Pháp lão này đúng là người thẳng thắn, cũng bởi vậy nên mới có tính tình táo bạo như vậy.
Vì mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt lấy lòng kia đã đặc biệt cảm thấy không vừa mắt, nhịn không được mà kìm chế bản thân mình.
Người có tính như vậy còn tốt hơn nhiều so với người có tâm địa gian xảo.
Chỉ là lão đầu này có cần phải buồn nôn như vậy không?
Phong Hề nhìn Pháp lão đang làm vẻ mặt đáng yêu, không nhịn nổi mà nổi da gà, dùng sức rút tay ra khỏi hai tay đang liều chết nắm lấy.
“Đừng có nắm tay ta một lần nào nữa, nếu không ta sẽ tức giận.”
Mắt thấy ông ta lại muốn đưa tay qua, Phong Hề vội vàng quát.
“Vậy sư tỷ không tức giận với ta nữa đúng không? Đi ăn cơm?” Pháp lão nhíu mày, vẻ mặt vô cùng đáng thương.
Thật là buồn nôn!
Một lão giả lại bày ra ra vẻ mặt này, đúng là làm cho người khác không dám lấy lòng!
Phong Hề không kiên nhẫn phủi phủi tay, chán ghét nói: “Được rồi được rồi, thu hồi vẻ mặt của ngươi lại, nếu không ngay cả cơm cũng không ăn được.”
Chỉ thấy Phong Hề vừa dứt lời, Pháp lão lúc nãy còn đang giả bộ đáng thương, giả vờ đáng yêu đã nhanh chóng trở mặt, trong nháy mắt liền khôi phục sắc mặt uy nghiêm ban đầu.
Sau đó ha hả cười nói với Phong Hề: “Như vậy là có thể chứ? Sư tỷ!”
Phong Hề liếc mắt nhìn Pháp lão đang nghiêm trang cười, lại lần nữa xấu hổ.
Được rồi, dù sao nàng đến dị thế này đều gặp phải những cao thủ lật mặt, quen là tốt rồi.
Nhưng lão đầu này cũng biết thấy gì tốt là thu về đấy.
Không tính là người lỗ mãng, xem ra vẫn không thể xem thường.
Chỉ là nàng vừa mới kiêu ngạo xuất hiện trước mặt nhiều người như vậy, lúc này nàng ăn mặc như thế này thực sự không dễ xuất hiện lại một lần nữa.
Hơn nữa thực lực của nàng còn chưa khôi phục lại, nếu như mặc y phục như thế này đi ra ngoài, lại gặp khiêu chiến một lần nữa thì cũng thật phiền phức.
Dù sao thân phận của nàng là Phong Hề, sớm muộn gì lão đầu này cũng biết, cũng không cần che che giấu giấu làm gì.
Suy nghĩ một chút, vẫn quyết định thay bộ y phục trên người.
Sau đó Phong Hề cũng không né tránh, trực tiếp cởi dạ tinh bào xuống, suy nghĩ vừa động liền ném nó vào bên trong không gian, mũ che mặt cũng cởi xuống.
Đang định thay y phục mới nhớ tới y phục trước đó của nàng đã đổi ở cửa hàng tơ lụa.
Đưa mắt nhìn một thân y phục đen nam tính, dường như có chút không hợp thẩm mỹ, xem ra vẫn nên tìm một cửa hàng tơ lụa để thay bộ y phục đen này đi.
“Này, lão đầu, ngươi có biết cửa hàng tơ lụa nào gần đây không?”
Một lúc lâu sau vẫn không thấy có tiếng trả lời.
Phong Hề đang sửa sang lại mái tóc hơi lộn xộn của mình không khỏi nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn Pháp lão.
Nhưng vừa nhìn một lần nữa lại càng khiến lông mày nàng nhíu sâu hơn.
Chỉ thấy Pháp lão vừa khôi phục lại vẻ mặt uy nghiêm nghiêm chỉnh lúc này đang mở to mắt, miệng không khép lại được, vẻ mặt giống như mới gặp quỷ vậy.
Đây là vẻ mặt gì?
Lúc này Phong Hề mới nhớ đến hình phản chiếu mình nhìn thấy trong nước lúc trước.
Lão đầu này sẽ không phải…
Lão đầu kia đúng là vẫn còn “trợn tròn mắt” nhìn!
Ngay lập tức mắt nàng hơi nheo lại, bên trong hiện lên sự tàn khốc.
“Nhìn nữa sẽ chọc mù mắt của ngươi, lão già háo sắc!”
Nhưng vẻ mặt Pháp lão vẫn như gặp phải quỷ, không, là vẻ mặt khiếp sợ…



