“Cảnh Cảnh, cậu phải tự chăm sóc bản, bản thân, phải nhớ tới tôi đó.” Nhị Cẩu kéo hành lý, mỗi bước đi đều quay đầu lại nhìn Trương Cảnh.
“Không phải cậu chỉ đi một tuần thôi sao?” Trương Cảnh đẩy Nhị Cẩu ra bên ngoài, “Tôi nhớ cậu cái lông á, đi nhanh về nhanh.”
“Đúng, chỉ đi một, một tuần.”
Nhị Cẩu ấn thang máy, quay đầu lại nói với Trương Cảnh: “Hay là cậu gọi Lâm, Lâm Khẳng đến ở chung đi.”
Trương Cảnh khoát tay, “Không cần phải lo cho tôi, cậu chú ý an toàn cho bản thân là được.”
Nhị Cẩu bước vào thang máy, sắc mặt ỉu xìu. Trương Cảnh đóng cửa quay về phòng, trong nhà thiếu đi một người bỗng có vẻ trống vắng. Cậu đến bên cửa sổ, nhìn thấy Nhị Cẩu đang kéo hành lý đi tới cửa lớn của tiểu khu, có xe công ty đang đợi.
Nhị Cẩu phải đi công tác một tuần, cậu ấy mới vừa mới nhảy việc, tới làm công ty hiện tại chưa đến một năm, mỗi khi có việc phải đi công tác thì luôn bảo cậu ấy đi.
Trương Cảnh ngậm điếu thuốc vào miệng, lúc châm lửa lại do dự mà bỏ xuống. Cậu nhét điếu thuốc vào vành tai, lấy ra một viên kẹo cao su ném vào miệng, chậm rãi nhai.
Đã gần một tháng rồi cậu chưa gặp Quý Đông Huân.
Nếu không gặp anh, tinh thần của cậu sẽ ổn định hơn nhiều, số lần xuất hiện ảo giác cũng ít hơn. Nhưng có đôi khi, Trương Cảnh sẽ không thể khống chế được bản thân, dường như nhớ anh tới phát điên. Cậu mở khung tin nhắn ra, nhìn thấy thông tin của người liên hệ.
Cái tên chỉ có ba chữ đơn giản−−Quý Đông Huân.
Đó là có tin nhắn gửi từ đêm qua, đến bây giờ Trương Cảnh cũng chưa trả lời. Khi Trương Cảnh nhận được yêu cầu thêm bạn bè, không có tên, cũng không có ảnh đại diện, là một số hoàn toàn mới. Sau lại nhìn thấy cái tên ấy, Trương Cảnh nhìn chằm chằm nó một hồi lâu.
Đã rất nhiều lúc Trương Cảnh cũng không biết bản thân đang kiên trì vì điều gì.
Nếu là một người nào ngẫu nhiên nào đó, trong lòng nếu còn nhớ thương, cậu cũng có ham muốn. Vậy thì cần gì già mồm cãi láo, cùng nhau lăn lên giường, sau đó như thế nào cũng được.
Nhưng anh không phải. Anh không phải chỉ là một người nào đó, anh là Quý Đông Huân.
Ngón tay Trương Cảnh nhẹ nhàng vuốt ve cái tên trên màn hình, đó không phải là người có thể đối đãi tùy tiện, cũng không phải ngủ một đêm là có thể quên được anh, nói một cách thiêng liêng, Trương Cảnh tuyệt đối không cho phép đoạn tình khắc cốt ghi tâm ấy bị khinh nhờn.
“Quý tổng, bên phía trại an dưỡng vừa rồi gọi điện tới, nói Quý đổng không chịu ngồi yên, muốn về nhà.” Hai tay của Trần Duy vẫn nắm lại trước người như cũ, hơi cúi đầu, tư thái vừa kính cẩn vừa tôn kính.
Quý Đông Huân hỏi: “Có thể chứ? Trại an dưỡng nói thế nào?”
