Cuối cùng thì tôi cũng ngất đi.
Chắc là mấy ngày nay trong đầu tôi chỉ có mỗi Đường Hạo, nên sau khi ngất đi tôi đã mơ một giấc mơ rất dài.
Tôi mơ thấy cái ngày đầu tiên tôi gặp Đường Hạo.
Năm đó tôi học lớp 11, bố mẹ tôi ly hôn, mẹ tôi giành được quyền nuôi con, nhưng họ vẫn cãi nhau suốt ngày. Mẹ tôi thì luôn muốn con gái thành rồng thành phượng, quản thúc tôi vô cùng nghiêm khắc, tuổi dậy thì của tôi lại bị kìm kẹp quá lâu nên tôi đã bị trầm cảm.
Hôm đó, sau khi cãi nhau với mẹ, tôi bỏ nhà chạy ra ngoài một mình.
Tôi đứng bên bờ hồ, ánh mắt trống rỗng nhìn mặt nước, một lúc sau đứng dậy định bước xuống hồ. Tôi vừa mới nhấc chân thì có ai đó ném một hòn đá vào người tôi.
Hòn đá không to, nhưng trúng vào đầu thì đau điếng.
Lúc này tôi mới để ý, trong bụi cỏ bên hồ có một thiếu niên mặc áo đen đang ngồi.
Trước mặt thiếu niên đặt một chiếc cần câu, trên người dính đầy vụn cỏ. Trời nhá nhem tối, đèn đường lại bị cành cây che khuất nên lúc nãy tôi không phát hiện ra có người ở đó.
Tôi khóc cả ngày, mắt mũi kèm nhèm, cộng thêm trời tối nữa nên tôi không nhìn rõ mặt đối phương.
Anh ta bực bội nói: “Muốn chết thì đi chỗ khác mà chết, đừng có làm phiền tôi câu cá.”
Tuy tôi muốn tự tử thật, nhưng lòng tự trọng của một đứa con gái tuổi nổi loạn vẫn còn đó.
Tôi hận không thể nổi khùng lên, mắng cho người này một trận vì không biết giúp người làm việc nghĩa, người bình thường thấy có người định nhảy hồ thi không phải nên ngăn cản à!
Người này đang nói cái quái gì vậy!
Đồ người dưng nước lã vô tình vô nghĩa!
Nhưng trông thiếu niên có vẻ dữ dằn lắm nên tôi chỉ hít hít mũi, lí nhí nói một tiếng: “Xin lỗi.”
Rồi không đợi đối phương nói gì, tôi quay người bỏ đi luôn.
Tôi đi tìm chỗ khác mà chết!
Nhưng tôi không ngờ anh ta lại đuổi theo.
Thiếu niên đó cứ đi theo sau tôi, tôi chỉ muốn chết quách cho xong nên chẳng thèm để ý đến, ai ngờ anh ta cứ thế theo tôi đến một cái hồ vắng vẻ khác.
Thấy tôi định bước xuống hồ lần nữa, cuối cùng anh ta cũng lên tiếng: “Có chuyện gì mà nhất thiết phải nghĩ quẩn thế? Cô có biết là cô chết ở đây sẽ dọa mấy ông câu đêm yếu bóng vía chạy mất dép không?”
Vừa nãy tôi thấy thiếu niên có vẻ không dễ chọc nên mới bỏ đi, nhưng giờ anh ta lại đi trêu tôi, tôi thật sự bực mình, quay phắt lại, gào vào mặt anh ta: “Tôi sắp nhảy hồ đến nơi rồi thì còn hơi đâu mà lo chuyện đó!”
Tôi khóc cả ngày, chắc cái bộ dạng nước mắt nước mũi tèm lem của tôi trông buồn cười lắm nên anh ta bỗng bật cười.
Anh ta hỏi: “Không lo cái đó thì lo cái gì?”
Tôi trừng mắt nhìn thiếu niên một hồi lâu, hôm nay tôi đã hao hết cả sức lực rồi, đầu óc cũng trì trệ chẳng biết nói gì.
Cứ thế một lúc lâu, trên con đường lớn phía trên công viên có một xe khoai lang nướng đi ngang qua.
Tôi và anh ta cùng ngước lên nhìn.
Rồi thiếu niên lên tiếng.
Anh ta nói: “Tôi mời cô ăn khoai lang nướng nhé.”
Có lẽ là vì củ khoai lang nướng hôm đó thơm quá, hay có lẽ là vì ánh mắt của thiếu niên kia quá kiên định. Tôi vốn dĩ chỉ muốn chết quách cho xong, vậy mà lại hít hít mũi, nói: “Được.”
Tôi và anh ta ngồi xổm bên vệ đường, tôi vừa ăn vừa nức nở, trông thảm không tả xiết.
