[Hôm nay anh uống nhiều, không cố ý, đừng bận tâm, à đúng rồi, môi cậu ấy mềm nhỉ? Đúng là không ra luôn đó.] Đây là tin nhắn mà Quý Đông Huân nhận được trên đường về nhà, lúc anh nhìn thấy đoạn tin nhắn này, sức lực trên tay gần như muốn bóp nát điện thoại. Anh chỉ đáp lại một từ: [Cút.] Trương Cảnh không hề phát hiện, vẫn còn đang bận dỗ dành: “Đừng giận em nữa mà bảo bối, bọn họ uống say rồi đùa giỡn bậy bạ thôi, không cố ý mà, em bảo đảm sẽ không có lần sau, được không? Em không lường trước được, nếu không chắc chắn em đã tránh ra rồi.”
Quý Đông Huân bình tĩnh đi về phía trước, một từ cũng không nói với cậu.
Điện thoại lại có một tin nhắn đến, Quý Đông Huân mở ra, liếc nhìn: [Ha.] Chuyện này cho dù Quý Đông Huân không phải người ưa sạch sẽ thì anh cũng chịu không nổi, huống chi anh không cho phép người khác đụng vào thứ mình để ý. Trương Cảnh là người anh để ý nhất, bị người khác hôn lên miệng, chuyện này khiến anh nghĩ đến là thấy không thở nổi. Vừa rồi Trương Cảnh cách anh quá xa, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn miệng của Khương Khải chạm vào môi của Trương Cảnh, may mà cuối cùng cậu tránh được một chút, chỉ chạm vào khóe môi.
Lúc đó thậm chí hô hấp của anh đã dừng lại, trái tim đau đến mức không thể chịu nổi.
Anh có loại dục vọng chiếm hữu gần như cố chấp đối với những thứ mình quan tâm, tất cả chuyện này được thể hiện qua tính khiết phích của anh, Trương Cảnh cũng từng hỏi anh, nghiện sạch sẽ rốt cuộc là loại cảm giác như thế nào.
Quý Đông Huân nhớ lúc đó mình đã cau mày, trả lời cậu: “Chính là sự…khó chịu phát ra từ trong lòng, lúc nhỏ anh có một mô hình máy bay, bị người khác sờ vào để lại dấu vân tay, anh lấy khăn lau ba lần, lau đến mức bóng loáng, cuối cùng vẫn vứt đi. Cứ luôn cảm thấy lau không sạch được, bị người khác sờ vào giống như bị mồ hôi trên tay người đó và những thứ dơ bẩn thấm vào vậy.”
Lúc đó Trương Cảnh còn cười hỏi anh: “Vậy em thì sao? nếu em bị người khác sờ vào hiện dấu vân thì anh làm sao đây?”
Quý Đông Huân cười, chạm lên mũi cậu nói: “Bây giờ anh không còn nghiêm trọng như vậy nữa rồi, bây giờ nhiều nhất là thích sạch sẽ thôi, không đến mức nghiện sạch sẽ, nếu anh còn giống như lúc nhỏ thì căn bản em không thể chơi bóng rổ, hết đụng vai rồi lại đụng mông, chuyện đó có thể muốn mạng sống của anh đấy.”
Lúc đó Trương Cảnh cười vô cùng vui vẻ, cảm thấy Quý Đông Huân nghiện sạch sẽ trông rất buồn cười.
Bây giờ cậu nghĩ đến đoạn nói chuyện này chỉ muốn khóc.
Sau khi trở về nhà Trường Cảnh vẫn còn đang cầu xin tha thứ, nắm lấy cánh tay của Quý Đông Huân, nói: “Anh đừng không để ý em mà, anh ta thật sự chỉ uống nhiều thôi chứ không cố tình mà.”
Quý Đông Huân rút cánh tay mình ra, trong đầu chiếu đi chiếu lại hình ảnh Khương Khải hôn lên môi Trương Cảnh, lặp đi lặp lại không ngừng, đã rất nhiều năm anh không có loại cảm giác gần với chứng cuồng loạn tâm lý này.
