Bùi Khải là hot boy của trường chúng tôi. Ngay ngày đầu tiên nhập học tôi đã biết, anh ta vừa giàu có vừa lạnh lùng, là người trong mộng của các cô gái trong trường chúng tôi.
Nhưng không phải của tôi.
Cô bạn cùng bàn nhìn bóng lưng cao ngất của Bùi Khải, mặt đỏ bừng, ngập ngừng hỏi tôi: “Trình Xu, Bùi Khải có phải là kiểu người cậu thích không?”
Lúc ấy tôi đang bận làm bài tập nhóm, vì thế tôi cũng không ngẩng đầu lên liền trả lời cô ấy: “Không phải.”
“Thôi đi, cậu cứ giả vờ đi!”
Sau khi có được đáp án, cô bạn cùng bàn trưng mắt rồi không để ý đến tôi nữa.
Tôi cũng đâu phải kiểu con gái thẹn thùng giả vờ gì. Tôi thật sự không thích anh ta, đối với tôi mà nó anh ta chính là kiểu thiếu gia lạnh lùng, mặt mày cau có. Không hiểu sao mọi người lại thích người có tính cách như vậy, khiêm tốn hòa nhã không phải tốt hơn sao?
Còn ngoại hình của anh ta, tôi suy nghĩ kỹ một chút, đúng là rất đẹp trai, nhưng so với những người bạn trai cũ của tôi thì cũng không hơn bao nhiêu.
Dĩ nhiên, lời này tôi không nói ra, vì tôi biết chắc chắn cô bạn cùng bàn kia sẽ bảo tôi khoác lác.
Bởi vì nhìn vẻ ngoài của tôi, chẳng ai có thể tin nổi …
Tôi đã trải qua mười tám mối tình, với toàn trai đẹp.
Đương nhiên nói quá dễ bị vả mặt. Nếu không nghe thấy tin đồn kia, có thể cả đời tôi cũng sẽ không nhìn Bùi Khải thêm một cái.
Hôm đó sau khi tan ca làm thêm về, vừa mở cửa ký túc xá ra, tôi nghe thấy bên trong đang bàn tán sôi nổi.
Chu Thanh giống như một con khỉ kêu quái dị với tôi: “Trình Xu, cậu biết không? Mẹ của Bùi Khải đưa cho Lý Nhã Lạc năm mươi vạn để cô ấy rời xa Bùi Khải. Nghe nói là vì xuất thân cô ấy không tốt, không xứng với con trai bà.”
Cốt truyện cũ rích.
Nhưng đôi mắt mệt mỏi của tôi lại lập tức khôi phục thần thái như ngày thường: “Thật vậy sao?”
Các bạn cùng phòng thấy tôi cũng tham gia vào, bầu không khí lập tức sôi nổi hơn, mỗi người một câu chia sẻ thông tin của họ với tôi: “Không biết có phải thật hay không, tớ chỉ thấy hai người họ đi cùng nhau thôi, không biết có phải đang yêu nhau không!”
“Không phải.”
Tôi cắt ngang cuộc thảo luận của họ, cố gắng khống chế giọng nói sắp thay đổi tiếp tục nói: “Ý tôi là, mẹ của Bùi Khải thật sự cho Lý Nhã Lạc năm mươi vạn sao?”
Họ rõ ràng không ngờ tôi lại chú ý đến điểm này, do dự một lúc mới trả lời: “Hình như là thật, có người nhìn thấy, sau đó Lý Nhã Lạc không nhận, khóc lóc bỏ đi.”
Sau khi nhận được câu trả lời mình muốn, tôi gần như không kìm nén được niềm vui trong lòng.
Lý Nhã Lạc là hoa khôi của khoa chúng tôi, xinh đẹp như tiên nữ, nhưng bố mẹ cô ấy là nông dân.
Mẹ của Bùi Khải nói điều kiện như vậy là không xứng, vậy không biết con cóc xấu xí, gia cảnh còn kém hơn như tôi mà được ăn thịt thiên nga Bùi Khải này, mẹ anh ta có tức giận đến mức cho tôi nhiều tiền hơn không?
Tôi rất mong chờ.


