Skip to main content

Trang chủ Không Gian Nhà Nông: Tiểu Phúc Bảo Huyền Học Giỏi Làm Ruộng Chương 9: Không cần đưa dù

Chương 9: Không cần đưa dù

1:21 chiều – 25/07/2025

Hôm sau Nguyên Nguyên bị tiếng sột soạt đánh thức, bình thường không ai gọi nàng sẽ ngủ thẳng giấc đến khi nắng rọi tới mông.
Nguyên đại cô đã dẫn Mai Lan Cúc về nhà, Nhị ca cũng đến tiệm mộc trên trấn học nghề, tạm thời chưa thể trở về, Tam ca đến trường học tập không thể về nhà. Trong chớp mắt, một nửa người trong căn nhà lớn như thế đã rời đi.
“Sao thế mẫu thân, mẫu thân đang tìm thứ gì à?” Nguyên Nguyên dụi mắt, từ trên giường ngồi dậy.
“Tiểu Bảo dậy rồi à, mẫu thân đang tìm áo tơi, hình như bên ngoài sắp mưa, đại ca con dẫn Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ ra ruộng, không thể để bọn chúng bị ướt được.” Nguyên mẫu tìm tới tìm lui trong chiếc rương. Bà nhớ rõ lúc trước để áo tơi và ô che mưa ở chỗ này, tại sao bây giờ không thấy đâu.
Trời mưa ư?
Sao lại nhanh như vậy.
Nguyên Nguyên vội bò dậy, nằm bò trên cửa sổ, nàng nhìn thiên tượng rồi thở dài nhẹ nhõm, hóa ra là bà sợ bóng sợ gió mà thôi.
Trên trời mây đen nghịt, nhưng có lẽ hôm nay sẽ không mưa.
Nguyên mẫu vẫn còn bận tìm ô che mưa và áo tơi, Nguyên Nguyên nhớ lại, nhắc nhở: “Mẫu thân, Ram ca đã cầm ô che mưa. Còn áo tơi có phải cho Mã gia gia ở đầu thôn mượn rồi không?”
Nàng vừa nói như vậy, cuối cùng Nguyên mẫu cũng nhớ ra việc này.
Mã gia gia là người Nguyên Gia thôn, ông không phải họ Mã, đây chỉ là cách gọi của người trong thôn.
Mã gia gia mà Nguyên Nguyên nhắc đến là mã phu duy nhất trong thôn, nhà ông nuôi ba con ngựa, ngày thường hai ông cháu không cần làm gì khác, mỗi ngày chỉ cần cho ngựa kéo xe gỗ đưa người trong thôn lên trấn, mỗi ngày một chuyến vừa đi vừa về đã đủ cho họ chi tiêu.
Lần trước ông đưa Nguyên Thiên Tùng và Nguyên Bách Thiện đến thị trấn, một người cầm áo tơi một người cầm dù, trên đường trời đột nhiên đổ mưa, Nguyên Thiên Tùng đưa áo tơi cho Mã gia gia mượn, đến bây giờ vẫn quên lấy lại.
“Vậy phải làm sao đây, có lẽ bây giờ lão Mã đang ở trấn trên rồi.” Nguyên mẫu sốt ruột khi thấy trời sắp mưa.
Nguyên Nguyên không hề nôn nóng, nàng mỉm cười ngọt ngào: “Mẫu thân, con cảm thấy mây này sẽ bay đi lập tức ấy mà, hôm nay chắc không mưa.”
“Cô nương ngốc, làm gì có chuyện mây bay đi như con vừa nói. Tiểu Bảo à, con ở nhà với nãi nãi, nương sang nhà bên cạnh mượn đưa cho ca ca con.” Nguyên mẫu vội chạy ra cửa, nhưng bà vừa bước ra ngoài lại phát hiện mây đen nghìn nghịt trên bầu trời thật sự bay đi rồi.
Nguyên mẫu nhìn trời sáng sủa, lẩm bẩm: “Ôi, đúng là bay đi thật rồi.”
Nguyên nãi nãi cũng nhìn bầu trời, bưng hai cái sọt vừa dọn vào nhà ra ngoài, bà than thở một câu: “Hôm nay trở trời nhanh quá, mây đen nói đến là đến nói đi là đi.”
Nguyên mẫu cũng dọn băng ghế ra ngoài, cùng Nguyên nãi nãi ngồi bên cạnh cái sọt, tay bắt đầu làm việc tiếp.
“Đợi giữa trưa đem cơm cho mấy ca nhi lại chuẩn bị sẵn dù cho bọn chúng, đề phòng trời mưa bất ngờ.” Nguyên mẫu vẫn không yên tâm lắm, đường đến đồng ruộng ở phía tây không dễ đi, nếu trời mưa sẽ lầy lội càng khó đi.
Nguyên Nguyên rửa mặt xong chạy đến sân nhỏ, nàng không dám nói nhiều lời về những chuyện khác, tổ sư gia đã dạy không thể không biết mà nói biết, ra vẻ hiểu biết, nếu không sẽ nhiễu loạn thiên cơ, chỉ là hôm nay chắc chắn sẽ không có mưa.
“Nãi nãi, mẫu thân, hai người đang làm gì vậy?” Nguyên Nguyên nhìn chăm chú hai cái sọt nhỏ, trong đó có một ít thực vật phơi khô lộn xộn.
Nàng cầm lên nhìn kỹ, hóa ra là cọng rơm, bên cạnh còn có một số bán thành phẩm, hình như là quạt và mũ đang làm dỡ.
