Vốn tưởng rằng tu luyện võ sĩ thì thể phách có thể nâng cao, nhưng xem ra tình trạng bây giờ cách xa so với tưởng tượng của nàng.
Phong Hề không biết rằng lần này nàng tiêu hao thể lực nhiều như vậy là vì đây là lần thứ nhất nàng sử dụng sức mạnh chi phối nguyên tố, hơn nữa lại còn một lần điều động ba loại, lại còn dung hợp cùng nhau.
Nếu như không phải tinh thần lực của nàng rất cường hãn, kết quả của loại chuyện tùy tiện đem ba loại nguyên tố dung hợp cùng nhau kia sẽ khác.
Ở Đông Đại Lục có lẽ có rất nhiều người đều cho rằng tinh thần lực mạnh hay yếu quyết định ngươi có thích hợp để trở thành đan dược sư hay không.
Lại không biết rằng đây cũng là điểm trọng yếu nhất của một triệu hoán sư.
Sử dụng sức mạnh chi phối nguyên tố cần có tinh thần lực dung hợp mới có thể liên hệ được nguyên tố của bản thân cùng nguyên tố xung quanh lại với nhau.
Có nghĩa là tinh thần lực của một người chỉ đủ để phát ra trong phạm vi một mét thì hắn chỉ có khả năng sử dụng sức mạnh chi phối nguyên tố trong một mét này.
Nếu như có thể trải dài một trăm mét thì sức mạnh chi phối nguyên tố trong một trăm mét này đều có thể sử dụng được.
Mà một điểm khác cũng không kém phần quan trọng chính là tính cảm ứng.
Trên thực tế,võ sĩ không thể trở thành triệu hoán sư không phải vì trong cơ thể không có sức mạnh chi phối nguyên tố, mà là vì tinh thần lực quá yếu, không thể tác động đến sức mạnh chi phối nguyên tố trong cơ thể được.
Mặc dù ở Đông Đại Lục có nhiều triệu hoán sư, nhưng tinh thần lực dường như cũng khá yếu, điểm ấy vẫn còn ít người có thể hiểu được.
Thiếu niên lạnh lùng sở dĩ không nói với Phong Hề điều này vì hắn không phải là triệu hoán sư, cho nên hắn cũng không rõ.
Cho nên Phong Hề càng tỉnh tỉnh mê mê, hoàn toàn dựa vào suy luận của mình để giải thích.
Nàng cũng coi là may mắn, vì lo lắng sẽ quấy nhiễu đến sư phụ trong không gian tinh thần, nên khi hoàn toàn không còn chút sức lực nào nàng liền lập tức thu hồi dung hợp, không tiếp tục tiến lên.
Nếu không lần này tinh thần lực của nàng cũng sẽ bị quá tải.
Nhớ đến sư phụ trong không gian tinh thần, Phong Hề đang buồn bực lúc này mới nhanh chóng ngồi xếp bằng trên mặt đất, suy nghĩ vừa động liền tiến vào bên trong không gian tinh thần.
Khi nhìn thấy thiếu niên lạnh lùng không có điểm khác thường, Phong Hề mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cũng vào lúc này, Pháp lão đang cấp tốc đuổi theo trên không trung với nét mặt khẩn trương.
Người đâu?
Rõ ràng ông ta thấy người đó đi về hướng này mà!
Sao lại không thấy đâu rồi?
Chẳng lẽ đi rồi?
Phương hướng này ngược lại với Phong gia, nếu như là sư tỷ của ông ta lại không đến tìm ông ta, sư tỷ còn có thể đi đâu được?
Đây quả thực là gấp chết người ta mà…
“Sư tỷ…”
Đột nhiên một tiếng gào như sét đánh vang lên.
Toàn bộ kinh thành dường như đều bị thanh âm này làm cho chấn động.
Nháy mắt mọi người đều nhìn lên trên.
Những người đang đuổi đến đường Đông cũng bị âm thanh này làm cho dừng bước.
Cũng may tiếng hét này chỉ vang lên một lần rồi thôi, mà người cố ý đến vì vị thiếu niên thần bí kia cũng không để ý đến Pháp lão, lại tiếp tục đi về đường Đông.
Phong Hề nghe thấy tiếng hét kia của Pháp lão thì nhanh chóng tỉnh táo lại.
Lão đầu này đang làm gì vậy?
Nàng vừa mới kiêu căng như vậy, nếu như lúc này dẫn người khác tới thì đúng là phiền phức.
Không nhịn được mà khẽ nguyền rủa một tiếng, đứng người lên định tránh đi trước.
Nhưng đúng lúc này một ánh sáng tím nhanh chóng xẹt qua, thân ảnh Pháp lão liền xuất hiện trong ngõ nhỏ.
Mặt mũi tràn đầy hưng phấn, ánh mắt phấn khởi nhìn Phong Hề chăm chú.
“Sư tỷ?”



