Phong Hề sao biết được ngoại hình tuổi tác của nàng lại khiến Pháp lão hiểu nhầm.
Thể lực bị hao tổn quá nhiều, mới đi được mấy bước đã cảm thấy có chút mệt mỏi.
Cho nên sau khi đến cửa hàng tơ lụa để đổi một bộ y phục bình thường, Phong Hề liền tùy tiện tìm một quán ăn nhỏ, định ăn đại gì đó bồi bổ thể lực.
Nhưng nói đến chuyện này cũng cảm thấy thật lạ.
Từ khi đến thế giới này nàng chưa từng ăn qua thứ gì ở đây.
Chỉ có lần kia, dường như sau khi tinh thần lực cạn kiệt nàng mới cảm thấy đói gần chết, lúc này cũng mới có cảm giác đói bụng.
Chẳng lẽ do tiêu hao thể lực quá mức nên mới có cảm giác đói bụng?
Phong Hề suy nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra, cuối cùng cũng lười nghĩ tiếp.
Lúc này cảm giác có chút quái dị, không chỉ trong quán ăn yên tĩnh mà ngay cả trên đường cũng có cảm giác vắng vẻ.
Chỉ là lúc này mới phát hiện Pháp lão ngồi đối diện nàng, lông mày nhăn lại thành một cục.
“Làm sao?”
Giọng nói lạnh nhạt của Phong Hề vang lên, chỉ thấy sắc mặt Pháp lão nghiêm lại, mặc dù lông mày vẫn nhíu nhưng bộ dáng vẫn rất nghiêm chỉnh.
Phong Hề thấy ông ta nhíu mày thì không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
“Sư tỷ, đây đều là những đồ ăn thô sơ giáp cấp, không xứng với thân phận của ngươi, chi bằng bây giờ chúng ta đến Các Lâu quán ở phố bên cạnh đi? Nơi đó cứ cách mười ngày sẽ bán mười phần thịt huyền thú bính cấp, hương vị khá ngon, có thể bổ sung thể lực, dùng lâu ngày làn da sẽ càng trắng sáng mềm mại hơn, đúng lúc hôm nay có bán, cũng đúng giờ bên đó ra món, sư tỷ cảm thấy thế nào?”
Vì để cho bản thân nhìn có vẻ thành thục, lúc Pháp lão nói những lời này rất trôi chảy.
Nhưng khi ông ta nói đến thịt huyền thú bính cấp mười ngày bán một lần, hai mắt đã sáng lấp lánh thèm thuồng không thôi, nếu như không phải vì muốn giữ hình tượng “thành thục” thì có khả năng ông ta đã chạy sang giành chỗ lâu rồi.
Vì liên quan đến nguyên liệu nấu ăn nên nhà hàng kia cách mười ngày lại bán ra mười phần, đến chậm sẽ hết, phải đợi mười ngày sau mới có, dù có là thiên vương lão tử cũng đãi ngộ như vậy.
Đồ ăn của Đông Đại Lục chia như sau: giáp ất bính đinh, hạng giáp là đồ ăn bình thường chỉ để ăn cho no, mà đinh cấp là cao cấp nhất, đồng thời cũng khó tìm nhất, bính cấp thuộc dạng hiếm có, ất cấp được cho là không tệ.
Cấp bậc giáp ất bính đinh này cũng đại biểu cho mức năng lượng có thể hấp thụ để bổ sung năng lượng.
Chuyện này cũng là vì sao mỗi khi thể lực nàng cạn kiệt thì sẽ có cảm giác đói bụng.
Đương nhiên cũng không phải nói chỉ có thể cạn kiệt thể lực mới có cảm giác đói bụng muốn ăn cơm, rất nhiều người cũng chỉ vì theo đuổi đam mê ăn uống.
Pháp lão chính là một trong số đó.
Ngoại trừ tu luyện, mỹ thực chính là mục tiêu theo đuổi thứ hai trong cuộc đời ông ta.
Bổ sung thể lực?
Lúc đầu Phong Hề định chỉ tùy tiện ăn một chút, nhưng nghe Pháp lão nói vậy cũng hơi có hứng thú.
“Có xa không?”
“Không xa không xa, ở ngay phố bên cạnh, Các Lâu quán, bay qua thì càng nhanh!” Pháp lão nghe xong hai mắt phát sáng, hơi kích động vội vàng nói.
Bay qua?
Lúc này Phong Hề hơi nhíu mày.
Nàng bay thế nào được? Dù cho dùng dạ tinh bào nhưng hình như cũng không bay lên được.
Trầm mặc một lúc, dưới ánh mắt mong chờ của Pháp lão, nhàn nhạt gật đầu: “Vậy ngươi qua đó tìm chỗ trước đi.”
“Được, ta đi giành chỗ trước, sư tỷ nhanh đến nha!” Phong Hề vừa đồng ý, Pháp lão đã nhanh chóng đứng lên, một thân y phục tím chỉ còn lưu lại tàn ảnh trước cửa quán ăn.



