Nguyên Gia nghe Tiêu Trạm nói thế thì lập tức ngây ngẩn cả người, sau khi phản ứng kịp mới nói: “Vậy thần muội thay bọn họ cảm ơn hoàng huynh trước.”
Thật ra ta cũng có ý muốn đền bù Cố gia một chút, nên không gánh nổi lời cảm ơn này của hoàng muội.” Tiêu Trạm dừng một chút mới nói. “Ta muốn chờ Phụng Linh lớn hơn chút nữa thì sẽ đưa y đến Tây Bắc, để cho tìm một chút quân công, để dòng dõi cữu cữu đứng lên.”
Phụng Linh chính là đứa bé từ nhánh khác được Phụng Triển nhận làm con thừa tự, năm nay vừa tròn mười sáu tuổi. Tuổi nhỏ đã vô cùng cố gắng chăm chỉ, lại biết đội ơn, không giống như người chung nhà với con thứ mấy phòng kia của Phụng gia.
Nguyên Gia đã thấy qua y mấy lần, trong lòng cũng hơi thương xót: “Phụng Linh là đứa bé ngoan, hằng năm đến tết hay sinh nhật muội thì y đều nhớ tặng quà, làm khó y còn nhỏ tuổi mà phải cân nhắc nhiều thế.”
Tiêu Trạm nhíu mày một cái: “Năm đó Phụng gia nhân tài đông đúc, bây giờ ngoại trừ y thì cũng không còn ai có khả năng nữa. Một đứa bé như y phải gánh vác nhiều như thế, cũng không suy nghĩ nhiều một chút sao?”
Nguyên Gia do dự một hồi mới hỏi: “Hoàng huynh, năm đó… Cuối cùng xảy ra chuyện gì? Trong cung giữ chuyện này kín như bưng, chẳng lẽ phụ hoàng phái người hại cữu cữu, còn chèn ép Phụng gia?”
Năm đó xảy ra chuyện này Nguyên Gia còn nhỏ, nhưng Tiêu Trạm đã đi theo phụ hoàng học tập xử lý chính vụ, nhưng chỉ riêng chuyện này y cũng không biết nhiều hơn Nguyên Gia bao nhiêu.
Nhưng mà Tiêu Trạm nhớ tới nam nhân cười to cởi mở trong trí nhớ, mỗi lần tới trung cung sẽ mang theo chút đồ chơi nhỏ cho y, còn cho y cưỡi lên cổ, dạy y bắn tên, dạy y cưỡi ngựa, y từng sùng bái mà nói với người đó, phụ hoàng là người y kính trọng nhất trên đời. Mà mỗi khi phụ hoàng nhìn thấy y thì sẽ cùng mẫu thân quở trách những chuyện hoang đường y làm gần đây, nhưng mà trên mặt lại lộ ra nụ cười ấm áp bất đắc dĩ. Khi cả nhà cùng ăn cơm, bọn họ đều thân mật ngồi trước một chiếc bàn nhỏ, mẫu hậu chăm sóc y và muội muội, còn phụ hoàng thì trò chuyện vui vẻ với cữu cữu.
Những kí ức vui vẻ đó chưa từng phai màu, khiến cho Tiêu Trạm không hề dám tin tưởng phụ hoàng lại phái người giết cữu cữu, cũng không tin Phụng gia lại chèn ép Phụng gia.
Nhưng mà người trong cung vẫn giữ kín chuyện này như bưng, mẫu hậu lại dứt khoát bế cửa cung, đây tất cả đều là suy đoán mà Tiêu Trạm không muốn tin tưởng nhất. Thậm chí khi trong mộng, y cũng không dám hỏi mẫu hậu chuyện này, sợ đây là sự thật sẽ đánh vỡ những hình tượng đẹp đẽ trong trí nhớ y.
“Hoàng huynh…”
Tiêu Trạm do dự một chút, vẫn nói: “Cho dù năm đó xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan gì đến Phụng Linh. Năm đó, mẫu hậu cũng làm chủ để y làm con thừa tự của cữu cữu để thừa kế hương hỏa, phụ hoàng cũng đồng ý. Cho dù bây giờ ta muốn đề bạt y, nghĩ đến phụ hoàng trên trời có linh thiêng cũng sẽ không làm khó một đứa bé như thế.”
Nguyên Gia thấy Tiêu Trạm đã quyết định như thế thì cũng không khuyên nhiều: “Hoàng huynh đã nghĩ kĩ thì muội cũng không nói nhiều.”
Tiêu Trạm cũng chuyển đề tài khác, nói chuyện chuẩn bị pháp sự với Nguyên Gia.
Ở phía bên kia, Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ cũng không biết bọn họ vừa gặp thoáng qua con trai mình, hai người buồn ngủ trở lại kinh thành thì tỉnh táo hơn nhiều.
Xe ngựa chạy vào phủ Uy Quốc công, Đào thị và Lý ma ma ôm hai người bọn họ xuống xe ngựa, thay y phục xong đi đến chủ viện thỉnh an Mẫn phu nhân. Ai ngờ khi bọn họ vừa đi đến chủ viện mới thấy nơi này vô cùng náo nhiệt.
