Tô Cẩn là thẳng nữ (1), nàng thuận miệng nói: “Không phải cách bảy ngày thư viện sẽ cho nghỉ một ngày sao? Đến lúc đó chúng ta có thể gặp nhau rồi.”
(1) tương tự với thẳng nam
Nữ nhân này thật không hiểu phong tình là gì.
Lữ Mặc Ngôn tức lồng ngực, tay bên eo nàng càng dùng sức hơn: “Có câu một ngày không gặp như ba năm, tất nhiên ngày nào ta cũng muốn ở cùng một chỗ với nương tử rồi, chẳng lẽ nương tử không nhớ ta sao?”
Tô Cẩn không nói được những lời buồn nôn kia, nàng không được tự nhiên nói: “Tất nhiên ta sẽ nhớ chàng, nhưng chuyện này cũng đâu còn cách nào khác!”
Lữ Mặc Ngôn không thể phản bác được, chỉ trách trên người hắn còn có huyết hải thâm cừu, không thể ở chung sớm tối, ngày đêm làm bạn với người thương được.
Trong lòng hắn buồn phiền đến phát hoảng, hắn đột nhiên cúi đầu hôn môi nàng, biến toàn bộ tình ý với nàng thành nụ hôn này.
Nụ hôn này không kiềm chế như cũ trong quá khứ, hai người đều có chút mất khống chế.
Có lẽ vì động tĩnh của hai người quá lớn nên hai đứa nhỏ bên cạnh cũng bị đánh thức.
Lữ Hân xoa đôi mắt nhập nhèm của mình, mơ màng nhìn hai người: “Phụ thân, mẫu thân, hai người đang làm gì vậy?”
Toàn thân hai người chấn động, nhanh chóng tách ra.
Mặt Tô Cẩn đỏ bừng, hận không thể đào một cái hố chôn mình và nam nhân bên cạnh xuống.
Khuôn mặt tuấn tú của Lữ Mặc Ngôn đen đỏ đan xen, nắm tay che miệng ho một tiếng: “Tiểu hài tử đừng hỏi nhiều như vậy, mau đi ngủ đi.”
Nói xong hắn đứng dậy xuống giường đi ra khỏi phòng, rất nhanh tiếng nước xả đã truyền từ ngoài vào.
Tô Cẩn: “…”
Nam nhân này lại đi tắm nước lạnh.
Bây giờ đã là tháng mười, tắm nước lạnh không lạnh sao?
Đúng là làm khó hắn.
Lữ Thịnh tò mò hỏi: “Mẫu thân, phụ thân làm gì vậy?” Tô Cẩn nhìn hai bảo bảo hiếu kì nhà mình, hết cách nói: “Phụ thân các con đi tắm, các con đừng quan tâm, mau đi ngủ đi!”
Tô Cẩn đắp kín chăn cho hai đứa nhỏ, vỗ nhẹ lưng Lữ Hân, dỗ bé chìm vào giấc ngủ.
Tiểu hài tử tỉnh nhanh ngủ cũng rất nhanh.
Lúc Lữ Mặc Ngôn quay lại hai đứa bé đã ngủ.
Tô Cẩn nhìn khuôn mặt tuấn tú mang theo sương lạnh của nam nhân, nàng đề nghị: “Hay là chàng sang giường bên kia ngủ đi! Ngày mai chàng còn phải đi học, đêm nay nên nghỉ ngơi thật tốt.”
“Không có nàng bên cạnh ta không ngủ được.” Lữ Mặc Ngôn dùng nội lực làm ấm cơ thể mình rồi chui vào chăn, lại một lần nữa ôm nàng vào ngực, hôn lên trán nàng một cái: “Ngủ đi!”
Tô Cẩn gối đầu lên tay hắn, nhắm mắt lại.
Thật ra nàng cũng đã quen với việc có hắn bên cạnh, sau khi hắn đi thư viện chỉ sợ nàng cũng không quen đâu.
Hôm sau trời còn chưa sáng Tô Cẩn đã dậy nấu điểm tâm. Nàng hấp bánh bao thịt và nấu cháo gạo.
Khi Lữ Mặc Ngôn tỉnh lại đã ngửi thấy mùi thơm của bánh bao thịt từ trong bếp bay ra.
Hai đứa bé vẫn còn ngủ say, hắn nhẹ nhàng rời giường, đi vào bếp ôm lấy Tô Cẩn từ sau lưng, cằm cọ nhẹ trên đỉnh đầu nàng, giọng nói khàn khàn vì vừa tỉnh ngủ: “Nương tử, sao hôm nay nàng lại chuẩn bị điểm tâm sớm vậy?”
“Hôm nay không phải là ngày đầu tiên chàng nhập học sao, không thể đến muộn được. Chàng nhanh đi rửa mặt rồi ăn điểm tâm đi, ăn xong điểm tâm mới được đi.”
“Vậy nàng hôn ta một cái rồi ta đi rửa mặt.” Lữ Mặc Ngôn đưa mặt đến trước mặt nàng.
Tô Cẩn nhịn không được mà trừng mắt, nam nhân này còn dính người hơn hai đứa nhỏ, đúng là không thể chịu được mà.
Nàng hôn chụt một cái lên mặt hắn, lúc này nam nhân mới hài lòng đi rửa mặt.
Ăn xong điểm tâm, Tô Cẩn đeo mặt nạ da người lên cho hắn, dặn dò: “Chàng ở ngoài mỗi ngày đều không được quên bôi thuốc nước, tuyệt đối không được quên.”
“Nương tử yên tâm, không quên được.”
Tô Cẩn lại lấy ra một túi tiền đưa cho hắn: “Trong này là tiền nhập học và tiền sinh hoạt của chàng, tiền sinh hoạt chàng không cần tiết kiệm, trong nhà bây giờ không thiếu bạc.”