Điều quan trọng nhất chính là tên Khương Khải này, Quý Đông Huân vẫn luôn không thích gã ta, ánh mắt của gã ta quá phức tạp, hơn nữa tin nhắn gã ta gửi sau đó cũng khiến người ta chán ghét.
Trên thực tế lúc đó Quý Đông Huân rất muốn đánh gãy răng của gã ta, nhưng anh không thể không suy nghĩ đến Trương Cảnh được, nếu anh thật sự làm như vậy thì người mất mặt chính là anh, sau này gặp những người bạn của cậu đều sẽ rất khó xử.
Sự lãnh đạm sau khi về nhà của anh khiến ánh mắt của Trương Cảnh có chút tổn thương, Quý Đông Huân chọn cách phớt lờ. Cảm xúc của anh quá phức tạp, phẫn nộ, bực bội, đè nén, những thứ này anh đều có. Từ sau khi ở bên cạnh Trương Cảnh, lần đầu tiên Quý Đông Huân có cảm xúc dao động mạnh mẽ như vậy, cũng là lần đầu tiên phẫn nộ như vậy.
Trương Cảnh bị lạnh nhạt hai ngày, ngủ cũng ngủ một mình. Bây giờ ngày nghỉ cậu vốn đã có không nhiều, thời gian có thể gặp Quý Đông Huân quá ít, thời gian này dùng để giận dỗi thật sự là có chút đáng tiếc.
Mất mác chắc chắn có, nhưng cậu không cảm thấy mình vô tội.
Đổi thành thân phận khác để suy nghĩ, nếu là Quý Đông Huân bị người khác hôn, bất kể người đó có phải là bạn của Quý Đông Huân không, cũng bất kể có nguyên nhân gì, bất luận nam hay nữ, Trương Cảnh sẽ hận không thể giết được người đó.
Sau mấy ngày thì ánh mắt của Quý Đông Huân đã dịu đi một chút, trông không còn lạnh lùng như vậy nữa. Chiều hôm trước khi Trương Cảnh rời đi, cậu ôm lấy Quý Đông Huân từ phía sau, nói: “Bảo bối… anh còn giận à?”
Quý Đông Huân không nói gì.
Trương Cảnh nói: “Em khó chịu sắp chết rồi, nếu anh thật giận vậy thì đánh em hai cái nhé? Dù sao đã như vậy rồi, chạm vào cũng đã chạm vào rồi…anh không thể cứ vì chuyện này mà không chịu để ý đến em mà…”
Cậu vùi mặt vào vai Quý Đông Huân: “Anh xem em mấy ngày này, ngày nào em cũng rửa mặt nhiều như vậy, dả mặt cũng muốn mỏng đi rồi đây này…”
Quý Đông Huân thở dài, nâng tay sờ vào gáy của cậu.
Lòng Trương Cảnh lúc này mới thả lỏng một chút, vốn không thấy sao cả, cảm giác bị người khác không để ý thật tủi thân, nhỏ giọng nói lẩm bẩm: “Lần sau anh lại tức giận thì anh cứ cãi nhau với em, anh đừng lạnh nhạt với em như vậy nhé. Đây là thói quen quỷ gì chứ…”
Quý Đông Huân tự mình lắng đọng mấy ngày, tức giận cũng gần như tiêu tan hết rồi. Hôn lên đầu Trương Cảnh, giọng nói vẫn nặng nề, hỏi: “Từ nay về sau cách anh ta xa chút, được không?”
Trương Cảnh vội gật đầu: “Ôi, giờ anh nói gì cũng đều được cả.”
Lần này là do Khương Khải thật sự quá đáng, thật ra Trương Cảnh không tin gã ta không biết người ngồi bên cạnh gã ta là ai, rõ ràng trước đó hai người bọn họ còn nói chuyện. Hôn một cái cũng không sao cả, chủ yếu là gã ta rõ ràng biết cậu là gay, hơn nữa bạn trai cũng đang ngồi trong phòng, hành động như vậy của gã ta khiến người khác cảm thấy không được tôn trọng.
