So sánh với bên ngoài, căn bản là khác nhau một trời một vực.
Nhưng đối với Phong Hề mà nói, sức mạnh như vậy mới thích hợp với nàng.
Tuy luyện không có điểm dừng, mà con đường tu luyện thuộc về nàng cũng chỉ vừa mới bắt đầu!
Chuyển phân cảnh khác, Pháp lão tham ăn hôm qua sau khi chạy đi giành chỗ trước đã chạy đi chạy lại trong hoàng thành không biết mấy lần, dường như muốn lật tung hoàng thành lên.
Để tìm vị “sư tỷ” kia của ông ta.
Hôm qua sau đến Các Lâu quán chờ cả một buổi chiều, ông ta mới nhớ ra quán ăn ở chỗ này không giống những chỗ khác, lúc ấy ông ta lại đi gấp, sư tỷ nàng không phải sẽ đi nơi khác rồi đấy chứ?
Về sau, sự thật chứng minh, đúng là lạc nhau rồi!
“Sư tỷ, ngươi chạy đi đâu rồi?” Pháp lão đứng trên tháp cao ở hoàng thành, uể oải nói.
Lúc ấy nếu như không phải ông ta tham ăn thì sẽ không lạc mất sư tỷ rồi!
Nếu như sư tỷ không tìm thấy ông ta rồi rời đi thì làm sao bây giờ?
Nghĩ muốn la to nhưng lại không dám, chuyện này đã khiến sư tỷ hôm qua không hài lòng rồi, nếu như làm lại thì không biết có bị trực tiếp đá khỏi cửa môn hạ không nữa.
Cho nên, trái không được, phải không thể khiến Pháp lão sầu đến độ nắm chặt râu.
Đúng lúc đang bực bội thì bên dưới truyền đến một tiếng hét lớn.
“Tin nóng! Tin nóng!”
Dưới giọng nói của người kia, mọi người đang đi trên đường không nhịn được mà dừng bước.
“Tin nóng gì vậy? Chẳng lẽ lại có thiếu niên song tu sao?”
“Đúng vậy! Mau nói đi.”
“Không phải, hôm nay đệ nhất thế gia Phong gia tổ chức khảo thí một năm một lần, Tam hoàng tử đích thân đến Phong gia nói muốn tuyển phi thêm lần nữa! Các đại thế gia đều đến bái phỏng!”
“Hừ! Đây mà cũng gọi là tin nóng sao, tin này đã có từ tối qua rồi, ngươi còn không biết sao, hôm qua Tam hoàng tử đã hưu phế vật ở Phong gia rồi.”
“Đúng vậy! Nghe nói còn đưa hưu thư nữa.”
“Hả? Vậy ta bị lừa rồi sao? Ta bỏ ra mười đồng mới mua được tin kia, ta phải đi tìm người kia tính sổ mới được…”
Người kia ồn ào, mọi người trên đường cười vang.
Nhưng đề tài này lại một lần nữa được gợi nên, lúc đầu còn yên tĩnh thảo luận, lúc này lại ồn ào náo nhiệt.
Pháp lão ở sau cũng không tiếp tục nghe nữa, lúc nhắc đến Phong gia, khuôn mặt bừng sáng.
Đúng rồi, Phong gia!
Sư phụ ông ta vẫn ở rừng ma thú của Phong gia, sớm muộn gì sư tỷ ông ta cũng đến đó.
Có khả năng hôm qua sư tỷ không thấy ông ta đã sớm đến Phong gia rồi!
Pháp lão nghĩ vậy thì kích động, thân ảnh đứng trên đỉnh tháp khẽ động, bóng tím xẹt trên không trung, nhanh chóng đi về phía Phong gia.
Cũng đúng lúc này, một cỗ kiệu hoa lệ xa hoa tám người khiêng cũng đang đi về phía Phong gia.
Dẫn đầu cỗ kiệu chính là Tiêu Hổ rời đi sau khi được Thời Tấn Dương phân phó gì đó.
Ở Thời Hoán quốc, khi hoàng tử tuyển nữ nhân mình thích sẽ dùng kiệu tám người khiêng để đón nữ nhi từ gia tộc của mình, nhưng đây chỉ là mang ý nghĩ, vị trí trắc phi của hoàng tử!
Cho nên cỗ kiệu này được chuẩn bị vì “trắc phi tương lai”.
Thời gian khảo thí đã trôi qua được nửa canh giờ, mặt trời trên đỉnh đầu cũng đã bắt đầu ngả về phía Tây.
Những khách nhân ngồi bên ngoài chờ cũng không có chút không kiên nhẫn nào, ngược lại lại có sự mong đợi nào đó.
Tam hoàng tử tuyển phi là cảnh khó gặp…



