Skip to main content

Trang chủ Hồng Nhan Tận Phần 1

Phần 1

7:56 chiều – 25/04/2025

1

Khương Quốc, mùa xuân năm thứ năm của Chiêu Đế.

Trong Trường Xuân cung vắng lặng vắng lặng.

Trong cung hoa đào nở rồi tàn, tàn rồi lại nở, không biết đã bao nhiêu năm rồi, lướt qua cành đào phấn hồng rực rỡ, từ xa nhìn sang, chỉ còn lại cung điện màu xanh đen, hết toà này đến toà khác, không nhìn thấy điểm cuối.

“Cẩn Nhi, có phải bệ hạ lại đi Trường Nhạc cung không?” Thẩm Uyểndựa vào giường, mệt mỏi không có chút sinh khí nào.

Nàng giống như tòa cung điện yên tĩnh này, giống như đã trầm trầm xế chiều, dần dần không ai hỏi đến.

Cẩn Nhi là thị nữ của nàng, đi cùng nàng đã theo năm tháng.

Cẩn Nhi hơi quỳ gối thi lễ, thay nàng đắp lại áo choàng trên người: “Nghe cung nhân nói đúng vậy. Hoàng hậu nương nương, trời xuân rất lạnh, sức khoẻ ngài không tốt, nên về nghỉ ngơi đi.”

Nhiều năm như vậy, Thẩm Uyển nghĩ rằng nàng quen rồi, nhưng mỗi lần nhắc tới, vẫn thấy chua xót.

Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, nụ cười đượm vài phần cay đắng: “Không sao, ngươi đi giúp bản cung lấy kiếm trong hộp kia ra, đặt cả mùa đông, sợ là sắp rỉ sét.”

“Hoàng hậu nương nương, kiếm kia đâu phải bảo kiếm gì, ngài còn cất giữ làm gì? Ngược lại bệ hạ quanh năm suốt tháng cũng không tới được mấy lần, không biết nữ nhân câm kia dùng thủ đoạn gì mà khiến bệ hạ xoay vòng vòng!” Nói tới đây, Cẩn Nhi không khỏi tức giận tới giậm chân.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, hoa đào khắp cây rung rung, rơi xuống theo gió.

Nha đầu Cẩn Nhi này thì biết gì, thanh kiếm kia là món quà duy nhất Tống Hoài An tặng nàng, nàng trân trọng như mạng.

Thẩm Uyển nhìn cánh hoa, lại như đang nhìn chính nàng, một lúc lâu sau lại nói: “Cẩn Nhi, bây giờ nàng là Thục quý phi, đừng nói năng lỗ mãng.”

Cẩn Nhi méo miệng, trong lòng bất mãn, nhưng rốt cuộc không nói thêm nữa, xoay người đi vào điện lấy thanh kiếm kia ra.

Nàng nhẹ lau thân kiếm, cực kỳ cẩn thận, giống như kiếm này là trân bảo hiếm thấy nào đó.

Nghe tiếng bước chân vội vàng từ ngoài điện, Cẩn Nhi chưa kịp bước tới, cửa đã tự mở.

Nàng là hoàng hậu, nhưng hậu cung này lại không ai để nàng vào mắt, ngay cả nô tài hầu hạ trong cung cũng không muốn tới đây hầu hạ, cung điện to như vậy, ngoại trừ bản thân nàng ra, bên cạnh nàng chỉ có một Cẩn Nhi.

“Rầm…”

Cửa Trường Xuân cung bị người ta đá văng, trên đời này, người tìm nàng kiểu này, chỉ có Tống Hoài An…Hoàng đế Khương quốc.

Hai nô tài bên cạnh Tống Hoài An đứng đấy, cúi đầu im lặng không nói.

Thân hình Tống Hoài An thon dài, mặc một bộ trường bào nền đen hoa văn rồng, đôi mắt hẹp dài đầy tức giận, khuôn mặt lạnh lùng lúc này lại âm trầm.

“Thẩm Uyển! Canh thuốc hôm nay Thục quý phi uống là do ngươi sai người đưa đúng không?”

Thẩm Uyển quay đầu lại nhìn hắn một cái, chậm rãi đứng dậy hành lễ, như không cảm nhận được sự tức giận của nam tử trước mặt, giọng nói không nhanh không chậm: “Bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn an.”

Trong trí nhớ, từ sau khi làm hoàng hậu của hắn, hắn vào cửa, chưa bao giờ cho nàng sắc mặt tốt, ngược lại có vẻ như nàng đã quen mỗi lần hắn chất vấn cùng phẫn nộ.

“Trẫm đang hỏi ngươi!” Tống Hoài An chưa bao giờ kiên nhẫn với nàng, ngay cả hậu vị này cũng chỉ vì Thẩm gia trung liệt, vì Khương Quốc đánh thắng vô số trận mới có được, hoặc có thể nói là dùng mạng của Thẩm gia để đổi lấy.

Thẩm Uyển không khỏi siết chặt lòng bàn tay, cắn môi mới nói: “Vâng, thần thiếp sai người đưa chút nhân sâm qua.”

“Thẩm Uyển! Ngươi biết rõ Thục quý phi năm đó cứu trẫm một mạng ở Trường Lĩnh, từ đó thân thể yếu ớt, ngươi tặng vật đại bổ này, khiến nàng ấy càng yếu hơn, ngươi muốn hại chết nàng ấy sao? Ngươi không muốn làm hoàng hậu nữa sao?” Tống Hoài An một tay bắt lấy hàm dưới của nàng, ánh mắt kia gần như là muốn nhìn thấu nàng.