“Bên kia nói sức khỏe Quý đổng hoàn toàn không có vấn đề, chỉ cần về nhà chú ý một chút là được.”
“Vậy thì đưa về đi, cứ ở mãi trong trại an dưỡng cũng nhàm chán.” Quý Đông Huân nói: “Lát nữa nếu không có việc gì anh đi tới khu Đông với tôi một chuyến, đi gặp Tiêu Địa Quyên một lúc, chiều nay tôi đi đón ông ấy.”
Trần Duy gật đầu nói: “Vâng, Quý tổng.”
Quý Đông Huân nở nụ cười, nói: “Vất vả rồi anh Duy.”
Trần Duy lắc đầu: “Là việc nên làm, đừng khách sáo với tôi như vậy. Đúng rồi, còn có chuyện này.”
“Sao?”
“Quảng cáo kia, ” Trần Duy nhìn Quý Đông Huân, nói: “Bên chế tác liên hệ với tôi, nói sắp quay chụp, ngày khởi công chúng ta cho người qua. Ngài xem chúng ta điều người nào qua hay là…?”
Quý Đông Huân khẽ buông mắt, cầm ly cà phê lên uống một ngụm, anh nói: “Điều người qua đi.”
“Vâng ạ.” Trần Duy gật đầu đáp.
Thật ra ngay từ khi Quý Đông Huân đưa phương thức liên hệ công ty quảng cáo để cho anh ta liên hệ quảng cáo, Trần Duy đã có tính toán rồi. Công ty bọn họ có bộ phận quảng cáo riêng, cũng có công ty chuyên làm quảng cáo hợp tác cố định, hơn nữa việc này cũng không cần phải Quý Đông Huân đích thân hỏi đến.
Sau đó, vị Trương tiên sinh kia đã tới mấy lần, ánh mắt Trần Duy đảo qua đã nhìn ra được. Chút nhãn lực này mà cũng không có thì anh ta đã không đứng ở vị trí này nhiều năm như vậy.
Anh ta lại rót thêm cà phê cho Quý Đông Huân, sau đó đi ra ngoài.
Quý Đông Huân nhìn hơi nóng trên ly cà phê bốc lên, ánh mắt phiêu đãng trong không trung. Anh từng nghĩ rằng, chỉ cần thời gian đủ dài, sớm muộn gì anh cũng có thể buông tay.
Nhưng anh đã sai rồi.
Buổi chiều, Quý Đông Huân đến trại an dưỡng đón cha mình.
Một năm trước cha anh bị xuất huyết não, tình huống lúc ấy nguy cấp, cũng may mà cứu chữa được. Chỉ có điều cách một thời gian là phải tới trại an dưỡng ở mấy ngày, chuyện công ty cũng buông ra.
Lần này Quý Đông Huân trở về cũng do việc này.
Quan hệ giữa anh và cha anh cũng không thân thiết, cũng do cha mẹ anh đã ly hôn, Quý Đông Huân đối với tình thân cũng đạm mạc. Cũng có thể nói, anh đối với tất cả mọi người đều nhàn nhạt như vậy, nhưng chỉ riêng với một người lại hoàn toàn khác.
Quý Đông Huân không ở cùng với cha mình, ông có gia đình riêng của mình, ông đã có một người vợ trẻ tuổi và con gái nhỏ. Quý Đông Huân là người ngoài, anh cũng không muốn tham dự vào.
Tiếp nhận công ty không lâu, rất nhiều phương diện anh còn chưa quen thuộc. Hiện giờ Quý Đông Huân còn đang ở trong giai đoạn thích ứng, nên phải tranh thủ từng giây từng phút.
Hôm nay anh vừa mới tham gia một bữa tiệc về, ngồi vào xe mệt mỏi bóp mi tâm. Trần Duy quay đầu lại hỏi: “Quý tổng, đưa ngài về thẳng nhà hay sao ạ?”
Quý Đông Huân gật đầu nói: “Ừm, vất vả rồi.”