Anh ta ngồi bên cạnh tôi, thờ ơ nhìn dòng xe cộ qua lại.
Đợi tôi khóc xong, anh ta mới đưa tôi về nhà.
Trước đây tôi chưa từng để ý đến Đường Hạo, nhưng sau hôm đó, khi anh ta đưa tôi về đến tận sân nhà, tôi quay đầu lại nhìn thấy anh ta đang đi dưới ánh đèn đường. Cái bóng cao gầy của cậu thiếu niên ấy in xuống mặt đất, khiến lòng tôi xao xuyến lạ thường.
Sau đó, tôi gặp lại Đường Hạo ở trường.
Anh ta đi cùng một đám con trai, nghênh ngang bước qua hành lang, đi ngược chiều với tôi. Tôi khựng lại, khoảnh khắc nhìn thấy Đường Hạo, tôi dường như quên mất cách hít thở.
Lúc đó tôi mới biết Đường Hạo học cùng trường với tôi, vì khác tầng cộng thêm tính tôi khá cô độc, nếu không phải hôm nay tôi bị thầy giáo gọi lên đây lấy đồ thì có lẽ tôi cũng không biết anh ta học ở trường này.
Nhưng Đường Hạo cứ như không quen biết tôi, lướt qua tôi như người dưng.
Tôi tưởng Đường Hạo quên tôi rồi, nhưng không lâu sau đó, lớp tôi có một bạn nam tổ chức sinh nhật, cậu ta thích tôi nên đã mời tôi đến dự.
Đến nơi tôi mới biết, cậu bạn này quen biết Đường Hạo và đám bạn của anh ta. Trong phòng karaoke mờ ảo, tôi liếc mắt một cái đã thấy Đường Hạo.
Nhưng Đường Hạo hình như không để ý đến tôi.
Xung quanh anh ta có mấy cô gái đang ồn ào chơi trò chơi.
Mấy bạn nữ tôi quen cũng bị người khác gọi đi hết, tôi ngồi một mình trong góc, uống liền ba cốc nước cam. Bỗng nhiên nhân vật chính của buổi tiệc sinh nhật đứng lên, cầm micro tỏ tình với tôi.
Mọi người xung quanh hò hét ầm ĩ, nhưng tôi lại thấy vô cùng khó xử.
Hôm đó tâm trạng của tôi cũng không tốt, lại vừa cãi nhau với mẹ xong, nhìn đám người xung quanh hùa theo chúc phúc, thực chất là đang dùng đạo đức để ép buộc tôi.
Tôi không nhịn được nữa, bật khóc rồi bỏ chạy ra ngoài.
Chạy ra khỏi đó rồi tôi mới bình tĩnh lại, nhưng quay đầu nhìn thì lại chẳng thấy ai đuổi theo tôi cả.
Tôi càng thấy tủi thân hơn.
Tôi cứ thế đi lang thang không mục đích, ý định tự tử lại trỗi dậy.
Nhưng ý nghĩ đó vừa mới nhen nhóm thì có người vỗ vai tôi.
Tôi quay đầu lại thì thấy Đường Hạo đang đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen.
Anh ta hỏi: “Thấy cô có vẻ không ổn, có cần tôi an ủi không?”
Anh ta vừa dứt lời, tôi đã nhào vào lòng anh ta, khóc như mưa như gió.
Và cứ thế, tôi bắt đầu bám lấy Đường Hạo.
Ban đầu Đường Hạo nói: Nếu không biết sống vì cái gì thì hãy sống vì tôi đi.
Anh ta nói: Nếu không có tôi thì cô đã chết đuối ở dưới hồ rồi.
Anh ta nói: Mạng của cô bây giờ là của tôi, nên cô phải sống tiếp.
…
Ai cũng bảo tôi là một con chó không có lòng tự trọng bên cạnh Đường Hạo.
Nhưng người ngoài đâu biết, trong khoảng thời gian tăm tối nhất của cuộc đời tôi, Đường Hạo chính là ánh sáng của tôi.
Tôi bám theo Đường Hạo suốt năm năm, từ năm lớp 11 đến năm ba đại học, nhìn anh ta thay hết cô này đến cô khác, còn tôi thì vẫn dậm chân tại chỗ.
…
Lúc tôi tỉnh lại, A Tán và mấy người bạn cùng phòng đang ở bên cạnh.
Bọn họ bảo sau khi Lý Tuyết đánh ngất tôi thì đã chuồn mất, bảo vệ của quán bar bên cạnh thấy có gì đó không ổn nên đi vào ngõ xem thử, thì phát hiện tôi đang nằm bất tỉnh nhân sự.
A Tán lấy điện thoại của tôi ra, tôi định giơ tay lên thì mới phát hiện hai bàn tay đều đã bị băng bó kín mít như hai cái bánh chưng.
