Mẫn phu nhân là một người không thích xã giao, thế nhưng Vĩnh Thọ Hầu phu nhân quá nhiệt tình, bà cũng không tiện lấy cớ rời đi, nhưng bà không mấy hứng thú với đề tài câu chuyện của Vĩnh Thọ Hầu phu nhân nên đáp lời một vài câu không mấy thân thiện cho lắm, hầu hết thời gian chỉ ngồi một bên nghe Vĩnh Thọ Hầu phu nhân nói dông dài.
Hai người tán gẫu câu được câu mất, Vĩnh Thọ Hầu phu nhân nhìn thấy La thị bước đến, lông mày bà ta hơi cau lại, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười bác ái: “Không phải đang trò chuyện rất vui vẻ sao? Sao lại tới đây rồi?”
La thị cúi đầu, làm bộ ngượng ngùng: “Hai vị tỷ tỷ đều là người hòa nhã, chỉ là con dâu lo lắng nương ở bên này không có người hầu hạ nên mới vội vàng qua đây.”
“Đứa trẻ ngốc này, lão bà như nương rồi hà cớ gì bắt con phải tới đây hầu hạ, con cứ cùng với mấy tỷ muội khác đi chơi là được rồi.” Vĩnh Thọ Hầu phu nhân trách yêu La thị một chút, sau đó cười nói với Mẫn phu nhân: “Đứa con dâu này của ta không quá hiểu chuyện, khiến lão tỷ tỷ chê cười rồi.”
Nãy giờ Mẫn phu nhân nhìn thấy mẹ chồng con dâu nhà họ tình cảm thân thiết cũng không hề nói gì, lúc nghe đến câu này thì mới chậm rãi nói: “Con trẻ hiếu thuận như vậy, sao lại gọi là không hiểu chuyện cơ chứ?”
La thị nghe xong lời của Mẫn phu nhân thì thực sự không di chuyển nữa, chỉ đứng ở bên cạnh cung kính trà bưng nước rót cho mẹ chồng, làm đủ bộ dạng hiếu kính.
Vĩnh Thọ Hầu phu nhân ho khan một tiếng, tiếp lời Mẫn phu nhân: “Tỷ nói như vậy thì cũng đúng, đứa trẻ này thật sự là vừa thật thà lại hiếu thảo. Trước đây ta bị bệnh, nó vẫn luôn ở bên cạnh dốc lòng hầu hạ, hết sức tỉ mỉ, không khác gì con gái ruột.” Thấy Mẫn phu nhân không trả lời, bà ta liền đổi đề tài: “Đáng tiếc là mệnh của nó không tốt.”
Mẫn phu nhân nhấp một ngụm trà, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Phu nhân nói đùa rồi, nàng dâu này của phu nhân xuất thân danh giá, được gả cho một lang quân tốt, lại còn có một mẹ chồng thấu tình đạt lý như phu nhân, sao có thể nói là mệnh không tốt được cơ chứ? Theo như phu nhân nói, há chẳng phải trên đời này có rất nhiều người cơ khổ hay sao?”
Vĩnh Thọ Hầu phu nhân thở dài: “Đã là tâm sự với tỷ tỷ nên ta sẽ không giấu diếm. Đứa nhỏ này vừa được gả tới kinh thành, còn hơi ngây thơ, không biết đã nói sai chuyện gì mà chọc giận trưởng công chúa Nhạc Bình, bị trưởng công chúa… Haiz, nó tuổi còn nhỏ, da mặt cũng mỏng, sau khi xảy ra chuyện như vậy thì ở trong nhà đòi sống đòi chết. Tỷ nói xem đây có phải là tai họa từ trên trời rơi xuống không chứ? Ta cũng vì vậy mà đưa nó đến Thiên Phật tự để chiêm bái xem có thể chuyển họa thành an được hay không.”
Mẫn phu nhân cũng biết chuyện này, cũng thực sự thông cảm với cảnh ngộ của La thị, dù sao thì Trưởng công chúa Nhạc Bình cũng nổi danh độc đoán ương ngạnh. Nhưng thành thật mà nói, cái tát mà La thị nhận được cũng không oan, nàng ta lắm mồm đâm thọc thị phi, chỉ là không ngờ đụng phải người cao tay hơn. Trong chuyện này cả hai bên đều có trách nhiệm, có điều Nhạc Bình ra tay có hơi quá đáng.