“Đừng khách sáo,” Trần Duy khởi động xe, nhẹ giọng hỏi: “Quý tổng uống rượu à?”
Quý Đông Huân nhắm mắt lại nói: “Uống mấy ly.”
Trần Duy không lên tiếng nữa, Quý Đông Huân từ từ nhắm hai mắt rồi tựa vào thành ghế, như là ngủ thiếp đi.
Lúc chạy trên đường cao tốc, bên phải đột nhiên có xe vượt lên bọn họ, vì thế phải đột ngột giảm tốc độ. Quý Đông Huân động đậy, Trần Duy nhìn vào kính chiếu hậu, nhỏ giọng nói: “Hôm nay tôi đã nói bộ phận quảng cáo cử người qua đó.”
Quý Đông Huân từ từ nhắm hai mắt “Ừm” một tiếng.
Trần Duy tiếp tục nói: “Tôi hỏi thì cậu ấy nói phòng làm việc bên đó cử một cô gái đi, là một cô gái rất trẻ.”
Quý Đông Huân như trước từ từ nhắm hai mắt, thản nhiên hỏi: “Vậy à?”
“Vâng, vừa hay Vương phó tổng bộ phận là bạn học cũ với cô gái đó. Bọn họ hàn huyên vài câu,” Trần Duy lại nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, sau đó nói: “Hình như phòng làm việc của bọn họ đáng gặp phiền toái.”
Quý Đông Huân mở mắt ra, “Hửm?”
Trần Duy nói: “Cô gái đó nói, hai vị sếp không ở công ty, một ngườ thì đi công tác tham gia cuộc họp nghiên cứu và thảo luận, một người thì đêm nay phải đi tham gia một bữa tiệc nào đó. Hình như gần đây Công Thương theo dõi bọn họ, sếp bọn họ không có thời gian rảnh, chỉ có thể để mình cô ấy theo dõi lần quay quảng cáo này.”
“Công Thương?” Quý Đông Huân nhíu mày hỏi.
“Chỉ là chiêu bài cũ, ” Trần Duy nở nụ cười, “Bọn họ không ăn được gì từ công ty lớn nên chỉ có thể kiểm tra mấy công ty nhỏ thường thường xuyên hơn thôi. Phía bên kia làm quảng cáo, làm gì có tiêu chuẩn đáng nói, quảng cáo chỉ là thổi phồng mọi thứ. Chụp cho cái tội làm quảng cáo giả, phạt tiền tám trăm mười trăm ngàn cũng không đủ mà nộp nữa là.”
“Thế vẫn còn nhẹ đấy nhé, nếu tạm giữ giấy phép kinh doanh, kéo dài mấy tháng, công ty cũng chẳng làm được gì.”
Quý Đông Huân nhìn đồng hồ, đã chín giờ rưỡi tối.
Anh hỏi Trần Duy: “Công Thương…tôi nhớ là tháng trước có một người họ Lâm muốn mời tôi ăn cơm, gã ta là Công Thương phải không? Hay là người ở đâu?”
Trần Duy suy nghĩ, trả lời: “Đúng vậy, Quý tổng muốn hỏi thăm một chút soa?”
Quý Đông Huân nói: “Ừm, anh hỏi thăm giúp tôi một chút.”
Trần Duy gật đầu, “Được, ra khỏi đường cao tốc, tôi dừng xe hỏi cho ngài.”
Quý Đông Huân “Ừm” một tiếng.
Quý Đông Huân âm thầm suy nghĩ, có thể đi công tác để tham gia cuộc họp nghiên cứu và thảo luận chắc chắn không phải là Trương Cảnh, bằng cấp của cậu không bằng người kia. Vậy người đi dự tiệc tối nay nhất định là Trương Cảnh.
Anh ấn gọi vào số điện thoại của Trương Cảnh, chuông vang lên thật lâu cũng không có người nhận.
Xuống cầu vượt, Trần Duy tìm một chỗ dừng xe lại, lấy di động ra gọi điện thoại. Nói chuyện vài phút, Quý Đông Huân ở ghế sau im lặng nghe.
