thì đến, vô cùng hoan nghênh.”
Lịch Tiệp vui vẻ ôm lấy cô, dùng sức cọ cọ một cái: “Tốt quá, Thanh Du, cậu tốt nhất.”
Dung Thanh Du đưa tay xoa đầu cô ấy một cái, giống như đang cưng chiều một đứa trẻ vậy.
Lịch Tiệp rất xinh đẹp, tính tình cũng cởi mở.
Mặc dù cô ấy có xuất thân bất phàm nhưng từ trước đến giờ cô ấy không hề mang lại cảm giác cao cao tại thượng đó.
Không chỉ cô, những người khác của nhà họ Dung cũng rất thích cô ấy.
Dung Thanh Du nhìn thời gian đã đến hai giờ chiều, có lẽ bọn họ phải mau trở về rồi.
Nghĩ đến việc chưa làm xong chính sự, Dung Thanh Du mỉm cười nói với Triệu Siêu Quần: “Đoàn trưởng Triệu, hay là chúng ta ký hợp đồng mua bán trước đã nhé?”
Hôm nay Triệu Siêu Quần đã thay đổi, ông ấy hoàn toàn bị đồ ăn ngon nhà họ Dung chinh phục rồi.
Ông ấy sảng khoái gật đầu: “Được, ký đi, chú ký rồi mang về đóng con dấu. Ngày mai mọi người đưa thức ăn tới, nhân tiện cầm hợp đồng đã đóng dấu về luôn.”
Hợp đồng này không ký thì song phương ai cũng chẳng an lòng.
Dung Thanh Du cao hứng nói: “Vậy cháu gọi đại đội trưởng và kế toán viên đến.”
Dung Học Uyên xua tay với cô một cái: “Thanh Du, con ở lại nói chuyện với các trưởng bối đi, để anh ba của con đi gọi bọn họ tới.”
Dung Thanh Dương vừa nghe bố đích thân gọi tên mình đã lập tức đứng dậy: “Bố, con đi đây.”
Sau khi biết chuyện của quân khu, Dung Học Xương cũng đang nóng lòng chờ tin tức tốt từ Dung Thanh Du.
Nhưng ông ấy không dám tùy tiện sang đây tìm cô, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Vào lúc này khó khăn lắm mới chờ được đến lúc Dung Thanh Dương chạy đến gọi mình, Dung Học Xương kích động lập tức lớn tiếng gọi đại đội trưởng và kế toán viên: “Dung Bằng, mau, chúng ta mau mau chuẩn bị giấy bút và con dấu đi, chúng ta cùng đến nhà Thanh Du ký hợp đồng.”
“Được, đi ngay đây!”
Dung Bằng đã cất hết đồ vào túi từ sớm, ông ấy cẩn thận mở ra kiểm tra lần nữa, xác nhận không có sai sót gì mới đi cùng Dung Học Xương và Dung Thanh Dương đến nhà họ Dung.
Đến nhà họ Dung.
Dung Thanh Du giới thiệu Triệu Siêu Quần cho Dung Học Xương, rồi giới thiệu những người khác cho ông ấy biết.
Sau khi mọi người hàn huyên với nhau, bọn họ trực tiếp vào chủ đề chính.
Dung Học Xương tỏ ý bảo kế toán viên Dung Bằng lấy ra ba bản hợp đồng, rồi đưa một bản qua cho đoàn trưởng Triệu Siêu Quần xem rồi ký tên.
Ba bản hợp đồng, một cái cho quân khu, một cái lưu trữ trong đại đội, một cái lưu trữ bên công xã.
Triệu Siêu Quần xem kỹ hợp đồng, xác nhận những thứ này không có vấn đề gì, ông ấy trực tiếp ký tên.
Sau đó, ông ấy nói với Dung Học Xương: “Hôm nay chẳng qua tôi chỉ tới xem một chút, vốn chưa định ký hợp đồng nên cũng không mang con dấu theo, vậy tôi mang ba bản hợp đồng này về trước, ngày mai lúc mọi người phái người giao hàng đến thì cho người mang về.”
Lúc này Dung Thanh Du mới nhớ đến vấn đề giao hàng.
Cô vội vàng hỏi Dung Học Xương: “Bác cả, bên quân khu cần số lượng lớn như vậy, chúng ta bên này đưa qua bằng cách gì? Chẳng lẽ vẫn dùng xe bò chở từng xe từng xe qua như vậy sao?”
Triệu Siêu Quần nghe là biết ngay ý của cô, lập tức tiếp lời nói: “Đồng chí Thanh Du, chi bằng như vầy, bên quân khu bọn chú có xe vận chuyển phụ trách mua bán, nếu bên cháu không có phương tiện vận chuyển thì để xe của quân khu bọn chú phái đến chở đi!”