Vĩnh Thọ Hầu phu nhân giải vây cho con cháu nhà mình cũng là điều dễ hiểu, nhưng tẩy sạch như vậy thì khiến Mẫn phu nhân có chút xem thường.
Chỉ là đang ở trước mặt người ta nên Mẫn phu nhân đành an ủi hắn: “Chuyện đã qua rồi, hẳn là trưởng công chúa Nhạc Bình cũng sẽ không ghi thù, dạy con trẻ khiêm tốn một chút, qua vài tháng nữa là không còn ai nhớ đến chuyện đó nữa đâu.”
Phản ứng này hoàn toàn khác với trong suy nghĩ của Vĩnh Thọ Hầu phu nhân, bà ta sững sờ một lúc mới bất đắc dĩ nói: “Nói thì nói vậy thôi, nhưng quý nữ ở khắp kinh thành này đều cố kỵ trưởng công chúa Nhạc Bình nên không dám kết giao với đứa trẻ này. Nó gả tới đây lâu như vậy rồi mà không có lấy một tiểu thư tỷ muội để nói chuyện.”
“Chẳng phải phu nhân cũng đã nói là nó mới vừa gả đến đây hay sao, nhất thời không có tỷ muội kết giao cũng là chuyện bình thường, qua thời gian nữa tự nhiên sẽ tốt lên thôi.”
Vĩnh Thọ Hầu phu nhân thấy dù mình có nói gì thì Mẫn phu nhân cũng không mặn không nhạt, cũng không đón nhận ý của bà ta nên nở nụ cười có phần miễng cưỡng: “Tỷ nói đúng, nhưng trên thế gian này người thấu triệt như tỷ còn quá ít đi, đa số đều là ai nói sao thì nghe vậy, chuyện này không khỏi khiến người ta có chút nản lòng,”
Mẫn phu nhân mỉm cười và không nói gì nữa.
Vĩnh Thọ Hầu phu nhân phải kiên trì nói thêm: “Mấy người con dâu của tỷ tỷ đều tài mạo song toàn, nhân phẩm thanh cao, không giống với mấy người gió chiều nào theo chiều đó ở ngoài kia. Hơn nữa, lúc đó ta ở trong yến tiệc của trưởng trưởng công chúa Nguyên Gia nhìn thấy con dâu nhỏ của tỷ có bất hòa với trưởng công chúa Nhạc Bình, hai đứa nhỏ đồng bệnh tương liên, tự nhiên sẽ có vài lời có thể tâm sự với nhau, sau này đi dự tiệc gì đó có được người bạn đồng hành cho vui.”
Tới giờ Mẫn phu nhân mới biết Vĩnh Thọ Hầu phu nhân nói nhiều như vậy rốt cuộc là vì điều gì, trong lòng bà cười lạnh một tiếng, nghĩ rằng trước kia không qua không lại gì tự nhiên nay Vĩnh Thọ Hầu phu nhân lại đột nhiên nhiệt tình như vậy. Hóa ra là biết được Ngọc Nương nhận được sự che chở của trưởng trưởng công chúa Nguyên Gia, hơn nữa bây giờ Đào thị lại còn được thụ phong cáo mệnh về cơ bản đã mở ra cục diện trong giới phu nhân quý tộc ở kinh thành, hoàn toàn khác với tình hình lúng ta lúng túng của La thị.
Mẫn phu nhân rất không thích cách tính toán này của Vĩnh Thọ Hầu phu nhân. Sẽ không sao nếu hai người họ thực tâm kết giao, nhưng nhìn thấy giá trị của đối phương mới tiếp cận, dùng cách này để tính toán trên lòng tốt của đối phương thì có hơi bỉ ổi.
Mẫn phu nhân nghĩ vậy nhưng trên mặt chỉ mỉm cười dịu dàng: “Phu nhân nghĩ nhiều rồi, trước giờ ta không quan tâm nhiều đến việc riêng của con cái. Ngọc Nương là một người e lệ rụt rè, có điều hai chị dâu cũng rất chiếu cố nó nên ta không cần lo lắng. Mấy người con dâu khác của phu nhân đều xuất thân danh gia vọng tộc, chắc hẳn là hiểu đạo lý gia đình hòa thuận, đều là người một nhà, phu nhân càng nên yên tâm hơn mới phải.”
Vĩnh Thọ Hầu phu nhân còn muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn thấy nụ cười như không cười trên mặt Mẫn phu nhân, bà ta nhất thời không thể nói ra được nữa chỉ đành phụ họa thêm vài câu, rồi lấy lý do rời đi.
