Ở Ngự Trừng Ti sâu nhất trong địa lao, Thẩm Thanh Hi lại mơ thấy cơn ác mộng kia!
“Hoàng hậu Thẩm Thanh Hi hạ độc giết chết phi tần, giết hại hoàng tử, làm loạn hậu cung! Hiện phế đi ngôi vị Hoàng hậu, giam vào địa lao, muôn đời không được bước ra ngoài! Nay đã hoài thai tám tháng, họa không sánh bằng hài nhi nên mổ bụng lấy con, giao cho Nhu Quý phi nuôi dưỡng. Khâm thử…”
Đau đớn! Đau tới tận xương tủy!
Phu quân của nàng cũng chính Hoàng đế của Đại Tề Quốc – Sở Kỳ tự tay cầm một thanh trường đao mổ bụng nàng, cưỡng chế kéo cốt nhục còn chưa đủ tháng trong bụng nàng ra!
Hai năm thấm thoát qua đi, đến tận bây giờ Thẩm Thanh Hi vẫn nhớ như in cảm giác đau đớn như bị xé thành hai nửa. Cảnh tượng tách rời cốt nhục đẫm máu ấy còn hóa thành cơn ác mộng của nàng, hành hạ nàng cả ngày lẫn đêm!
Nàng là đích nữ của Thừa Tướng Đại Tề – Thẩm Hoài do vợ cả sinh ra, lớn lên trong dòng dõi quý tộc, dung mạo vô song, mẫu thân lại xuất thân từ phủ An Định Hầu của Đại Tề, vô cùng tôn quý. Nàng vốn là một thiên chi kiêu nữ nhưng lại vì mẫu thân mất sớm, di nương độc ác mà sau đó bị bỏ rơi ở biệt trang không người quan tâm. Đến năm mười hai tuổi bị thì bệnh nặng, nhờ ngoại tổ ra mặt mới được trở về nhà.
Cứ tưởng rằng được trở về nhà là đã có thể sống an nhàn nhưng nào ngờ đâu mẹ kế hiền từ, thứ muội lương thiện chỉ là dối trá. Tất cả những ác mộng này đều do muội muội Thẩm Thanh Nhu dịu dàng, lương thiện nhất thiên hạ kia của nàng gây ra!
“Hi nhi, mẫu thân của Ung Vương có xuất thân thấp kém khiến cho Hoàng thượng không vui, chắc chắn trong tương lai hắn sẽ bị sung quân đến vùng đất Lương Châu nghèo nàn làm vương. Mà thân thể của muội muội con lại mảnh mai, sao có thể chịu được cực khổ như vậy chứ? Con là tỷ tỷ của nàng, lần này xuất giá con hãy thay nàng gả cho Ung Vương đi, toàn bộ phủ Thừa Tướng chúng ta nhất định sẽ nhớ tới tấm lòng của con…”
Lúc đó Sở Kỳ là hoàng tử không được sủng ái nhất nhưng hắn ta lại nhìn trúng muội muội Thẩm Thanh Nhu, mà Thẩm Thanh Nhu lại muốn vào hậu cung thành phi làm hậu. Cứ thế, nàng mang theo sự “cảm kích” của toàn bộ phủ Thừa Tướng mà gả cho Sở Kỳ.
Mười lăm tuổi thành hôn, nàng tiêu hao hết tâm huyết, dùng thời gian năm năm để đưa Sở Kỳ – người vốn không hề có ý muốn tranh Đế vị lên ngôi Hoàng đế. Sau đó lại dùng bốn năm toàn tâm toàn ý làm Hoàng hậu của hắn ta, lôi kéo quyền thần, bày mưu tính kế cho hắn. Cuối cùng làm cho một kẻ không có bối cảnh căn cơ nào như hắn ta ngồi vững trên ngai vàng.
Nhưng sau khi hắn ta ngồi vững trên ngai vàng rồi thì sao chứ?
Thẩm Thanh Hi không bao giờ quên được buổi tối ngày hôm đó, tất cả cung nhân của Vị Ương Cung đều bị giết, mà nàng đang mang thai tháng tám cũng bị bắt phải quỳ xuống trước mặt phu quân và người muội muội tốt kia. Trước mặt thị vệ và thái giám toàn cung, ánh mắt Sở Kỳ nhìn nàng tràn đầy châm biếm.
“Thẩm Thanh Hi, đồ đê tiện nhà ngươi! Ngươi hại Dung phi chết thảm, hại Lệ phi sinh non, thậm chí bây giờ đến cả muội muội ruột mà ngươi cũng muốn hại. Ngươi làm Hoàng hậu nhiều năm như thế lại không sinh được đứa con nào, là Nhu nhi thay ngươi sinh hạ Trưởng hoàng tử cho trẫm, thế mà ngươi lại ác độc như vậy…”
“Ta chưa từng hại bất cứ ai, ta cũng không hề làm hại tới nhi tử của Thẩm Thanh Nhu…”
Bốp!
Một cái tát rơi xuống mặt Thẩm Thanh Hi, ánh mắt Sở Kỳ chỉ toàn sự cay nghiệt: “Quỳnh nhi lâm bệnh nặng, vậy mà ngươi dám bảo thái y đổi thuốc cứu mạng của nó. Nữ nhân đê tiện này, rõ ràng là ngươi ganh tị vì trẫm muốn lập Quỳnh nhi làm thái tử cho nên mới muốn trơ mắt nhìn nó chết!”
Thẩm Thanh Hi đã tuyệt vọng đến cùng cực, cho dù thế nào thì nàng cũng không hề ngờ được vị phu quân thành hôn với nàng chín năm lại đối xử với nàng như thế!
Chính miệng hắn ta đã từng nói dung mạo của nàng là vô song, tính tình của nàng không hề thua kém nam nhi. Hắn ta từng nói là hắn ta chưa từng yêu Thẩm Thanh Nhu, trước đây hắn ta lựa chọn Thẩm Thanh Nhu đầu tiên chỉ là vì muốn có được sự ủng hộ của tướng phủ.
Nàng đã tin sự si tình của hắn ta, dốc hết tâm huyết phụ tá cho hắn, nhưng từ đầu đến cuối nàng cũng chỉ là trò cười mà thôi!