Đi vào xem qua mới phát hiện cả nhà đều ở đây, một đứa bé khoảng tám chín tuổi đang ngồi phía dưới Mẫn phu nhân, thân thiết nói gì đó.
Người nọ thấy nhóm người Đào thị đi đến thì chắp tay thi lễ: “Trạch Vũ bái kiến Tam thẩm, Tam thẩm thẩm mạnh khỏe.”
Cố Thanh Ninh lập tức biết thân phận của đối phương, đây chính là trưởng tử của Đại bá và Đại bá mẫu, cũng là đứa bé lớn nhất Cố gia đời này, Cố Trạch Vũ. Hắn vẫn luôn ở thư viện Tây Sơn đọc sách, rất hiếm khi về nhà, lại thêm bọn Cố Thanh Ninh còn nhỏ, vẫn chỉ nghe tên chưa từng gặp qua.
Tuy tuổi của hắn còn nhỏ nhưng đã có khí chất thi thư tao nhã thấm ra ngoài, đuôi lông mày và khóe mắt đều mang ý cười khiến cho người ta vừa nhìn đã có cảm giác thân thiết.
Đột nhiên Đào thị nhìn thấy đứa cháu này thì hơi sợ sệt, đành phải lắp bắp nói: “Không cần đa lễ.”
Cố Thanh Ninh biết tính cách của Cố Thanh Ninh, nên muốn hóa giải xấu hổ cho nàng, nên hành phúc lễ với Cố Trạch Vũ, miệng nói rõ ràng: “Muội chào đại ca.”
Cố Trạch Mộ cũng học theo, chắp tay: “Đệ chào đại ca.”
Cố Trạch Vũ tò mò, lần đầu tiên hắn nhìn thấy hai huynh muội này, tuy hai người là sinh đôi nhưng nhìn cũng không giống nhau. Cố Thanh Ninh cười tủm tỉm, Cố Trạch Mộ thì lạnh lùng hơn nhiều, hai người giống như băng và lửa nhưng lại vô cùng hòa hợp.
Cố Trạch Vũ bảo nha hoàn bưng đĩa tới, phía trên có hai cái hộp, hắn đưa hộp cho hai người: “Đây là lễ gặp mặt đại ca cho hai đệ muội.”
Trong một chiếc hộp là chuỗi ngọc được thiết kế tinh xảo, chiếc hộp còn lại là vòng cửu liên bằng ngọc rất tinh tế.Có lẽ hắn cũng biết Cố Trạch Mộ thích vòng cửu liên cho nên cố ý tìm người chế tạo.
Cố Thanh Ninh hơi kinh ngạc khi hắn tỉ mỉ như thế, nhu thuận nói: “Cám ơn đại ca.”
Xong chuyện nhỏ này, Cố Trạch Vũ lại nói chuyện với Mẫn phu nhân, từ trong lời nói Cố Thanh Ninh biết được lần này Cố Trạch Vũ trở về vì muốn thi đồng sinh. Nhưng mà trùng dịp sinh nhật Chu thị, lúc này mới xin học viện cho nghỉ về sớm.
Mặc dù trong lòng Chu thị rất vui vẻ nhưng vẫn trách cứ: “Sinh nhật nương sao quan trọng hơn việc học của con được, sao vội vàng trở về như thế.”
“Lòng hiếu thảo của hài tử đáng khen, con vui vẻ nhận là được.” Mẫn phu nhân khuyên nàng một câu, nhưng bà cũng hơi bận tâm. “Nhưng mà tuổi con còn nhỏ như thế, bây giờ đi thi đồng sinh có sớm quá không?”
“Lão sư nói với học vấn của cháu bây giờ thì thi đồng sinh không thành vấn đề, cháu cũng nghĩ qua kết cục rồi. Nếu thi không đậu thì cũng không sao, dù sao tuổi cháu còn nhỏ, ngày sau còn nhiều cơ hội mà.” Mặc dù Cố Trạch Vũ nói thế nhưng lại có thể nghe ra thật ra hắn rất tự tin.
Chu thị ở bên cạnh cũng nói: “Nương yên tâm, từ trước đến nay Trạch Vũ là đứa bé có chừng mực, lão sư trong thư viện đã nói thế thì không có vấn đề gì đâu.” Nàng nhớ ra gì đó, lại nhìn về phía Liễu thị, trêu đùa nói: “Suýt nữa quên mất, trong phủ chúng ta còn có nữ Trạng Nguyên mà, có muội ấy dạy bảo thì không thể kém hơn học viện Tây Sơn được.”
Lúc trước, khi Liễu thị còn ở khuê phòng, đi theo Liễu thái phó mưa dầm thấm đất, viết nghị chương vô cùng thâm sâu uyên bác khiến cho người ta vỗ bàn tán thưởng. Năm đó, quan chủ khảo cuộc thi hội quan còn khen nàng có tài Trạng Nguyên, lúc này mới có thanh danh đệ nhất tài nữ truyền ra kinh thành.