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, A Tán và bạn cùng phòng nhìn nhau rồi nghẹn ngào nói: “Thất Nguyệt, cậu đừng buồn quá, bác sĩ bảo nếu điều trị tốt thì tay cậu vẫn có thể chơi đàn được.”
Lý Tuyết chia tay Đường Hạo nên trút giận lên người tôi, tay tôi bị cô ta giẫm cho dập nát. Sau ca phẫu thuật thì có thể các khớp sẽ không còn linh hoạt nữa, không biết có thể tiếp tục chơi piano được không.
Từ nhỏ tôi đã học piano, dù có cãi nhau với mẹ thì tôi cũng chưa từng từ bỏ cây đàn.
Dù đã từ bỏ học bổng toàn phần của một nhạc viện hàng đầu, nhưng giáo sư âm nhạc của trường đại học mà tôi đang theo học lại là bậc thầy mà tôi ngưỡng mộ từ bé.
Nên khi giờ biết mình có thể sẽ không bao giờ chơi piano được nữa, tôi thấy hoang mang tột độ.
Tôi nằm trên giường bệnh, nước mắt tuôn rơi nhưng lại không khóc thành tiếng.
Và suốt những ngày tôi nằm viện, Đường Hạo chẳng hề nhắn cho tôi một tin nào.
Sau khi cúp máy ngày hôm đó, anh ta đã bặt vô âm tín.
Mấy ngày nay tôi toàn gặp ác mộng, tôi mơ thấy những ngày đầu mới quen Đường Hạo. Tôi cúi gằm mặt rụt rè đi theo sau anh ta, anh ta cứ bước thẳng về phía trước và chẳng bao giờ chờ tôi, nhưng tôi vẫn cứ lẽo đẽo theo sau.
Đường Hạo đi trước mặt tôi, cái bóng đổ dài dưới ánh đèn vàng, tôi cúi đầu giẫm lên bóng của anh ta, không kìm được mà cong môi cười trộm.
Nhưng mấy ngày sau đó, tôi không còn giẫm được lên bóng của Đường Hạo nữa.
Tôi trơ mắt nhìn cái bóng mà tôi đang giẫm bỗng tan biến mất, hoảng hốt ngẩng đầu lên thì chẳng thấy bóng dáng Đường Hạo đâu nữa.
“Đừng mà!”
Tôi hét lên rồi tỉnh giấc, nhìn thấy có một người đàn ông đang ngồi bên cửa sổ phòng bệnh.
Anh ấy mặc vest, ngũ quan tuấn tú, trông cứ như Kashiwabara Takashi trong phim “Thư tình”, nhưng lại đang lóng ngóng gọt táo.
Thấy tôi tỉnh lại, anh ấy vội vàng dừng lại, lau sạch tay rồi chạm vào má tôi, giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm: “Gặp ác mộng à, Thất Nguyệt?”
Là anh Tống Hiên!
Đầu óc tôi trống rỗng mất nửa giây, rồi tôi nhào tới ôm chầm lấy cổ Tống Hiên, oà khóc nức nở.
Bao nhiêu ấm ức dồn nén bấy lâu nay, giờ phút này đã vỡ oà.
Tống Hiên là thanh mai trúc mã lớn hơn tôi ba tuổi. Hồi bố mẹ tôi còn chưa ly hôn, nhà anh ấy ở đối diện nhà tôi, vì cả hai cùng họ Tống nên nhiều người cứ ngỡ anh ấy là anh trai tôi.
Và anh ấy quan tâm chăm sóc tôi cũng chẳng hề khác gì một người anh trai thực thụ.
Nhưng sau khi bố mẹ tôi ly hôn năm tôi mười ba mười bốn tuổi, mẹ tôi đã dẫn tôi chuyển nhà, tuy Tống Hiên thỉnh thoảng vẫn đến thăm tôi nhưng chúng tôi ít gặp nhau hơn trước.
Sau đó tôi thi lên cấp ba thì Tống Hiên đã đi du học, từ đó chúng tôi không còn gặp lại nhau nữa.
Tuy đã gần sáu năm không gặp, nhưng dù sao cũng là bạn thanh mai trúc mã cùng lớn lên từ nhỏ, tôi và anh ấy nhanh chóng thân thiết trở lại.
Biết tôi bị thương, ngày nào anh ấy cũng đến chăm sóc tôi, bón cơm, gọt hoa quả cho tôi, ân cần chu đáo hết mực.
Tôi cũng biết sau khi tốt nghiệp Harvard, Tống Hiên đã được một công ty nước ngoài trả lương rất cao để giữ lại, nhưng anh ấy vẫn quyết định về nước khởi nghiệp.