La thị thấy thế thì nhanh chóng bám sát theo.
Hai người đến sương phòng, nụ cười trên mặt Vĩnh Thọ Hầu phu nhân mới vụt tắt, bà ta nhìn La thị một cách nặng nề: “Chẳng phải bảo ngươi đi kết giao với Ngọc Nương sao? Ngươi đang làm cái gì vậy hả? Ta bắt ngươi hầu hạ cái gì chứ!”
Vẻ mặt La thị tiu nghỉu: “Nương, con dâu làm hết mọi cách để lấy lòng nàng ta, nhưng ai ngờ nhìn nàng ta đần đần ngơ ngơ như vậy nhưng thực ra lại trơn không dính tay. Cộng thêm Liễu Như Đạt cũng có mặt ở đó, con dâu sợ nói quá nhiều để nàng ta phát hiện ra sơ hở, cho nên không dám tiếp tục.”
Vĩnh Thọ Hầu phu nhân trừng mắt nhìn nàng ta: “Đúng là chỉ toàn làm hỏng chuyện! Ta thấy ngươi mặt mũi thông minh sáng lạng vậy mà còn đần hơn cả Đào thị kia.”
La thị đỏ bừng cả mặt, nhưng không dám chống đối mẹ chồng.
Vĩnh Thọ Hầu phu nhân cau mày, ngồi xuống ghế một cách nặng nề: “Ta cũng không ngờ lại tình cờ gặp được phu nhân của Uy Quốc công ở Thiên Phật tự. Cơ may trùng hợp như vậy quả là ngàn năm có một, đây rõ ràng là cơ hội trời cao ban cho ngươi. Hiện giờ Uy Quốc công vừa lập công ở tây bắc, uy thế của phủ Uy Quốc công đang rực rỡ như hoa nở, cho dù là Nhạc Bình cũng phải kiêng kỵ ba phần, chưa kể Đào Ngọc Nương còn giao hảo với trưởng trưởng công chúa Nguyên Gia, nếu nàng ta dẫn dắt ngươi thì những phu nhân khác sẽ đối xử với ngươi bằng ánh mắt khác.”
“Nhưng mà dù là Đào Ngọc Nương hay phu nhân của Uy Quốc công đều là thứ khó nuốt, con dâu phải làm sao bây giờ?”
Đây cũng là chuyện mà Vĩnh Thọ Hầu phu nhân thấy khó giải quyết, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không có cách nào, không kìm được lại tiếp tục mắng La thị: “Nói đi nói lại đều không phải tại ngươi mồm mép không sạch mới chọc tức trưởng công chúa Nhạc Bình. Ngươi vẫn tưởng nơi này là Giang Bình cho ngươi tùy tiện thể hiện oai phong sao? Đây là kinh thành, nơi một chậu hoa rơi xuống đều có thể đập trúng vương công quý tộc. Ngươi nên sớm bỏ cái thói kiêu căng phách lối của mình đi, thành thật co cổ lại làm người cho ta… “
La thị cắn môi, nhỏ giọng biện minh: “Con dâu đã biết sai rồi, nhưng việc quan trọng nhất bây giờ là thọ yến của An Quốc công lão phu nhân, con dâu bị giễu cợt vài tiếng cũng không sao, chỉ e là ảnh hưởng đến danh tiếng của phủ Vĩnh Thọ Hầu của chúng ta… “
Vĩnh Thọ Hầu phu nhân liếc nàng ta một cái: “Vậy ngươi định làm thế nào?”
“Con dâu nghĩ, hay là không đi nữa…”
Ai ngờ Vĩnh Thọ Hầu phu nhân vừa nghe liền tức giận: “Ngươi không đi yến hội thì về sau ai lo đối ngoại cho con trai ta? Nếu ta chỉ cần một người biết sinh con, làm ấm giường thì trên dưới trong phủ có đầy nha đầu ra chứ ở đó mà cưới ngươi về làm gì?” Bà ta cười lạnh một tiếng: “Nếu ngươi suốt ngày chỉ biết nấp ở nhà, vậy gia chủ mẫu thì có khác gì với thê thiếp đâu? Bây giờ ta còn ở đây, còn có thể lót đường cho ngươi, nếu sau này chia nhà, ngươi cũng định cả ngày rụt cổ ở hậu viện, bắt con trai ta bận rộn với công vụ mà còn phải tự mình lo liệu việc nhân tình lai vãng sao?”