Tô Cẩn dặn dò những chuyện này xong, đột nhiên nàng có cảm giác mẫu thân già đưa nhi tử đi học.
Lữ Mặc Ngôn nghe được tiếng lòng của nàng thì tức không nhẹ, hắn cúi đầu cắn nhẹ lên môi nàng trừng phạt.
“Đau.” Tô Cẩn hít sâu một hơi, tức giận nhìn hắn: “Chàng cắn ta làm gì?”
“Lưu lại dấu trên người nàng, như vậy ngày nào nàng cũng sẽ nhớ ta.”
“Ngây thơ.” Tô Cẩn hờn dỗi nhìn hắn, đưa chăn đệm và y phục đã chuẩn bị xong từ tối hôm qua cho hắn rồi đẩy hắn ra ngoài: “Đừng lề mề nữa, đi mau đi không sẽ đến muộn thật mất.”
“Nương tử, ta đi đây, nàng chăm sóc tốt cho mình và hài tử, có chuyện gì đến thư viện tìm ta.”
“Biết rồi, đi nhanh đi!”
Tô Cẩn đứng ở cửa sân đưa mắt tiễn hắn đi, mãi đến khi không nhìn thấy bóng lưng hắn nữa mới thôi.
Trong nhà thiếu đi một người, cảm giác trống vắng đi không ít, trong lòng cũng vắng vẻ hơn.
Sau khi hai đứa bé tỉnh dậy mới biết phụ thân đã đi, tuy buồn nhưng cũng không có ồn ào.
Lữ Thịnh còn làm dáng vẻ tiểu đại nhân nói với Tô Cẩn: “Mẫu thân, phụ thân không ở nhà, sau này con sẽ bảo vệ ngài và muội muội.”
Tô Cẩn buồn cười xoa đầu bé: “Được, sau này Thịnh sẽ là tiểu nam tử hán trong nhà. Nhưng dù phụ thân không có ở nhà thì con vẫn phải luyện võ và chữ thật tốt, biết chưa?”
Mặc dù đứa nhỏ này mới chỉ sáu tuổi nhưng đã biết viết chữ, lại còn học thuộc thơ cổ, ngay cả binh thư cũng có thể đọc hiểu được, đơn giản mà nói chính là một tiểu thần đồng.
“Ừm! Thịnh đã biết.” Lữ Thịnh ngoan ngoãn gật đầu.
…
Lữ Mặc Ngôn đến thư viện, Trương Ngọc Long đã sớm ở cổng thư viện đợi hắn.
“Lữ huynh, ngươi đến rồi, đưa đồ cho ta, ta giúp ngươi cầm.” Trương Ngọc Long vừa nói vừa đưa tay ra định ôm chăn đệm hộ hắn nhưng lại bị đối phương tránh đi.
“Không cần, tự ta cầm được.” Lữ Mặc Ngôn trực tiếp đi vào thư viện.
Trương Ngọc Long đuổi theo sau lưng hắn: “Ôi, Lữ huynh, ngươi đừng có đi nhanh như vậy nha, chờ ta một chút. Ta nói cho ngươi biết này, ta đã đánh tiếng với tiên sinh quản phòng rồi, ngươi và ta ở cùng một phòng.”
Lữ Mặc Ngôn nghe vậy thì dừng bước nhìn y: “Ngươi và ta ở cùng một phòng?”
Trương Ngọc Long thấy cuối cùng hắn cũng phản ứng lại mình thì nhếch miệng cười một tiếng: “Đúng vậy! Phần lớn phòng ngủ ở thư viện chúng ta đều năm người một phòng, hoặc là tám người một phòng, chỉ có ta là ở phòng đơn. Ta nghĩ chắc ngươi cũng không muốn chen chúc với nhiều người trong cùng một phòng, cho nên ta chia sẻ nửa phòng ngủ của ta cho ngươi, về sau ngươi và ta ở cùng nhau. Ở thư viện này ta chính là lão đại, về sau ta bảo kê cho ngươi, đảm bảo không có ai dám bắt nạt ngươi.”
Mày kiếm của Lữ Mặc Ngôn nhăn lại: “Dẫn đường.”
“Được rồi, ngươi đi theo ta.” Trương Ngọc Long dẫn hắn vào một căn phòng ngủ đơn.
Phòng ngủ không quá lớn nhưng rất sạch sẽ, bên trong có hai cái giường.
Trương Ngọc Long chỉ vào cái giường cạnh cửa sổ: “Ngươi ngủ ở cái giường kia đi! Trước kia phần lớn thời gian ta đều về nhà ở, rất ít khi ở nơi này, nhưng bây giờ có Lữ huynh vào ở, ta dự định chuyển đến ở đây, vậy thì một mình ngươi ở cũng không nhàm chán nữa.”
Lữ Mặc Ngôn không nói gì, trải xong giường chiếu thì đến chỗ viện trưởng báo cáo.
Khảo hạch hôm qua Lữ Mặc Ngôn dùng chưa đến một khắc đồng hồ đã làm xong, hơn nữa còn được điểm tuyệt đối.
Viện trưởng yêu quý nhân tài, trực tiếp phân hắn đến lớp Giáp.
Lớp Giáp trừ Trương Ngọc Long ra thì những đệ tử khác đều là những đệ tử học hành gian khổ nhiều năm mới thi vào được.
Nhưng Lữ Mặc Ngôn vừa đến đã được phân đến lớp Giáp, hơn nữa còn nửa đường tiến vào, những đệ tử khác khó tránh khỏi chuyện không phục.
Có một đệ tử dáng người gầy nhỏ âm dương quái khí nói: “Các ngươi không thấy hắn đi với ai sao? Chắc chắn là nhờ quan hệ mới được vào!”



