Thế nhưng nhìn một lúc lâu cũng không rõ là do đâu, cuối cùng Phong Hề cũng chỉ có thể từ bỏ.
Thực lòng cảm thấy thiếu đi sư phụ, nàng dường như giống người đi biển mà không có la bàn dẫn đường, không tìm được phương hướng, không thể đi đến mục tiêu đã định.
Nhưng nghĩ tới sư phụ, trong lòng Phong Hề liền trùng xuống.
Đúng vậy, sao nàng có thể phụ lòng kỳ vọng của sư phụ đối với mình được chứ?
Huống hồ sư phụ vì nàng mà mở đường, xuất phát thì phải dựa vào chính bản thân mình!
Học viện kinh thành?
Nàng đã nghe qua, vùng đất mộng mơ của triệu hoán sư muốn học tập kỹ năng, mà biện pháp duy nhất để vào được học viện đó chính là đoạt được vị trí đầu tiên ở chi nhánh học viện, nắm trong tay danh ngạch được cử đi.
Xem ra trước đó vẫn cần phải tự mình giải quyết vấn đề lực lượng, sau đó cần phải đi đến chi nhánh học viện giành được vị trí thứ nhất!
Có mục tiêu, Phong Hề cũng hiểu rõ chuyện bản thân mình cần làm hiện tại.
Nhưng bên trong thân thể này thực sự cực kỳ phế vật, mặc dù sau khi dung hợp nguyên tố tinh khiết, gân mạch trong thân thể đã bền dẻo hơn không ít, tốt hơn trước rất nhiều nhưng vẫn chưa đủ.
Có lẽ trước tiên vẫn nên tìm hiểu võ sĩ tu luyện như thế nào mới được!
Lúc này Phong Hề trực tiếp cầm Tiểu Hắc Thảo đang đứng thẳng tắp trên bàn ném lên đầu mình, đi về phía phòng ngủ nhỏ.
Vừa đi vào liền thấy tiểu nam hài sắc mặt trắng bệch nằm ngủ trên giường.
Sau khi Phong Hề vào, bước chân chậm lại, khi nhìn người trên giường không tỉnh, liền cầm dạ tinh bào gấp gọn bên cạnh khoác lên người, suy nghĩ vừa động, một thân ảnh đen lóe lên, sau đó biến mất trong phòng.
Nhưng Phong Hề lại không biết rằng, nàng vừa rời đi thì Kim Ca Diệp vốn dĩ đang nhắm mắt ngủ say trên giường mở đôi mắt lam ra, một tia sáng yên tĩnh xẹt qua nơi đáy mắt.
Mà cũng vào lúc này, một ánh sáng lục xuất hiện, một thân ảnh cao lớn mặc lục bào cũng xuất hiện bên cạnh giường.
“Thiếu chủ? Ngài thế nào?”
“Trước mắt bảo vệ cho ta!”
“Được!”
Nam tử cao lớn mới xuất hiện lập tức điều động bản nguyên chi lực, sau đó ánh sáng lục bao lấy xung quanh Kim Ca Diệp.
Lúc này Kim Ca Diệp mới chậm rãi ngồi dậy, khoanh hai chân lại, hai tay nhanh chóng kết ấn, bên trong ánh sáng, hai tia sáng một đen một trắng không ngừng xuyên thẳng qua thân thể hắn.
Dường như đang giằng co với nhau, không ai nhường ai, nhưng ánh sáng lục bên trong ngược lại lại có cảm giác bị áp chế.
Đúng lúc này trên gương mặt tái nhợt của Kim Ca Diệp đột nhiên xuất hiện một vết ma văn như ẩn như hiện!
Thời gian gần trôi đi, khí tức tà ác đột nhiên dần xuất hiện trên gương mặt khả ái kia!
Có chút vặn vẹo khiến người khác cảm thấy buồn nôn!
Nhưng dường như dưới động tác tay không ngừng biến hóa, một kết ấn mang theo lực lượng mạnh mẽ dần ngưng tụ, mà ma văn kia cũng bắt đầu bị áp chế, khí tức tà ác kia cũng dần dần biến mất.
Cũng không biết qua bao lâu.
Thế cục giằng co kia cũng đã lấy được thăng bằng.
“Thiếu chủ! Ngài cảm thấy thế nào?” Ánh sáng xanh biến mất, nam tử lục bào vội vàng lo lắng tiến lên hỏi.
Lúc này Kim Ca Diệp mới chậm rãi mở đôi mắt lam ra, nhìn nam tử lục bào, giọng nói trầm thấp: “Đi xem nha đầu kia một chút.”
Chỉ thấy trên khuôn mặt hắn đã khôi phục sự đáng yêu như ngày thường, mặc dù nhợt nhạt hơn so với trước đó nhưng vẻ mặt đã khá hơn nhiều.



