Đúng là Tôn Linh Quân vô cùng vui vẻ, lúc đi ra Chỉ Thủy Cư, tâm trạng lại càng tốt đến mức không thể tốt hơn.
Bà ta không chủ động đưa ra đề nghị dẫn đám Thẩm Thanh Hi đi dâng hương, nhưng bà ta biết chắc chắn lão phu nhân sẽ bảo bà ta dẫn theo bọn họ. Không cần tự mình nói thì lão phu nhân cũng tự nhắc tới, như vậy thì có dù có xảy ra chuyện cũng không liên quan gì tới bà ta.
Thẩm Thanh Vận đi theo bên cạnh Tôn Linh Quân, thấp giọng hỏi: “Mẫu thân, ngày mai có kịp chuẩn bị không?”
Tôn Linh Quân vỗ tay Thẩm Thanh Vận: “Con yên tâm đi, ta vừa cho người tới chùa Bảo Tương rồi.”
Thẩm Thanh Vận cười ngọt: “Vẫn là di mẫu lợi hại.”
Tôn Linh Quân khẽ hừ một tiếng: “Đó là đương nhiên, nếu không thì sao có thể lên được vị trí quý phi chứ? Tỷ ấy không nói thì ta cũng quên mất chuyện này, lúc còn bé chúng ta đi chùa Bảo Tương còn bị dọa nữa là.”
Thẩm Thanh Vận sợ hãi: “Hả, thật sự đáng sợ vậy sao?”
Tôn Linh Quân cười một tiếng: “Bị thứ kia dính lên, nhẹ thì bị thương, nặng thì bỏ mạng, con nói xem có đáng sợ không? Con yên tâm đi, ngày mai ta sẽ chuẩn bị đồ cho con, hai mẹ con chúng ta mang theo rồi lại sắp xếp trong chùa Bảo Tương một phen, đương nhiên sẽ thành sự, đồng thời còn làm cho tất cả mọi người không nhìn ra được đầu mối.”
Thẩm Thanh Vận cười ngọt: “Mẫu thân sắp xếp thì con đương nhiên yên tâm rồi.”
Mẫu nữ Tôn Linh Quân rời đi không lâu, Thẩm Thanh Hi cũng rời khỏi Chỉ Thủy Cư. Nàng nhìn hai người Tôn Linh Quân đi trước mặt tiền hô hậu ủng dẫn một vú già rời đi, lông mày Thẩm Thanh Hi hơi nhíu lại.
Ngọc Trúc thấy sắc mặt nàng không tốt nên lo lắng hỏi: “Tiểu thư, sao vậy?”
Thẩm Thanh Hi lắc đầu: “Cảm giác của ta không tốt lắm.”
Ngọc Trúc thấp giọng hỏi: “Tiểu thư cảm thấy Nhị phu nhân có dự định khác sao?”
Thẩm Thanh Hi trầm ngâm một lát: “Ngươi nói đêm qua Hồ thị đến dtv?”
Ngọc Trúc gật đầu: “Vâng, nhưng cũng chỉ tiến vào một khắc mà thôi.”
Thẩm Thanh Hi cười lạnh một tiếng. Tôn Linh Quân vừa về là Hồ thị đã ngóng trông chạy tới, cái này còn chưa nói rõ được vấn đề à? Chắc chắn là Tôn Linh Quân đã nghe Hồ thị nói gì đó, mà mình lại có quan hệ với tct nên trong mắt Tôn Linh Quân, chắc chắn bà ta cho rằng nàng thấy người sang bắt quàng làm họ!
Mặc dù Tôn Linh Quân xuất thân khác Hồ thị nhưng hai người họ lại có điểm giống nhau. Hai người họ đều muốn làm người trên người, càng muốn cho nữ nhi của mình đứng trên kẻ khác, chỉ là Tôn Linh Quân được giáo dưỡng nhiều nên càng coi trọng mặt mũi, mà Hồ thị vì thượng vị mà ngay cả mặt mũi cũng có thể không cần.
Đối với bọn họ mà nói, nữ nhi là người quan trọng nhất, bọn họ không còn trẻ nên không thể nào tranh được nữa nên muốn nhìn nữ nhi của mình diễm quan quần phương leo lên ngai hậu vị.
Kiếp trước Tôn Linh Quân để Thẩm Thanh Vận gả cho Tam hoàng tử không phải là muốn hậu vị sao?
Kiếp trước Thẩm Thanh Nhu chậm chạp không lấy chồng không phải là vì thấy Sở Kỳ ngày một tốt lên, sau đó câu dẫn Sở Kỳ từ trước sao?
Mà mình trở về, nguyên nhân bình thường là vì ảnh hưởng đến Thẩm Thanh Nhu nên Hồ thị mới muốn đưa nàng vào chỗ chết. Bây giờ Tôn Linh Quân trở về, tâm tư của bà ta và Hồ thị khác nhau nhưng hiệu quả thì như nhau, trong phủ này chỉ có thể là nữ nhi của mình ưu tú nhất, có thể trèo đến nơi cao nhất. Nếu như những người khác muốn vượt qua nữ nhi của mình là tuyệt đối không được.
Nghĩ đến đây, lông mày của Thẩm Thanh Hi nhíu lại càng chặt. Mặc dù vẫn chưa biết Tôn Linh Quân muốn làm gì nhưng nàng chắc chắn Tôn Linh Quân sẽ đối phó nàng. Vậy thì lần này đi chùa Bảo Tương dâng hương có phải là muốn tính toán nàng không?
“Ngày mai ngươi và Đậu Khấu theo ta ra ngoài, linh hoạt một chút.”
Thẩm Thanh Hi phân phó một tiếng, Ngọc Trúc vội gật đầu. Xem ra tiểu thư nhà mình đã nghĩ ra chuyện này không đơn giản rồi.