Trần Duy cúp điện thoại, nói với Quý Đông Huân: “Người tối nay đi ăn cơm là một trưởng khoa, ông ta quản lý mặt này, trùng hợp là Lâm chủ nhiệm cũng có mặt. Bây giờ Quý tổng muốn đi tới đó không?”
Trên mặt Quý Đông Huân nhìn không ra cảm xúc, nói: “Đi tới xem xem.”
Trần Duy khởi động xe, nói: “Thực ra nếu Quý tổng lo lắng thì gọi điện thoại cũng được mà, nói với Lâm chủ nhiệm một tiếng để bọn họ đừng làm khó người là được.”
Quý Đông Huân nghiêng đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ xe, trầm giọng nói: “Vậy cũng phải đi xem thử, Tiểu…cậu ấy rất đơn thuần, tôi sợ cậu ấy sẽ bị hại.”
Thực ra bản thân Quý Đông Huân cũng hiểu được, đã nhiều năm như vậy, Trương Cảnh đã không còn giống như thời còn đi học nữa rồi. Bình thường những việc này cũng đều do cậu xử lý, có lẽ cậu có thể làm tốt được.
Nhưng anh vẫn không thấy yên lòng.
Ban ngày Trương Cảnh nhận được thông báo, bảo bọn họ có ba quảng cáo không được phê duyệt, bị nghi ngờ làm quảng cáo giả, phải trình lên trên xem xét. Đây đúng là một chuyện phiền toái.
Ở tình huống thông thường, một là chưa đút lót cho bên trên, hai là do đã đắc tội người khác.
Lần này rõ ràng là do nguyên nhân thứ hai, đã đút lót lên trên nhiều lần nhưng vẫn bị trả về.
Bạch Kỳ nói có thể là do công ty truyền thông cũ trước đây của anh ta làm, dù gì cũng đã lôi kéo không ít người tài từ công ty bọn họ, từ khi thành lập phòng làm việc đến nay, bên đó vẫn chưa có hành động gì.
Việc này phải xử lý càng sớm càng tốt, không kéo dài được.
Bữa cơm này đúng là Hồng Môn Yến.
Mấy vị lãnh đạo trong cuộc nói chuyện âm dương quái khí, Trương Cảnh không am hiểu chuyện này, có mấy lần tức tới muốn nhấc chân rời đi. Nhưng dù sao chuyện này không phải là chuyện đùa, bọn họ không có hậu phương, cũng không có tư cách tùy hứng.
Không biết là cố ý hay là vô tình, lão già đầu hói bên cạnh cậu cọ chân cậu. Trương Cảnh ghê tởm chịu không nổi, nhân lúc đi vệ sinh để thay đổi chỗ ngồi, sau khi quay lại thì cảm thấy ánh mắt của lão ta càng hạ lưu đê tiện hơn.
Điều này làm cho Trương Cảnh nhớ tới một số chuyện không tốt.
Cho nên sau đó sắc mặt Trương Cảnh càng ngày càng trắng bệch, uống không ít rượu, dạ dày cuồn cuộn muốn nôn ra.
Sau khi cố gắng uống thêm một ly rượu, Trương Cảnh cảm thấy bản thân không thể chịu nổi nữa. Cậu nhìn mấy người đàn ông trung niên đầu hói ở trước mắt, phát hiện bọn họ đang lắc lư ở trước mắt cậu. Sau khi cậu ngồi xuống mới hòa hoãn, lúc này mới tốt hơn một chút.
Trương Cảnh đột nhiên cảm thấy vô lực, nghĩ rằng không bằng cứ như vậy đi. Bọn họ bị phạt thì nộp tiền, muốn giấy phép kinh doanh thì cho bọn họ luôn. Cùng lắm thì đóng cửa phòng làm việc.
Nhưng dù sao phòng làm việc không phải chỉ có mình cậu, cậu phải có trách nhiệm.
