(*) ý nói dễ tìm thấy ở mọi nơi.
Tiếng thảo luận của đám người cũng không khiến Phong Hề dao động.
Nhưng nàng nghe được một vấn đề trong đó.
Hóa ra khinh công của nàng khiến mọi người hiểu lầm!
Hiện tại hình tượng của nàng trong mắt mọi người hẳn là một thiếu gia phách lối kiêu ngạo rồi?
Đã hiểu lầm như vậy thì tiếp tục hiểu nhầm đi, còn có cường giả chống lưng? Hiểu lầm này không tệ chút nào nha.
Lúc đầu nàng còn nghĩ dùng tư thái phách lối đến thăm dò một chút xem đấu khí võ sĩ là gì.
Đồng thời cũng nhân cơ hội học tập một chút.
Xem ra bây giờ không cần thiết nữa.
Phách lối mà!
Vậy thì trực tiếp khiêu khích đi, trực tiếp một chút, đỡ phải làm mấy chuyện lung tung khác.
“Ai là thiên tài song tu? Còn không mau cút ra đây? Bản thiếu gia không phải là người kiên nhẫn, mau cút ra đây cho ta, bản thiếu gia cũng muốn mở mang tầm mắt một chút, cũng dám đứng trước mặt bản thiếu gia ta mà tự xưng là thiên tài sao, rốt cuộc là thiên tài phương nào?”
Ban nãy còn là lãnh ý khiến người khác lạnh run, trong nháy mắt liền chuyển thành khí tức cuồng ngạo phách lối.
Bàng Hổ đứng đối diện thấy rõ sự biến hóa này của nàng.
Hắn đây là?
Chuyện gì xảy ra vậy?
Bàng Hổ theo bản năng nhíu mày lại.
Phách lối sao?
Tuyệt đối!
Phong Hề vừa dứt lời, những người bên dưới còn đang nghị luận ầm ĩ đã yên lặng, từng người một nhìn về phía Phong Hề.
Mà lúc này Hòa Phong còn đang cảm thấy khó xuống đài nghe vậy thì nheo mắt lại, sự tàn khốc xẹt qua nơi đáy mắt.
Tiểu tử này cũng dám phách lối như vậy, đúng là ghê tởm!
Lúc đầu hắn còn muốn duy trì hình tượng một đạo sư nhân từ trước mặt mọi người nên mới ra tay giúp nàng đúng lúc quan trọng.
Không ngờ tiểu từ này không chỉ khiến hắn mất hết mặt mũi và thể diện mà hiện tại lại còn coi mấy đạo sư bọn họ như không tồn tại, đúng là quá ngạo mạn.
Nếu như vẫn còn nhịn, vậy người khác sẽ nghĩ gì về đạo sư học viện triệu hoán sư bọn họ?
Thế nhưng lại không thể không nghĩ đến khả năng sau lưng tiểu tử này có cao nhân.
“Vị tiểu huynh đệ này, hôm nay là thời gian chiêu sinh của học viện triệu hoán sư và học viện võ sĩ, nếu như muốn khiêu chiến với học viện chúng ta thì nhất định phải dựa theo quy định mà làm, không biết tiểu huynh đệ là triệu hoán sư hay võ sĩ? Cấp bậc hiện tại ở đâu? Học ở học viện nào?”
Ánh mắt Phong Hề hơi đổi, nhìn về phía Hòa Phong đang trầm mặt.
Nhưng nàng cũng không trả lời, ngược lại chân khẽ nâng, đi thẳng về phía hắn trước mặt mọi người.
Đến khi dừng trước mặt hắn, nàng mới dừng lại.
“Lão đầu, ngươi điếc sao? Chẳng lẽ không nghe ta nói sao, thiên tài song tu kia còn không được ta để vào mắt, ngươi nói xem cấp bậc trước mắt của ta là gì?”
Nghe vậy sắc mặt Phong Hòa hoàn toàn đen.
Đôi mắt híp lại, đáy mắt chứa sự tức giận khó có thể nhận ra.
Cấp bậc gì?
Chẳng lẽ lại có thể là song tu sao?
Hừ!
Trong đầu mọi người đều có cùng suy nghĩ này, cảm thấy có chút buồn cười.
Coi song tu là củ cải trắng đấy à? Đầy đường chỗ nào cũng có sao?
Xem ra tiểu tử này là một tên nhãi cuồng vọng không sợ chết.
Lời này mà cũng nói ra được, đúng là không sợ mất mặt.
Lúc này ánh mắt trào phúng vừa mới che giấu vì sợ sau lưng hắn có cường giả lại lần nữa hiện lên, thêm vào đó là sự châm chọc chế giễu.