“Bện vài thứ, đợi hai ngày nữa mang lên trấn bán, mua chút đồ ăn ngon cho Tiểu Lục của chúng ta.” Nguyên mẫu rảnh rỗi quay đầu liếc nhìn Nguyên Nguyên.
Động tác trên tay bà vẫn không dừng lại, bà đã thuộc nằm lòng từng bước bện những thứ nhỏ này. Nguyên nãi và Nguyên mẫu rất thành thạo, chỉ có Nguyên Nguyên tò mò nhìn chằm chằm.
Đây chính là quy trình dệt rơm, nàng chưa từng thấy quy trình thủ công thật sự, Nguyên nãi nãi thấy Nguyên Nguyên hứng thú nên rút một chiếc vỏ bắp dưới đống rơm rạ ra nhanh chóng bện thành một con bọ ngựa nhỏ.
“Cầm đi chơi đi!” Nguyên nãi nãi đưa cho Nguyên Nguyên.
Nguyên Nguyên thật cẩn thận cầm bằng hai tay, thật ra tay nghề của nàng không tệ, từ nhỏ sư phụ đã khen nàng vẽ bùa bình an vừa nhanh vừa đẹp, nhưng nàng cũng chỉ biết vẽ bùa bình an, không biết làm mấy thứ nhỏ bé này.
Có vẻ nàng đã cất con bọ ngựa nhỏ vào trong lòng, nhưng thật ra là đã bảo quản nó trong không gian Huyền Linh.
Hôm nay Nguyên nãi nãi và Nguyên mẫu bận rộn, vừa bện quạt vừa bện mũ, còn bện một số sọt nhỏ, bện mệt rồi lại đổi thứ khác. Hai người bắt đầu lấy vải bố có màu sắc không rực rỡ lắm làm túi vải, trên bề mặt thêu hoa nhỏ đơn giản.
Tuy những túi vải này có màu sắc u ám nhưng được Nguyên mẫu phối lại trở nên khá bắt mắt. Đôi mắt Nguyên Nguyên phát sáng, thảo nào phục mình mặc sau khi xuyên đến đây đều đẹp như vậy, khác các bé gái khác trong thôn, hóa ra đây đều là mẫu thân tự làm.
Với tay nghề của mẫu thân mà chỉ có thể làm vài thứ nhỏ nhặt này thật sự không đáng, nhưng Nguyên Nguyên càng muốn để mẫu thân và nãi nãi hưởng phúc, không cần vất vả mệt nhọc như vậy thì tốt hơn.
Tới giờ ăn cơm tối Nguyên Vạn Nhất mới dẫn Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Nguyệt trở về. Bọn họ làm ruộng cả ngày cả một ngày, bây giờ trên mặt lem luốc, cả người cũng đầy mồ hôi.
Nguyên mẫu đã nấu nước ấm từ lâu, chờ đón bọn họ trở về.
“Mau đi tắm rửa, đợi lát nữa ra ăn cơm!” Nguyên mẫu thúc giục ba đứa con cả người đầy bùn.
“Vâng ạ!”
Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Nguyệt mỗi người bưng một chậu gỗ, vô cùng ăn ý phối hợp, người đi xách nước nóng người đi xách nước lạnh. Sau khi trộn lẫn lại với nhau mới bưng chậu nước đi tắm rửa đơn giản.
Nguyên Vạn Nhất đặt đòn gánh của mình xuống đất, bên trong là dụng cụ làm nông mà hắn mang theo, Nguyên Nguyên đến xem xét một chút thì nhìn thấy trong sọt có thêm một cây mầm lúa mì.
Nàng cầm lên nhìn xem, mầm lúa mì này có vẻ…
Quá kém.
Xem ra ngày mai phải cùng đi theo ra ruộng quan sát mới được.
Nguyên Nguyên đi theo nương dọn cơm lên bàn, lần trước bắt được một con gà rừng nhưng chỉ đủ ăn một bữa, hiện giờ trong nhà đương nhiên không có thịt ngon như vậy. Mỗi người được ăn một chén cơm trắng đã là xa xỉ lắm rồi, lại có thêm một dĩa trứng gà xào nấm, cả bàn rau dại chấm muối, một bát canh thập cẩm. Nếu vẫn ăn chưa no chỉ có thể ăn thêm một cái màn thầu trắng cho đỡ đói.
Tuy không phải món ngon mỹ vị nhưng có người nhà ở bên, Nguyên Nguyên cảm thấy đây là đồ ăn ngon nhất.
“Tiểu Lục, ăn trứng gà nhiều một chút.” Nguyên nãi nãi gắp một miếng trứng gà cho Nguyên Nguyên, vốn dĩ có một dĩa trứng gà xào nấm nhưng một nửa trứng gà trong món đó đã chạy vào bụng Nguyên Nguyên.
“Cảm ơn nãi nãi! Nãi nãi cũng ăn đi.” Nàng gắp cho Nguyên nãi nãi một miếng, đương nhiên cũng không thiếu phần của nương và các ca ca.
Số trứng gà này không thể rơi hết vào miệng nàng.
Mấy ca ca cảm động, lần đầu tiên muội muội nhà mình gắp đồ ăn cho bọn họ, thậm chí khiến họ không nỡ ăn.
Nguyên Đồng Niên nhìn chằm chằm trứng gà trong chén rồi ăn ngấu nghiến, trong miệng nhét đầy thức ăn.