Ngay tại thời khắc Trương Cảnh mơ hồ, cảm thấy tuyệt vọng, đột nhiên cậu nhìn thấy Quý Đông Huân.
Quý Đông Huân đẩy ra cửa phòng, đi thẳng về phía cậu.
Trương Cảnh cũng không biết lúc này cậu nên khóc hay nên cười, vào lúc này cậu lại phát bệnh. Nhưng mà cả đêm phải nhìn đám người ghê tởm này, bây giờ được nhìn thấy khuôn mặt của Quý Đông Huân, cảm giác ghê tởm trong dạ dày dường như đã giảm một chút. Cậu thực sự không muốn bản thân thoát ra khỏi ảo giác.
Quý Đông Huân hơi híp mắt, anh mặc tây trang màu đen, giống lần đầu tiên bọn họ gặp nhau từ khi anh trở về, khéo léo lại toát ra vẻ cấm dục.
Có người ở trong đó đứng lên, kinh ngạc kêu một tiếng: “Quý tổng?”
Quý Đông Huân gật đầu với ông ta, anh dùng ly rượu của Trương Cảnh tự rót cho mình một chén, nói: “Xin lỗi các vị, gần đây thân thể cậu ấy không khỏe, người tôi mang đi. Các vị cứ từ từng dùng bữa, hóa đơn tôi đã trả rồi, mời các vị tùy ý.”
Nói xong anh uống cạn chén rượu trong tay, một tay chống ở ghế dựa sau lưng Trương Cảnh, hơi cong thắt lưng nói với Trương Cảnh: “Tiểu Cảnh, uống nhiều rồi sao?”
Trương Cảnh nhìn vào khuôn mặt anh, im lặng nở nụ cười.
Khuôn mặt của Quý Đông Huân vẫn luôn đẹp như vậy.
Một loạt những hành động vừa rồi của anh ngầu lòi tới mức khiến cho trái tim Trương Cảnh ngừng đập.
Ánh mắt anh tràn ngập ôn nhu mềm mại, hỏi Trương Cảnh: “Về với anh nhé?”
Trương Cảnh cười gật đầu, nói: “Ừm.”
Trương Cảnh đứng lên đi theo Quý Đông Huân ra ngoài, còn lại mấy người trợn mắt nhìn nhau. Quý Đông Huân nửa ôm Trương Cảnh, đỡ cậu lên xe.
“Anh Duy, đi tới nhà bên kia của tôi.”
“Được, Quý tổng.”
Quý Đông Huân cởi áo khoác cho Trương Cảnh, cầm bình nước mở nắp đưa cho cậu, “Uống nước đi.”
Trương Cảnh không cầm lấy bình nước, trong lòng một mảnh thê lương.
Dưới tác dụng của cồn làm cho cậu xem nhẹ rất nhiều thứ, ngay lúc này cậu không muốn giải thích với người khác hành vi kỳ quái của mình, Trương Cảnh chỉ nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Quý Đông Huân. Cậu vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve, nhỏ giọng kêu: “Quý Đông Huân…”
Quý Đông Huân cầm tay cậu, nhẹ giọng hỏi: “Say rồi? Còn nhận ra anh nữa không?”
Trương Cảnh nở nụ cười, trong mắt tràn đầy ôn nhu, cậu nói: “Sao em có thể không nhận ra anh được chứ.”
Trương Cảnh vươn tới gần anh, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Quý Đông Huân, thế nhưng vẫn cảm thấy được nhiệt độ ấm áp. Hô hấp của Quý Đông Huân cứng lại, Trương Cảnh cắn một phát lên môi của Quý Đông Huân, cậu nói: “Bảo bối, anh vẫn đẹp trai như vậy.”
Quý Đông Huân đè gáy Trương Cảnh, hôn lên môi cậu.
Trương Cảnh nhìn thấy hình ảnh mình trong mắt Quý Đông Huân, thầm nói sau đêm nay, ngày mai phải đi khám bác sĩ.



