Cuối cùng tôi cũng lấy lại tinh thần, chuẩn bị đón chờ cuộc chiến tiếp theo.
Ngày cưới đã đến.
Hôm nay là ngày cưới của tôi, kiếp trước tôi vô cùng mong chờ ngày này. Đương nhiên, bây giờ tôi cũng mong chờ như vậy.
Tiếng chuông báo thù đang vang lên trong đầu tôi.
Tôi mặc chiếc váy cưới đuôi cá mà kiếp trước chưa từng được mặc, chậm rãi bước vào lễ đường.
Ở bên kia, Trần Bách mặc bộ vest được cắt may vừa vặn, nhìn tôi với vẻ mặt xúc động.
Tôi thậm chí còn nghi ngờ, liệu anh ta có phải là người đã thề non hẹn biển với Khổng Thiến ở cầu thang ngày hôm đó hay không.
Bố dắt tôi, đi về phía Trần Bách.
Kiếp trước, con đường này là con đường dẫn tôi đến địa ngục, kiếp này, nên đổi người rồi.
Tôi liếc mắt nhìn Khổng Thiến dưới khán đài, cô ta mặc váy trắng, tóc búi cao, nhìn tôi với ánh mắt phức tạp. Trong ánh mắt đó mang theo sự hận thù khó nhận ra, giống như một con rắn độc trong đêm tối.
Sao có thể không hận chứ?
Tôi mặc chiếc váy cưới mà cô ta thích nhất, gả cho người đàn ông mà cô ta yêu nhất, bây giờ chắc cô ta đang tuyệt vọng lắm.
Nhưng không sao, cô ta sẽ sớm biết thế nào là tuyệt vọng thực sự.
Tôi đến bên cạnh Trần Bách, đứng đối diện anh ta.
“Tiếp theo, xin mời cô dâu chú rể trao nhẫn.”
Khi phù dâu đưa nhẫn lên, tôi không đưa tay ra.
Trần Bách nhìn tôi, mọi người dưới khán đài cũng đang chú ý.
“Đưa tay ra nào em yêu, đừng thất thần nữa.” Anh ta nhẹ nhàng nhắc nhở tôi.
Tôi nhìn về phía MC bên cạnh, trực tiếp cầm lấy micro trong tay anh ta, MC và Trần Bách nhìn nhau.
Tôi quay lại, đối mặt với người thân và bạn bè dưới khán đài.
“Kính thưa quý vị, trong ngày vui trọng đại này, tôi có vài lời muốn nói.”
Trần Bách nghĩ rằng tôi muốn nói vài lời cảm động, lại nhìn tôi với vẻ mặt dịu dàng.
“Thưa quý vị, thật không may, tôi muốn nói cho mọi người một sự thật. Chú rể tương lai của tôi, cũng chính là anh Trần Bách này, đã ngoại tình với cô Khổng Thiến dưới khán đài trong suốt hai năm qua, trước khi chúng tôi kết hôn.”
Mặt Trần Bách cứng đờ, MC lùi lại một bước, Diệp Lan vốn dĩ đang tươi cười, lúc này sắc mặt có thể nói biến đổi đủ màu.
Bố mẹ tôi và những người dưới khán đài đều sững sờ. Chớp mắt, tiếng xì xào bàn tán và chế giễu vang vọng khắp hội trường.
Ngay cả nhân viên phục vụ cũng dừng lại, vẻ mặt hóng hớt.
“Em yêu, em đang nói linh tinh gì vậy?” Trần Bách nói xong, định đưa tay giật micro của tôi.
“Trần Bách! Cậu muốn làm gì?”
Tôi nhìn xuống khán đài, người đang gầm lên là bố tôi, phía sau ông là họ hàng nhà tôi.
Ông gần như đe dọa nhìn Trần Bách: “Để con gái tôi nói hết.”
Trần Bách nhìn những người dưới khán đài, và cả những người phía sau bố tôi, chỉ có thể lúng túng đứng trên sân khấu, không dám ngăn cản tôi nữa.
Còn Khổng Thiến, mặt cô ta đã trắng bệch, hai tay nắm chặt váy, gần như muốn xé nát chiếc váy.
Tôi hắng giọng, tiếp tục:
“Xin thứ lỗi cho sự đường đột của tôi, tôi không phải nói suông, tôi có bằng chứng.”
Sau đó, màn hình lớn phía sau tôi bắt đầu phát video mà chị Mai quay được tối hôm đó. Trong video hai người tình tứ thề non hẹn biển, rồi hôn nhau say đắm.