Rõ ràng biết cậu là gay còn hôn, chuyện này có khác gì với chuyện hôn một cô gái trước mặt bạn trai đâu.
Thật ra Trương Cảnh rất cảm động, lúc đó Quý Đông Huân không giận luôn. Chuyện này nếu đặt lên người cậu thì cậu thật sự không nhịn được, cho nên Trương Cảnh thật sự muốn từ nay về sau sẽ không liên lạc với Khương Khải nữa.
Vốn dĩ bây giờ liên lạc cũng không nhiều, bởi vì gã ta mà chọc Quý Đông Huân giận dữ như vậy đúng là không đáng.
Sau khi Trương Cảnh trở về, khi có thời gian cậu sẽ gọi điện thoại, không có thời gian thì nhắn tin. Trận giận dữ này của Quý Đông Huân đối với cậu thật sự đã để lại bóng ma tâm lý, hơn nữa cậu bị ghét bỏ rồi.
Nghĩ lại cậu thật sự rất buồn.
Chuyện này coi như yên ổn trôi qua, Quý Đông Huân tức giận xong thì ổn thôi, hai người coi như chuyện này chưa từng xảy ra, nên thế nào thì vẫn như vậy, có thể sau chuyện này, Trương Cảnh sẽ có cảm giác nguy cơ, mặc dù tình cảm hai người dường như tốt hơn trước một chút.
Nhưng Trương Cảnh cảm thấy gần đây cậu có chút dễ quên, không hiểu sao sẽ không nhớ được chuyện gì đó, lời cậu từng nói hay chuyện từng làm trong miệng người khác, Trương Cảnh chẳng hề có chút ấn tượng nào cả.
Cậu nói đùa với Quý Đông Huân: “Anh nói xem có phải não của em bị rút lại rồi không? Trách sao em cứ hay quên nhỉ?”
Quý Đông Huân nói: “Bởi vì em lúc nào cũng ngốc nghếch hết á.”
Trương Cảnh ngửa đầu cười: “Dù sao em không quên anh là được, quên người khác thì cứ quên thôi.”
Quý Đông Huân phải ra nước ngoài để đón tết cùng với mẹ anh, anh bảo Trương Cảnh đi cùng, thuận tiện giới thiệu Trương Cảnh cho mẹ anh, nhưng Trương Cảnh làm visa tạm thời chắc chắn không thể làm được.
Hơn nữa Trương Cảnh cũng muốn đi cho lắm, cậu cứ vậy mà đi gặp phụ huynh người ta, chuyện này thật khiến cậu vô cùng căng thẳng, hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý gì hết.
Vào ngày tết, Quý Đông Huân và Trương Cảnh gọi video, Quý Đông Huân hỏi cậu: “Bảo bối có nguyện vọng năm mới gì không?”
Trương Cảnh không chút do dự nói: “Hy vọng sang năm chúng ta vẫn thật tốt, luôn ở bên nhau.”
Quý Đông Huân nói: “Chúng ta vốn cũng vẫn luôn bên nhau mà, đây không tính là nguyện vọng.”
Trương Cảnh suy nghĩ một chút, rồi nói: “Vậy em hi vọng chúng ta luôn khỏe mạnh bình an.”
Quý Đông Huân cười: “Được.”
Trương Cảnh đã tắm rửa xong xuôi, nằm ở trên giường, Quý Đông Huân nói: “Khoan hẵng ngủ, có quà cho em nè.”
“Hả?”
“Ngăn thứ hai trong tủ quần áo bên trái.”
Trương Cảnh ngồi dậy ngay lập tức, cảm thấy mắt của mình đã lóe ra hàng ngàn ngôi sao lấp lánh. Cậu vội chạy qua, kéo ra nhìn, bên trong ngoài quần lót của hai người được xếp gọn gàng thì không có gì cả, lớp này vốn là ngăn kéo đựng quần lót của bọn họ.
“…” Trương Cảnh có chút hờn tủi với máy tính: “Anh đùa giỡn em.”
“Hử? Đâu có?” Quý Đông Huân nhướng mày.