La thị bị bà ta nói những lời cay nghiệt mà đến cả đầu cũng không dám ngẩng lên, trên mặt hiện lên ủy khuất và thống hận.
Vĩnh Thọ Hầu phu nhân mắng mệt rồi, sau đó mới nói: “Chuyện này không thể bỏ qua như vậy được.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì hết, ta đã cố ý sai người đi nghe ngóng rồi, phu nhân của Uy Quốc công sẽ sống ở trong Thiên Phật tự một thời gian. Trong mấy ngày ngươi ở đây nhất định phải kết bạn được với Đào Ngọc Nương, đến thọ yến phải đi cùng với nàng ta, nghe rõ chưa!”
La thị cảm thấy đau khổ, nàng ta nào dám nói với mẹ chồng rằng mới đây nàng ta vừa khi dễ con cháu của Cố gia, sau đó khi bị phát hiện phải vội vàng bỏ chạy, cũng không biết người tìm đến lúc đó là Đào thị hay là Liễu thị và liệu có nhìn thấy dung mạo của nàng ta hay không. Cho dù là đối phương không nhìn thấy nhưng nha hoàn kia chắc hẳn là nhận ra, không biết là các nàng ấy đã biết chuyện này hay chưa.
Lúc đó khi nàng ta tìm đến để tiếp cận Đào thị, thái độ của Đào thị khá lãnh đạm, nàng ta mơ hồ hoài nghi cho nên muốn dập tắt ý định của mẹ chồng nhưng ai ngờ lại bị mắng ngược lại.
Chỉ là nàng ta không dám nói cho Vĩnh Thọ Hầu phu nhân nghe những lời này, mẹ chồng vốn đã có ý kiến với mình, nếu nói ra nữa thì chỉ e là càng khiến bà ấy không ưa.
Thế là La thị chỉ đành miễn cưỡng đáp ứng.
Không lâu sau khi Vĩnh Thọ Hầu phu nhân đi, Mẫn phu nhân cũng cùng với các con dâu quay về viện tử, sau khi suy nghĩ kỹ thì bà ấy gọi Đào thị đến.
Đào thị đang thay quần áo cho Cố Thanh Ninh, Liễu thị không nói gì về chuyện hồi chiều, Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ cũng cảm thấy không cần thiết phải nói với nàng. Chỉ còn lại một mình Lục Liễu, lúc đó không ở cùng Đào thị, cũng không biết La thị chính là phu nhân không biết điểm dừng kia, cộng thêm Cố Thanh Ninh dặn dò nàng không cần nói cho Đào thị biết, nàng ấy cũng ngoan ngoãn nghe lời cho nên Đào thị không hề hay biết chuyện gì.
Nghe Mẫn phu nhân hỏi, nàng ấy có chút sững người: “Bọn con không gây ra tranh chấp gì cả, La gia tỷ tỷ cũng không đưa ra đòi hỏi gì, chỉ là dù nàng ta rất nhiệt tình nhưng con dâu vẫn luôn cảm thấy có chút không được thoải mái vì vậy sau đó liền rời đi.”
Mẫn phu nhân cảm thấy với tính cách đơn thuần của Đào thị, cho dù La thị có nói ra tính toán gì chắc nàng ấy cũng không thể nghe ra, còn không bằng đi hỏi con dâu thứ hai cho rồi. Có điều phản ứng của Đào thị khiến bà rất hài lòng, tuy có hơi đơn thuần một chút nhưng nhìn người vẫn rất chuẩn xác.
Nhưng Mẫn phu nhân vẫn dặn dò thêm một câu: “Hai mẹ chồng con dâu đấy không phải người dễ tiếp xúc, con nên tránh bọn họ xa một chút.”
Đào thị luôn coi lời của Mẫn phu nhân như kim chỉ nam, nàng chỉ gật đầu đáp ứng mà không cần hỏi nguyên nhân.
Tuy nhiên, Mẫn phu nhân nghĩ đến tính tình mềm mỏng của Đào thị, bà lo lắng nói thêm: “Nếu có chuyện gì con cứ nhờ nhị tẩu ra mặt.”
Vì vậy, ngày hôm sau khi La thị đến tìm nàng, Đào thị nghiêm khắc làm theo lời dặn của mẹ chồng, ngay khi nhận được tin tức thì liền đi ra khỏi viện để La thị một phen vồ hụt.