Dung Học Xương và Dung Thanh Du vừa nghe đã lập tức vui vẻ đứng dậy: “Tốt quá rồi!”
Dung Thanh Du cảm kích nói: “Cảm ơn đoàn trưởng Triệu, quân khu bên chú có thể phái xe đến chở thức ăn là tốt nhất, bên chúng cháu có thể bớt không ít việc, cảm ơn ạ!”
Triệu Siêu Quần cười vang nói: “Khách khí cái gì, sau này nói không chừng bọn chú cũng có chuyện cần cháu giúp đỡ vậy, quân khu của bọn chú và đại đội các cháu nay là cá một bể, có chuyện gì thì giúp đỡ lẫn nhau, ủng hộ lẫn nhau, mọi người nói xem có đúng không?”
Tất cả mọi người gật đầu: “Đúng! Đoàn trưởng Triệu nói quá đúng!”
Sau khi làm xong chính sự, lúc này Quách Mai mới cười nói với Tống Huệ Trân: “Chị Trân, chỗ tôi còn có một chuyện tốt muốn nói với mọi người.”
Trong lòng Tống Huệ Trân giật mình hồi hộp, cứ như có một dự cảm mãnh liệt nào đó, bà lập tức ngước mắt nhìn sang Dung Thanh Du.
Quả nhiên bà thấy gương mặt xinh đẹp của con gái bảo bối bỗng thẹn thùng đỏ ửng lên.
Bà ổn định tinh thần một chút, vẫn cười hỏi Quách Mai: “Chuyện gì? Chị nói đi.”
Quách Mai kéo Lịch Mãnh đến trước mặt Tống Huệ Trân, cười hỏi bà: “Chị Trân, chị thấy Lịch Mãnh nhà chúng tôi thế nào? Dáng dấp tạm ổn chứ?”
Tống Huệ Trân thấy mọi người đều nhìn mình nên cũng cười trả lời: “Đương nhiên đứa nhỏ Lịch Mãnh này không tệ rồi, dáng dấp cao lớn, gương mặt cương nghị chính trực, có tài có mạo có tiền đồ, chị xem, tôi cũng chẳng nghĩ ra được từ nào tốt để khen nó nữa.”
Quách Mai vừa cười vừa hỏi bà: “Vậy nếu để Lịch Mãnh làm con rể của chị thì chị có nguyện ý không?”
Tống Huệ Trân thấy quả nhiên bà ấy thật sự nói những lời này, trong lòng có chút buồn bực.
Nhưng bà vẫn trầm ổn trả lời: “Tôi rất thích tướng mạo của Lịch Mãnh, đứa trẻ này lại có năng lực nữa, nhưng nó có thể trở thành con rể nhà tôi không thì phải xem ý kiến của Thanh Du.”
Dung Học Uyên cũng tỏ thái độ: “Không sai! Chỉ cần con bé Thanh Du không có ý kiến thì nhà chúng tôi sẽ toàn lực ủng hộ.”
Quách Mai lập tức chuyển hướng sang Thanh Du, cười hỏi cô: “Thanh Du, vậy con nói thử xem, con có hảo cảm với Lịch Mãnh không?”
Thật ra Dung Thanh Du không thích bị người khác hỏi chuyện liên quan đến tình cảm cá nhân trước mặt mọi người như này.
Nhưng bây giờ nếu Quách Mai đã hỏi thì có lẽ là do anh Lịch nhờ bà ấy ra mặt hỏi thay, cô chỉ có thể bày tỏ thái độ của mình.
“Trước đó anh Lịch đã đề cập với con rồi, anh ấy muốn nói chuyện yêu đương với con, nhưng mà con vẫn chưa đồng ý với anh ấy. Con muốn hai đứa con thử quen trước, nếu như mối quan hệ của hai chúng con tốt đẹp, hai bên gia đình cũng tán thành thì sẽ xác nhận mối quan hệ.”
Tống Huệ Trân nghe con gái nói như vậy, chút cảm xúc cho rằng mình bị con gái gạt tự nhiên vơi đi.
Bà nói mà, con gái nhà mình luôn ngoan ngoãn như vậy, chuyện quan trọng như yêu đương thế này, sao cô có thể gạt bọn họ được chứ?
Quả nhiên là do chưa quyết định nên mới không nói cho bọn họ biết!
Thay mặt người lớn bên nhà trai, Lịch Chấn Quốc lập tức tỏ ý: “Bên chúng tôi cũng chỉ cần Lịch Mãnh thích thì người làm trưởng bối như chúng tôi sẽ không can thiệp vào.”