“Chỉ có quần lót.”
“Vậy anh nhớ nhầm rồi.” Quý Đông Huân cười: “Vậy em xem thử ngăn thứ ba, gần đây anh cũng rất dễ quên, bị em truyền nhiễm rồi.”
Trương Cảnh sống lại, kéo ra xem, có một cái hộp nhỏ.
Trái tim cậu đập bình bịch.
“Ôi, em có nên mở ra không, em hưng phấn quá, trong đó có gì vậy anh?” Cậu hỏi.
Khuôn mặt Quý Đông Huân đầy dịu dàng, nói: “Mở ra xem đi.”
Trương Cảnh hít một hơi, mở chiếc hộp nhung nhỏ ra, quả nhiên giống như cậu nghĩ.
Bên trong là một chiếc nhẫn.
“Aaaaaaa!” Trương Cảnh cẩn thận lấy ra, vội vàng đeo lên ngón áp út của mình: “Đậu má, em còn định lễ tình nhân sẽ mua nhẫn đôi để đeo với anh nữa cơ! Em xúc động quá!”
Nụ cười Quý Đông Huân luôn đẹp đẽ như vậy, mắt Trương Cảnh đỏ lên, cậu nói: “Em hạnh phúc quá, nếu anh ở đây, em chắc chắn phải làm cả đêm với anh mới được!”
Quý Đông Huân chớp mắt với cậu, giơ tay trái của mình lên cho cậu xem, trên ngón áp út cũng đeo một chiếc nhẫn, Quý Đông Huân quơ quơ tay của mình về phía cậu, Trương Cảnh cũng quơ tay với anh.
Trương Cảnh cười ngốc nghếch, tối đó cậu cứ luôn kích động đến mức không ngủ được.
“Bảo bối, anh nói xem chúng ta thế này xem như đã là kết hôn chưa?” Trương Cảnh nhìn ngón tay của mình, nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp chết đi được: “Em cảm thấy là rồi, loại tình yêu đồng tính giống như chúng ta, không thể lãnh giấy chứng nhận được, đeo nhẫn thì xem như là đã kết hôn rồi nhỉ?”
Quý Đông Huân nói: “Em muốn kết hôn thì chúng ta có thể đi kết hôn.”
“Không cần đâu, em thấy như vậy thì đã tính là kết hôn rồi.” Trương Cảnh nằm ngửa, nhìn trần nhà, cảm thán nói: “Lúc đó em theo đuổi anh, nào dám nghĩ đến ngày hôm nay cơ chứ.”
Quý Đông Huân nghĩ đến khi đó, trong lòng cũng mềm mại, anh nói: “Cảm ơn em lúc đó dám theo đuổi anh, em đẹp trai như vậy mà không theo đuổi các cô gái, đúng là đáng tiếc.”
“Không đáng tiếc, cô gái cũng không xinh đẹp như anh, anh là người xinh đẹp nhất thế giới này.” Trương Cảnh nói.
Quý Đông Huân cười.
Hôm đó Trương Cảnh không tắt máy tính, muốn nhìn khuôn mặt ngủ say của Quý Đông Huân, trước khi cậu đi ngủ, Quý Đông Huân hôn cậu qua màn hình, nhẹ giọng nói: “Nguyện vọng năm mới của anh…hy vọng đây là lần cuối em đón tết một mình, sau này mỗi một ngày lễ, anh sẽ đón cùng với em, được không?”
Trương Cảnh nghe thấy câu này, mũi có chút cay cay, cậu nhắm mắt lại gật đầu nói: “Được ạ.”
Lúc đó Trương Cảnh thực sự cảm thấy cuộc sống rất tươi đẹp, người mình yêu đang ở bên cạnh mình.
Người ta thường nói, nguyện vọng mà nói ra sẽ mất linh.
Sau này Trương Cảnh đã hối hận không biết bao nhiêu lần, cậu không nên nói ra nguyện vọng, ba nguyện vọng tối hôm đó bọn họ nói, vậy mà không có cái nào thành hiện thực cả.