Vì vẫn còn một số việc ở nước ngoài chưa giải quyết xong nên dạo gần đây Tống Hiên mới về nước. Giải quyết xong việc thì anh ấy hỏi xin địa chỉ trường đại học của tôi từ mẹ tôi, nhưng vừa đến thì đã nghe bạn cùng phòng thông báo chuyện tôi bị thương.
Tống Hiên vừa bóc quýt cho tôi vừa nói: “Em cũng thật là, bị thương mà không nói với mẹ embiết gì cả.”
Tôi cúi đầu nói: “Anh cũng biết tính mẹ em rồi đấy, nếu bà ấy biết em bị thương thì chắc chắn sẽ làm ầm lên cho xem.”
Thật ra mấy năm nay tôi và mẹ đã hòa giải với nhau nhiều rồi, nhưng bây giờ tôi không có sức lực để đối phó với người nhà nữa.
Tống Hiên tỏ vẻ thông cảm, anh ấy đưa tay xoa đầu tôi, nói: “Không sao, sau này cứ tìm anh là được.”
Tôi ngẩng đầu nhìn vào mắt Tống Hiên, trước đây tôi luôn coi anh ấy như anh trai, nhưng giờ phút này bị ánh mắt dịu dàng của anh ấy nhìn chằm chằm, tôi bỗng thấy ngượng ngùng không nói nên lời.
Sự xuất hiện của Tống Hiên khiến tôi tạm thời không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến Đường Hạo nữa, nhưng đến ngày thứ năm tôi nằm viện, cuối cùng Đường Hạo cũng tìm đến.
Hôm đó công ty của Tống Hiên có việc bận nên anh ấy không đến, tôi ngồi một mình trên giường bệnh xem phim bằng ipad. Cái ipad này là cô y tá mở giúp tôi nhưng giờ cô ấy đi rồi, tay tôi lại bị băng bó không cử động được, tôi muốn đổi phim nên đành phải dùng ngón chân chạm vào màn hình.
Đúng lúc này, Đường Hạo bước vào.
Thấy tôi đang nằm trên giường vặn vẹo như con sâu, anh ta nhíu mày: “Xem ra cô không chỉ bị thương mà còn bị úng não.”
Thấy là Đường Hạo, tôi bỗng im bặt.
Tôi nhớ lại cái đêm hôm bị Đường Hạo cúp điện thoại, nghĩ bụng nếu hôm đó anh ta chịu nghe máy thì có lẽ Lý Tuyết đã không đánh tôi rồi.
Mắt tôi đỏ hoe, nhìn Đường Hạo đang đứng ở cửa phòng bệnh, nghẹn ngào hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Vẻ mặt Đường Hạo vẫn lạnh lùng như cũ, ánh mắt anh ta lướt qua bàn tay bị thương của tôi, không hề có chút thương xót nào.
Đường Hạo nhướng mày nói: “Bạn của cô nói cô bị thương, vừa thấy tôi đã mắng xơi xởi, nhất định bắt tôi phải đến thăm.”
Tôi cười khổ, quả nhiên Đường Hạo sẽ không chủ động đến thăm tôi.
Đường Hạo tiến lên vài bước, đến bên giường tôi: “Cô không sao chứ?”
Tôi tự giễu cười, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Anh nhìn bộ dạng này của em xem, có giống không sao không?”
Đường Hạo im lặng.
Bao nhiêu uất ức dồn nén bấy lâu nay, tôi không kìm được nữa, nước mắt rơi xuống. Tôi cố đè nén giọng nói run rẩy, hỏi anh ta: “Đường Hạo, hôm đó tại sao anh không nghe điện thoại của em?”
Đường Hạo nhíu mày: “Hôm đó tôi đang chơi game…”
Câu nói này của anh ta, triệt để đánh tan ảo tưởng cuối cùng bấy lâu nay của tôi.
Tôi cứ ngỡ anh ta bận việc, tôi cứ tưởng anh ta không tiện nghe máy.
Người đứng trước mặt tôi vẫn mang gương mặt quen thuộc ấy, nhưng tôi lại thấy người này xa lạ đến vậy.
Tôi cúi đầu, nghẹn ngào: “Đường Hạo, anh biết không, sau này có lẽ em không thể đàn piano được nữa.”
Cảm xúc của tôi bắt đầu vỡ vụn: “Lý Tuyết chia tay anh, tại sao người bị trả thù lại là em? Đường Hạo, em đi theo anh năm năm, nhưng em có được gì đâu.”
Đúng vậy, tôi có được gì đâu, tại sao người bị trả thù lại là tôi?
Đường Hạo há miệng muốn giải thích điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nhún vai, nói một câu: “Xin lỗi.”
Lời xin lỗi thiếu thành ý ấy hoàn toàn dập tắt hy vọng cuối cùng của tôi.
Tôi ôm lòng ngực quặn đau, nói với anh ta: “Đường Hạo, anh về đi.”