Lịch Mãnh nhìn bố mình, rồi lại nhìn mẹ mình một chút, anh dùng ánh mắt để hỏi bố, bố đây là đang thuyết phục mẹ con sao?
Không cần Lịch Chấn Quốc trả lời anh, Lịch Mãnh đã nghe thấy mẹ mình Lâm Văn Lan ngồi đó dịu dàng cười nói: “Tôi rất thích Thanh Du, nếu như con bé và Lịch Mãnh có thể ở bên nhau thì tôi cũng không có ý kiến gì.”
Lịch Mãnh vừa nghe thấy lời này của mẹ mình, anh thật sự vừa mừng vừa kinh ngạc.
Anh kinh ngạc là vì mẹ mình vẫn luôn cố chấp như vậy, sao lại lập tức thay đổi thái độ rồi?
Còn điều khiến anh vui là bố mẹ anh không có ý kiến, đây chính là chuyện cực kỳ tốt!
Điều này đại biểu cho việc hôn sự giữa anh và Thanh Du sẽ không còn vấn đề gì nữa.
Tốt quá rồi!
Lịch Mãnh vui mừng suýt chút nữa nhảy cẫng lên, hoan hô mấy tiếng.
Quách Mai thấy Lâm Văn Lan thay đổi thái độ nhanh như vậy nên cũng rất vui vẻ.
Trước đây bà ấy từng nói rồi, chỉ cần Lâm Văn Lan biết được bản lĩnh của Dung Thanh Du thì chắc chắn bà sẽ thay đổi thái độ.
Quả nhiên đã bị bà ấy đoán trúng!
Lâm Văn Lan bên này không có vấn đề, vậy thì chuyện bên kia của hai người bọn họ hẳn sẽ được thôi.
Quách Mai vừa cười vừa nói Dung Thanh Du: “Thanh Du, con xem, người lớn hai bên cũng không có ý kiến gì với chuyện của các con, con cứ khảo nghiệm Lịch Mãnh một chút đi, nếu như không có vấn đề gì thì quyết định sớm một chút!”
Dung Thanh Du nhìn Lịch Mãnh một cái, dịu dàng nói nhỏ: “Được, con sẽ khảo nghiệm anh ấy một thời gian, nếu anh ấy có thể thông qua bài thử thách của con thì con sẽ đồng ý đính hôn.”
Lịch Mãnh không ngừng cười toe toét, còn đùa giỡn chào Dung Thanh Du một cái: “Hoan nghênh mời khảo nghiệm!”
Dung Thanh Du trợn mắt nhìn anh một cái rồi khẽ cười.
Lịch Mãnh nhìn dáng vẻ xinh đẹp động lòng người kia của cô, cảm giác trong lòng ngứa ngáy khó tả.
Thật muốn ôm cô một cái mà.
Lịch Chấn Quốc nhìn đồng hồ trên cổ tay của mình, thời gian đã chỉ điểm ba rưỡi chiều.
Ông ấy nói nhỏ với Lâm Văn Lan một câu: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta về chứ?”
Lâm Văn Lan gật đầu, rồi dùng ánh mắt ám chỉ với Quách Mai một cái, sau đó đứng dậy nói tạm biệt với Dung Học Uyên, Tống Huệ Trân và Dung Thanh Du.
Nhà họ Dung cũng nhiệt tình giữ bọn họ lại: “Còn sớm mà, ngồi một lát rồi về, về trễ chút cũng không muộn mà.”
Lâm Văn Lan cười trả lời: “Không được đâu, chúng tôi mang nhiều trái cây rau quả về như vậy, về nhà phải thu dọn lại một chút rồi mang tặng cho bạn bè người thân. Thời gian cũng trễ rồi, chị Trân, lần sau có rảnh thì chúng tôi sẽ đến làm phiền sau.”
Tống Huệ Trân gật đầu cười đáp lại: “Mọi người rảnh rỗi thì cứ tới chơi, chỗ này của chúng tôi không có gì khác nhưng đồ ăn thức uống luôn sẵn sàng.”
Quách Mai cũng cười sảng khoái nói: “Được được được, chị Trân, khi nào rảnh rỗi chúng tôi sẽ sang đây ăn cơm ngon của mọi người, bữa ăn hôm nay ấy mà, nói thật tôi sợ tôi về rồi cũng nằm mơ đến ăn nữa ấy chứ.”
“Ha ha ha…”
Lần này bọn họ hái hơi nhiều rau quả, may là không gian của hai chiếc xe Jeep tương đối rộng rãi nhưng cũng đã chất đầy ghế sau và khoảng trống đường đi mới miễn cưỡng nhét hết đồng rau quả này vào được.