“Đại tẩu, tẩu lại giễu cợt muội!” Liễu thị im lặng liếc mắt, nhưng lúc nhìn Cố Trạch Vũ lại lộ ra ý cười đoan trang. “Tuy nói Nhị thẩm chỉ biết sơ qua, nhưng nếu con có chuyện gì liên quan đến thi cử muốn hỏi, chỉ cần Nhị thẩm biết thì sẽ không giấu.”
Cố Trạch Vũ tỏ vẻ vui mừng: “Cảm ơn Nhị thẩm.”
Cố Thanh Ninh nhìn Cố Trạch Vũ toát ra vẻ thư sinh, cũng không giống như đứa bé sống trong gia đình lập công lao, càng giống đứa trẻ được nuôi trong nhà thanh lưu gia truyền thi thư hơn. Nàng nghĩ đến Liễu Tử Ký tinh nghịch gây sự, có cảm giác hai người này đầu thai sai chỗ rồi.
Đám người nói một hồi, Mẫn phu nhân đã mệt mỏi, Chu thị cũng vội vàng lấy cớ đi dọn dẹp viện cho Cố Trạch Vũ. Cố Trạch Vũ cảm thấy tinh thần còn tốt nên nhận trách nhiệm chăm đệ đệ muội muội.
Nhưng mà Cố Thanh Ninh lại phát hiện, trên mặt mấy người Cố Trạch Hạo lại lộ vẻ miễn cưỡng, thậm chí muội muội ruột của Cố Trạch Vũ là Cố Thanh Chỉ thà đi theo mẫu thân dọn dẹp viện chứ không muốn ở lại nói chuyện với ca ca. Cuối cùng Cố Thanh Chỉ cũng toại nguyện, Cố Trạch Vũ nói mấy câu đã thuyết phục được mẫu thân dẫn muội ấy đi.
Đây là chuyện gì?
Trong lòng Cố Thanh Ninh vô cùng khó hiểu, nhưng khi Cố Trạch Vũ dẫn bọn họ đến thư phòng thì nàng đã hiểu ra.
Phủ Uy Quốc công có trường của nhà mình, nhưng mà dù sao Cố gia cũng lấy quân công lập nghiệp, đối với văn hóa tri thức không xem trọng nhiều. Gia thục[1] cũng chỉ dạy bọn nhỏ biết chữ hiểu lễ, dạy sâu không có, tiên sinh cũng biết điều đó cho nên việc học sắp xếp rất lỏng. Mấy hôm nay vì sinh nhật Chu thị sắp đến mà còn cho bọn họ nghỉ mấy ngày.
[1]Gia thục: Khi xưa những gia đình quan lại, quyền quý hay mở lớp tại nhà cho con cháu mình đi học.
Nhưng không ngờ sau khi Cố Trạch Vũ trở về thì lại nhận công việc của tiên sinh.
Đúng thế, biện pháp Cố Trạch Vũ trông đám trẻ con là dắt bọn họ đi đọc sách.
Nhưng mà Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ còn chưa cao bằng cái bàn cũng bị hắn xếp ngồi hàng đầu, cùng với ca ca tỷ tỷ uể oải nghe Cố tiên sinh giảng bài.
Nói lại, dạy trẻ con đọc sách cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng Cố Trạch Vũ có cách của hắn, khiến đám nhỏ trong phòng phải ngoan ngoãn. Tuy nói hắn còn nhỏ tuổi nhưng giảng bài theo đường lối tư duy rõ ràng, cũng không chỉ trích dẫn kinh điển, có thể nhìn ra chính hắn cũng có nhiều suy nghĩ riêng.
Thảo nào lão sư của hắn cho hắn đi thi, trình độ của hắn như thế thì thi tú tài cũng dư xài.
Nhưng mà đối với hài tử Cố gia luôn buông lỏng mà nói thì đây đúng là cơn ác mộng bắt đầu.
Cố Thanh Ninh nhìn Cố Trạch Vũ tỉ mỉ uốn nắn động tác cầm bút của Cố Thanh Thù, lại khích lệ Cố Trạch Hạo và Cố Thanh Vi, cuối cùng dùng giọng nói ôn hòa chỉ ra lỗi sai của Cố Thanh Chỉ, cuối cùng lại nhìn hai người bọn họ.
Cố Trạch Vũ nhìn đôi đệ muội ngoan ngoãn ngồi trên ghế thì hơi kinh ngạc, lại thêm phần hài lòng.
Hắn ngồi trước mặt hai người, dịu dàng mở miệng: “Tuổi của hai đệ muội quá nhỏ, bây giờ không thích hợp cầm bút, đại ca dạy hai người toán nhé.”
“Tam thẩm cho Thanh Ninh và Trạch Mộ mỗi người một miếng bánh ngọt, Thanh Ninh ăn hết miếng của mình rồi ăn thêm miếng của Trạch Mộ. Vậy Thanh Ninh ăn hết bao nhiêu miếng bánh ngọt?”
Cố Thanh Ninh: “…”