Mặt Diệp Lan đen như đáy nồi, còn tất cả mọi người đều nhìn về phía Trần Bách và Khổng Thiến.
“Trời ơi, làm bé ba mà còn dám đến tham dự đám cưới của người ta, đúng là quá trơ trẽn.”
“Nhìn thì trắng trẻo, thư sinh, vậy mà sau lưng lại là loại người này.”
“Tôi nói cho mà biết, người đàn ông này cũng chẳng ra gì. Với điều kiện nhà anh ta, nếu không phải cô Chu nhà chúng ta mù quáng, có lấy chồng hai cũng chẳng đến lượt anh ta.”
“Cô này cũng vậy, biết người ta sắp kết hôn rồi mà còn làm bé ba, người ta không đánh đã là may rồi.”
Chịu đựng những lời bàn tán xung quanh, hai người gần như không còn chỗ chui.
Bây giờ tôi thật sự muốn hỏi Trần Bách, hỏi anh ta có vui không? Cuối cùng tôi cũng vạch trần rồi, anh ta có thể quang minh chính đại ở bên Khổng Thiến, không cần phải trốn tránh hay nhìn sắc mặt tôi nữa.
Tuy nhiên, vẫn chưa xong.
Màn hình lớn chuyển sang chiếu những bức ảnh tôi đã ghi lại của anh ta và Khổng Thiến.
“Thưa quý vị, Trần Bách trong thời gian yêu đương và chuẩn bị kết hôn với tôi đã liên tục ngoại tình, thậm chí còn đi du lịch với người yêu là cô Khổng, bao gồm cả thuê nhà, tặng túi xách. Tôi và anh ta yêu nhau hai năm, vui vẻ lấy anh ta, cuối cùng mới phát hiện ra anh ta lừa dối tình cảm của tôi từ đầu đến cuối. Trong thời gian yêu nhau, anh ta đã lấy của tôi hơn 245 triệu, nhưng anh ta chưa từng trả lại một đồng nào. Thưa quý vị, hôm nay tôi muốn nói rõ, đám cưới này, tôi sẽ không tổ chức nữa. Và tôi hy vọng anh Trần sẽ trả lại số tiền tôi đã đưa cho anh trong thời gian yêu nhau, nếu không, tôi sẽ khởi kiện trong tháng này.”
Tôi liếc nhìn Trần Bách, hai chân anh ta gần như mềm nhũn, không đứng vững, hai mắt đỏ ngầu nhìn tôi, ánh mắt đó như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Còn Khổng Thiến, ngồi trên ghế chịu đựng những lời sỉ nhục và bàn tán xung quanh, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt to không ngừng rơi lệ.
Diệp Lan cũng không tốt hơn, mặt bà ta tối sầm đứng đó, chiếc sườn xám màu đỏ trên người bà ta trông thật mỉa mai.
Bà ta đột nhiên nhìn về phía Khổng Thiến, hai mắt như muốn phun lửa. Trong nháy mắt, bà ta đá giày cao gót lao về phía Khổng Thiến.
“Tất cả là tại mày! Tất cả là tại mày! Mày quyến rũ con trai tao! Mày hủy hoại cả nhà tao! Con hồ ly tinh không biết xấu hổ này, hôm nay tao giết mày!”
Diệp Lan gần như phát điên, tuyệt vọng nắm tóc Khổng Thiến, miệng không ngừng chửi bới, gào thét, khóc lóc như thể Khổng Thiến đã giết cả nhà bà ta vậy.
Những người xung quanh thậm chí còn không kịp ngăn bà ta lại, Trần Bách cũng không quan tâm đến chuyện này nữa, trực tiếp nhảy xuống sân khấu, chạy về phía Khổng Thiến. Nhân lúc cô ta chưa bị bao vây, nhanh chóng ôm chặt lấy cô ta.
Trong chốc lát, đám cưới vốn dĩ hạnh phúc yên bình bỗng chốc biến thành hiện trường hỗn loạn.
Cảnh tượng này khiến những người xung quanh không khỏi kinh ngạc, cô dâu đứng trên sân khấu, chú rể lại ôm bé ba chống lại mẹ ruột mình.
Tôi nhìn bọn họ đánh nhau, mỉm cười bước xuống bậc thang.
Bố mẹ nhanh chóng đưa tôi rời khỏi hiện trường.