Trước khi lên xe, Lâm Văn Lan và Quách Mai mỗi người lấy ra mấy trăm tệ cùng một đống ngân phiếu quân dụng trong túi xách ra, âm thầm đưa cho Dung Thanh Du.
Các bà ấy không nói đây là tiền mua trái cây rau quả, chỉ nói cảm ơn Dung Thanh Du vì đã tặng họ nhiều rau quả như vậy, tiền này tặng cho cô để mua quần áo.
Nếu như liên quan đến người buôn bán thì đó chính là đầu cơ trục lợi, một khi có người tố cáo, nhẹ thì ngồi tù, nặng thì ăn đậu phộng.
Lâm Văn Lan và Quách Mai cũng biết lợi hại trong đó nên lúc này mới dùng cách này, xem như là ân huệ.
Cho dù có người tố cáo thì hai người cũng có thể thoát khỏi mối quan hệ giao thiệp qua lại đó.
Dung Thanh Du biết hai người không thiếu tiền nên cũng không từ chối nhận.
Cô nhìn thấy tương lai trong trí nhớ của mình, mười mấy năm sau cải cách mở cửa, đến lúc đó mọi người sẽ có thể làm ăn lại.
Thương gia giống như bọn họ có thể xoay chuyển tự mình làm chủ, tiếp tục thể hiện tài năng của mình trong giới kinh doanh.
Cho nên bây giờ cô nhận tiền cũng yên tâm thoải mái.
Lịch Tiệp cũng không thôi nói hẹn gặp lại với Dung Thanh Du.
Sau khi ngồi vào trong xe rồi, cô ấy còn thò đầu ra nói với Dung Thanh Du: “Thanh Du, lần sau mình lại đến nha.”
Lịch Mãnh vừa nãy mới nói chuyện quan hệ yêu đương với Dung Thanh Du nên anh muốn ra mặt nhiều hơn, giúp cô và nhà họ Dung làm chút việc, tranh thủ tạo ấn tượng tốt với người nhà họ Dung.
Anh nói với bố mẹ một tiếng rằng muốn ở lại.
Lịch Chấn Quốc và Lâm Văn Lan cũng không có ý kiến gì.
Lịch Mãnh xin phép Triệu Siêu Quần: “Đoàn trưởng Triệu, cháu xin ở lại giúp đỡ một chút, sáng sớm ngày mai cháu về cùng đoàn xe chở thức ăn, được không ạ?”
Triệu Siêu Quần đồng ý, ông ấy còn cười vỗ vai anh một cái: “Tiểu Mãnh, thể hiện cho tốt vào, tranh thủ sớm ngày rước dâu về.”
Lịch Mãnh kính cẩn chào ông ấy: “Dạ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
Mọi người đưa mắt nhìn hai chiếc xe Jeep nhanh chóng đi xa, lúc này mới xoay người về nhà.
Dung Thanh Du và Lịch Mãnh đi đến hậu viện, vừa dọn dẹp trái cây rơi xuống lúc hái vừa trò chuyện.
Lịch Mãnh toàn nói chuyện ở trại lính của anh, còn có thân thích của anh các kiểu, anh giới thiệu sơ lược cho Dung Thanh Du biết một chút trước.
Dung Thanh Du thì nói về chuyện của cô với Lịch Tiệp lúc học cấp ba, hoặc là những chuyện vui vẻ trong nhà mình.
Hai người trò chuyện rất vui vẻ, bỗng phát hiện ra tam quan của họ cực kỳ giống nhau, hợp cạ nói chuyện.
Sau đó lại nói đến Lịch Chấn Quốc và Lâm Văn Lan.
Sau khi bọn họ trở về đại viện quân khu, sợ mang trái cây rau cải về sẽ thu hút sự chú ý của mọi người nên họ tranh thủ thời gian bảo cảnh vệ cùng mang vào.
Sau khi mang toàn bộ vào, Lịch Tiệp còn vỗ ngực một cái: “May là không gặp phải ai, bằng không thì với hình dáng và mùi thơm của mấy loại trái cây này, chúng sẽ bị các dì cướp hết mất.”
Ngay lúc này, tiếng cụ già trên lầu hỏi han truyền đến: “Aido, các con mang về thứ bảo bối gì vậy, còn có thể khiến người ta đến cướp à?”
Lịch Tiệp vừa nghe thấy giọng nói của cụ đã vội vàng đến nghênh đón.