Nhìn ánh mắt Tống Hoài An, hốc mắt nàng không khỏi có chút chua xót, thiếu niên tặng nàng trường kiếm, anh dũng vô song, cuối cùng vẫn yêu nữ tử bên cạnh.

Buồn cười chính là, nữ tử kia xuất thân nhà nông, bề ngoài xấu xí, còn bị người câm, ngoại trừ biết chút y thuật thô thiển, cũng không có gì xuất sắc, nàng ái mộ mười năm, lại bại bởi một nữ tử như vậy.

“Bệ hạ, thần thiếp không biết. Huống hồ, thần thiếp chẳng qua là tặng nhân sâm qua, nếu nàng ấy không muốn bổ, không ăn cũng được, chẳng lẽ là thần thiếp ép nàng ấy ăn sao?”

Năm năm, suốt năm năm, nàng vẫn cảm thấy ủy khuất, chỉ cần vị kia của Trường Nhạc cung có gì không thoải mái, tất cả đều là lỗi của Thẩm Uyển nàng.

Tống Hoài An đột nhiên buông tay, vẻ mặt chán ghét buông nàng ra, hung ác nói: “Còn dám mạnh miệng? Thẩm Uyển, ngươi ỷ có Thẩm gia chống lưng là có thể chống đối trẫm, đúng là hay thật!”

Thẩm Uyểnlập tức không đứng vững, đụng vào bàn trà nhỏ bên cạnh giường, cái bàn bị nàng đụng đổ, kiếm gãy trên bàn rơi trên mặt đất, nàng ngã về phía sau cổ tay vừa vặn chạm vào mũi kiếm, xoẹt một cái, có máu tươi chậm rãi chảy ra.

Nàng giương mắt, hốc mắt lại không khỏi đỏ lên, đôi mắt đen nhánh kinh ngạc nhìn hắn, khóe miệng lại nở nụ cười, nụ cười kia mỉa mai: “Cho nên, bệ hạ định như thế nào?”

Năm năm qua, bởi vì Thục quý phi kia, nàng không biết đã bị phạt bao nhiêu lần, trước kia nàng còn giải thích, còn ủy khuất, nhưng bây giờ, nàng đã ngay cả giải thích cũng không muốn.

Tống Hoài An không khỏi nắm chặt hai tay: “Xem ra, ngươi thật sự cảm thấy trẫm không thể làm gì Thẩm gia ngươi. Thẩm Uyển, trẫm cảnh cáo ngươi nhớ kỹ lần cuối cùng, nếu Thục quý phi có bất kỳ sơ xuất gì, trẫm nhất định phế ngươi, còn người Thẩm gia, trẫm sẽ không bỏ qua một ai!”

Nhắc tới người Thẩm gia, Thẩm Uyển mới ngẩng đầu, sững sờ nhìn vào mắt hắn, trong mắt đầy lạnh nhạt cùng chán ghét.

“Bệ hạ, chỉ sợ sớm đã quên, ta mới là hoàng hậu trong cung, thê tử kết tóc của ngài, mấy năm nay, bệ hạ luôn miệng nói thần thiếp ỷ sủng sinh kiêu, cả gan làm loạn, nhưng năm năm qua, bệ hạ chưa từng sủng ái thần thiếp nửa phần?”

Nói xong, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy hoang đường, hoàng hậu phải làm đến trình độ nào mới có thể như nàng, tùy ý để một quý phi cưỡi lên đầu? Bây giờ lại ở trước mặt đông đảo cung nhân chịu nhục nhã như thế.

Hoàng hậu nàng làm còn không bằng thê thiếp nhà bình thường, đúng là là sỉ nhục đến cực điểm.

“Ngươi xứng sao?” Tống Hoài An không khỏi nhíu mày, đáy mắt tràn đầy khinh thường.

Xứng? Không xứng?

Nàng đặt tay lên ngực tự hỏi chưa bao giờ làm chuyện gì trái với lương tâm, vì sao đến chỗ hắn, nàng như tội ác tày trời?

“Thần thiếp không hiểu ý của điện hạ là gì?”

Tống Hoài An cười lạnh một tiếng: “Ý gì? Ý trẫm là nếu hoàng hậu đãng trí, nên ở Trường Xuân cung tĩnh dưỡng nhiều hơn, nếu thích xen vào chuyện người khác, trẫm cũng không ngại để hoàng hậu học quy củ hoàng thành một lần nữa.”

Nàng nên khổ sở mới phải, nhưng hốc mắt nàng chỉ đỏ lên, cắn môi cúi đầu đáp: “Vâng, thần thiếp ghi nhớ.”

Đúng rồi, ở trước mặt hắn nữ nhân này luôn mang bộ dáng biết vâng lời, nhưng vừa quay lưng lại làm ra chuyện ác độc nhất trên đời này! Hoàn toàn không còn bộ dáng lương thiện hiền thục như trước đây trong phủ tướng quân.

Hắn thản nhiên nhìn thoáng qua thanh kiếm kia, vung tay áo rời đi, có vẻ như hắn đang giận đùng đùng.

Cẩn Nhi ở bên cạnh vội đỡ nàng đứng dậy, mũi không khỏi chua xót: “Hoàng hậu nương nương, tay của người bị thương, nô tỳ đi mời thái y đến!”

Thẩm Uyển khẽ lắc đầu, quay đầu nhìn hoa đào nở trong Trường Xuân cung, lại hỏi: “Ý của bệ hạ là cấm ta vào cung. Cẩn Nhi, đây là năm đầu tiên hoa đào nở à?”

Cẩn Nhi không nhịn được nữa, nước mắt lặng lẽ rơi, nàng ấy không dám để Thẩm Uyển biết, chỉ có chút nghẹn ngào nói: “Nương nương, đã là năm thứ năm.”