Nghe vậy, Phong Hề đang đứng lên nhịn không được mà giật giật khóe miệng.
Được rồi! Bị lão đầu trước mặt gọi là sư tỷ thực sự không quen chút nào.
Nhưng đây cũng là do nàng an bài, nhịn một chút.
Chỉ là có chút vội vàng, lúc đầu nàng cũng định chuẩn bị một chút rồi đi tìm ông ta, không ngờ ông ta ngược lại lại tự tìm đến.
Ánh mắt Phong Hề lạnh nhạt nhìn lão đầu mặc y phục tím trước mắt, lông mày hơi nhíu lại, sau đó giọng nói lạnh nhạt bình tĩnh vang lên.
“Ngươi ngược lại cũng thật to gan.”
Pháp lão đang chìm trong cảm xúc kích động, trong đầu hỗn loạn, vì tới quá gấp nên vẫn chưa ra cách làm hài lòng vị sư tỷ này.
Nhưng câu này vừa dứt đã khiến Pháp lão ngơ ngẩn cả người.
Lớn mật?
Ý gì?
Rất nhanh Pháp lão liền nhớ ra gì đó.
Gương mặt già cứng đờ, sự ảo não xẹt qua đáy mắt, sư phụ đã dặn không thể để người khác biết, nhưng lúc nãy ông ta mới… quên mất…
Pháp lão lúng túng cười, dường như không biết nên xử lý như thế nào, gãi đầu một cái.
“Ha ha! Quên mất, nhất thời quên mất, sư tỷ đừng ngạc nhiên, vì ta quá nôn nóng, lo rằng sư tỷ đi mất, ha ha… Sư tỷ, đồ ăn ở đường Tây không tệ, ta mời tỷ đi ăn nhé?”
Pháp lão người này bình thường yêu thích nhất là mỹ thực, thoáng một cái, thứ ông ta có thể nghĩ đến cũng chỉ có cái này.
Chỉ lo mới bắt đầu đã để ấn tượng xấu cho sư tỷ.
Phong Hề nhìn Pháp lão cười lúng túng, lại nhìn động tác vò đầu của ông ta, có chút xấu hổ.
Mái tóc trắng lóa đã bị hành động này của ông ta làm rụng sạch.
Chỉ là lúc này nàng nên nói gì mới được đây?
Không thể quá nông cạn, muốn trấn trụ lão đầu này để sau này làm việc dễ hơn thì nên nói chuyện gì có chiều sâu một chút phải không?
Đợi nửa ngày cũng không thấy có tiếng trả lời, Pháp lão nhìn “sư tỷ” của mình, trái tim nhỏ rung động rung động!
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ??
Vất vả lắm mới chờ được sư tỷ ông ta đến, chẳng lẽ lại có thể để ấn tượng xấu nho nhỏ này phá hỏng sao?
Không được, sư phụ không thừa nhận liên quan đến sư tỷ này, nhất định phải làm nàng tán đồng mới được.
Ngay lúc Phong Hề còn đang lo lắng nên nói gì thì trước mắt đột nhiên có cái gì đó xẹt qua, không đợi nàng thấy rõ đó là gì thì tay đã bị cái gì đó cuốn lấy.
Ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy hai tay Pháp lão túm lấy cánh tay nàng, nhìn nàng bằng vẻ mặt khóc tang.
Pháp lão không để ý đến mặt mũi, mặt dày mày dạn nói: “Sư tỷ, ban nãy là sư đệ làm sai, ngươi đừng nóng giận, sư tỷ thích gì sư đệ đều tặng cho ngươi xem như tạ lỗi. Sư phụ đã nói sau này ta nhất định sẽ học tập sư tỷ thật tốt, sư tỷ đừng tức giận nha, ta mời ngươi ăn cơm được không? Có được không vậy?”
Nói rồi, khuôn mặt già nua rõ ràng không đáng yêu nhưng lại liều mạng làm ra vẻ đáng yêu.
Thích gì đều đưa cho nàng?
Phong Hề hơi nhíu mày, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt kia thì trên trán không nhịn được mà hiện ra mấy vạch đen.
Đột nhiên cảm thấy cùng lão đầu này nói chuyện không cần cái gì sâu hay không sâu cả.
Từ lời nói của ông ta có thể nhìn ra được lão đầu này căn bản chính là một người thẳng thắn.
Giảng chiều sâu với ông ta đúng là có chút chà đạp tế bào não của nàng.
“Buông tay!”
“Không muốn, sư tỷ không đồng ý ta sẽ không thả.” Đã mặt dày mày dạn rồi thì phải liều chết đến cùng.