“Ông nội, ông không biết đâu, hôm nay tụi cháu đi đến nhà Thanh Du, trời ơi, hậu viện nhà cô ấy quá đẹp luôn, trái cây gì cũng có.”
“Ông mau tới xem một chút đi, đây là các loại rau quả nhà cô ấy, không chỉ xanh tươi mọng nước mà còn cực kỳ cực kỳ ngon.”
Cụ Lịch nhíu mày: “Thật hay giả vậy? Vậy sao còn không mau rửa một đĩa cho ông ăn?”
Lịch Tiệp cười ngọt ngào đáp: “Được ạ, cháu rửa cái này cho ông.”
Cô ấy lấy một dĩa trái cây thật lớn, chút anh đào, chà là, táo, ô mai, bồ đào, mang vào phòng bếp rửa.
Cô ấy vừa rửa vừa ăn vụng mấy cái, hu hu, ngon quá đi, cô ấy không dừng ăn nổi.
Nếu không nghĩ đến việc cụ ông nhà cô ấy còn ngồi chờ ở đó thì cô ấy sẽ ăn ăn nữa, ăn sạch hết dĩa trái cây này luôn.
Lịch Tiệp dè dặt đưa dĩa trái cây đã rửa xong đến trước mặt cụ Lịch.
Cô ấy còn ân cần đưa anh đào đến mép miệng của ông: “Ông nội, ông mau nếm thử đi, xem xem có ngon không?”
Cụ Lịch nhìn anh đào màu đỏ như máu trước mặt, hình như lớn hơn so với anh đào bình thường, mùi hương trái cây khiến người ta phải thèm thuồng, muốn cắn nó một cái.
Cụ Lịch cắn một cái.
Rất nhanh, mùi vị ngọt thanh thấm đượm lòng người, trong nháy mắt ngập tràn cả khoang miệng của ông.
Loại trái cây này, ăn vào đúng là có cảm giác không tầm thường chút nào!
Cụ Lịch cẩn thận thưởng thức món ăn xong rồi mới nhả hạt ra ngoài.
Tiếp đến, ông không cần Lịch Tiệp lấy lòng mình nữa mà cướp đi dĩa trái cây tự mình ăn nốt.
Ông cụ vừa ăn vừa than thở: “Ôi, trái cây này không tệ, rất ngon miệng, ngon hơn mấy cái gì mà trái cây đặc cung, trái cây vào bến gấp trăm lần.”
“Aido, ông Lịch, ăn gì ngon vậy? Không để lại cho chúng tôi nếm thử một chút sao?”
“Lão Lịch, ông đúng là không được rồi, có đồ ngon mà không chia sẻ với chúng tôi, lại trốn ăn một mình.”
Lời nói vang lên, mấy cụ ông xêm xêm tuổi cụ Lịch nối đuôi đi vào phòng khách nhà họ Lịch.
Bọn họ thấy trong phòng bày nhiều trái cây xanh tươi mọng nước như vậy, mặt đầy kinh ngạc nói: “Aido, lão Lịch, ông đi đâu mà mang nhiều trái cây về thế này?”
“Xem ra trái cây này không tầm thường nhà, lão Lịch, ông nói nó ngon hơn trái cây đặc cung gấp trăm lần, chính là mấy quả này sao?”
“Tôi thử một chút…”
“Tôi cũng thử một chút…”
Cụ Lịch nhìn bọn họ mỗi một người đều không khách khí trực tiếp lấy ăn, nhất thời giận đến gào thóc: “Aida aida, tôi nói này dù gì các ông cũng là lão tướng, sao ai cũng ăn giống như thổ phỉ vậy hả, đây là trái cây người ta tặng tôi, sao các ông lại cướp đi rồi!!”
Lịch Chấn Quốc và Lâm Văn Lan, còn có Lịch Tiệp cũng không biết làm sao.
Bọn họ đề phòng mấy dì ngoài kia, nhưng lại không ngờ rằng họ không phòng nổi mấy cụ ông đến tìm ông nội nhà mình chơi.
Sức chiến đấu của mấy cụ ông này quả thật rất kinh người.
Nhiều trái cây như vậy mà có thể thấy chúng ít dần đi bằng mắt thường.
Bọn họ ăn no chưa đủ mà còn trực tiếp bốc một giỏ lớn rồi chạy đi.
Thấy bọn họ muốn cướp trái cây đi, Lịch Tiệp cũng không để ý đến tội danh bất kính với người lớn tuổi nữa, cô ấy tiến đến ngăn bọn họ lại: “Aida, các ông ơi, xin hãy hạ thủ lưu tình, để lại cho cháu một chút, những loại trái cây này đều do cháu tự hái mang về cả…”



