Ngày hôm sau Mạc Thần Trạch đưa Hổ Nha đến trường, anh vừa rời đi, Cố Tiểu Khả đã lập tức mở ba lô của Hổ Nha, lấy cuốn nhật ký ra xem.
Thẻ kẹp sách cây xương rồng bà đã bị đổi thành cà chua.
Trái cà chua béo tròn núng nính, như đang thẹn thùng, đỏ tươi bóng loáng vô cùng đáng yêu.
Nhưng mà Cố Tiểu Khả lại nhìn chằm chằm vào mấy chữ viết tay trên Thẻ kẹp sách mà ngẩn người —
Hy vọng anh mỗi ngày đều vui vẻ……
Hy vọng anh mỗi ngày đều vui vẻ!!!
A a a a a —
Cố Tiểu Khả trong đầu ong ong, hàng ngàn hàng vạn màn đạn chi chít chằng chịt điên cuồng bay qua trước mắt, cô cảm thấy xấu hổ tới mức chôn mặt vào hai đầu gối, không dám ngẩng đầu lên nhìn người khác.
Việc làm ngốc nghếch năm lớp mười một cứ như vậy bị bày ra không chút che giấu, xấu hổ đến tới mức cô chỉ muốn đập đầu vào tường chết quách đi cho xong.
“Cô giáo, cô làm sao vậy?”
“Cô giáo mệt à?”
“Cô giáo, hôm nay chúng ta học cái gì vậy? Nếu em ngoan ngoãn học tập, sẽ được nhận hoa hướng dương chứ?”
Các em cún đều ùa tới đây, bạn một câu tôi một câu gâu gâu ầm ĩ cả lên.
Cố Tiểu Khả thở sâu, khép cuốn nhật ký của Hổ Nha lại nhét vào trong ba lô, lắc lắc đầu, làm bộ chính mình thực sự không phải tác giả của bức tranh kia, dù sao chỉ cần nam thần không có chứng cớ, cô có thể không thừa nhận.
Chỉ cần đánh chết cũng không nhận, người cảm thấy ngượng ngùng cũng không phải mình!
Cố Tiểu Khả cố gắng tự an ủi bản thân, bắt đầu dạy học để dời đi sự chú ý.
“Hôm nay, chúng ta tiếp tục học về Thức ăn.”
Có sự luyện tập từ ngày hôm qua làm đệm, công việc dạy học ngày hôm nay thoải mái nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Hôm nay chúng ta chủ yếu học về những thứ không thể ăn được, ăn những loại thực phẩm đó sẽ không tốt cho sức khỏe các em, nhẹ thì sinh bệnh phải tiêm thuốc, uống thuốc, nếu như nghiêm trọng có thể phải mất cả cái mạng nhỏ.”
“Cho nên nhất định phải học thật tốt, biết chưa?”
Các em cún đồng loạt trả lời: “Dạ biết….”
“Đầu tiên, thực phẩm đã mốc đã biến chất không thể ăn.”
Cố Tiểu Khả đeo bao tay, lấy ra hoa quả và thịt đã mốc ôi thiu đã chuẩn bị xong ngày hôm qua ra, bỏ vào chén đĩa, bày ra trên mặt đất, để cho mỗi chú chó đều tiến tới ngửi.
“Nhớ kỹ hương vị này, sau này nếu gặp phải loại thực phẩm này, nhất định không được ăn, ăn vào sẽ bị đau bụng.”
Các em cún lần lượt ngửi qua, sau đó nghiêm túc gật đầu.
“Kế tiếp là nho và nho khô, loại trái cây này sẽ làm cho thận của các em suy kiệt.”
“Còn có cây nhục đậu khấu, làm nhồi máu cơ tim dẫn đến nguy cơ tử vong.”
“Cà rốt và hành tây. Sẽ khiến cho các tế bào dong huyết, xuất hiện hiện tượng đi tiểu ra máu. Cho dù đã nấu chín, cũng không thể phá hủy những chất gây hại bên trong.”
“Những đồ uống có chứa cồn, trà, ca-cao nóng, chocolate, cà phê, sữa cũng không được uống, chú ý phân biệt sữa dê và sữa bò, sữa dê có thể uống, nhưng sữa bò thì không thể.”
Cố Tiểu Khả lần lượt bày ra những thực phẩm không thể ăn, các em cún nghiêm túc cẩn thận ngửi qua, cố gắng nhớ kỹ hình dạng và mùi vị, sau này nếu gặp phải thì mau trốn xa.
“Còn có kẹo xylitol, kem đánh răng, kẹo cao su, quả bơ, trứng gà sống, những thứ này cũng không được ăn.”
Cố Tiểu Khả lấy ra một trái táo, trước mặt các em cún, chỉ vào vỏ táo nói: “Hầu như vỏ của tất cả các loại quả đều không thể ăn.”
Cô nhẹ nhàng bóp, trái táo tách thành mấy miếng, sau đó chỉ vào bên trong trái táo nói: “Hạt và hạch của trái cây cũng không thể ăn, chỉ có lớp thịt ở giữa mới có thể ăn, đã biết chưa?”
Các em cún lại đồng thanh trả lời: “Dạ biết…”
“Kế tiếp chúng ta sẽ nói tới sự khác nhau giữa thịt và xương cốt.”
“Xương heo, xương trâu bò có thể gặm, nhưng các em phải nhớ kỹ nếu xương cốt quá cứng thì không được cắn, bởi vì không cẩn thận sẽ bị gãy răng, nếu không có răng nanh, rất nhiều loại thịt thơm ngon sẽ không thể ăn nữa, cho nên phải biết bảo vệ răng của mình, đã biết chưa?”
“Gật đầu là biết, lắc đầu là không biết.”
Các em cún rất thông minh, ngoan ngoãn đồng loạt gật đầu.
“Tốt lắm, kế tiếp chúng ta tiếp tục nói tới, những loại xương nào không thể ăn.”
“Lớp thịt trên xương gà xương vịt giòn tan, còn có xương cá có thể ăn, nhưng là xương vừa nhỏ vừa nhọn, ăn vào bụng, dễ bị đâm thủng ruột.”
Cố Tiểu Khả âm trầm nhíu hai mắt lại, ghé sát vào các em cún, nhỏ giọng hỏi: “Nếu như bụng bị đâm thủng, chắc chắn sẽ vô cùng đau đớn, các em có sợ không?”
Các em cún cụp đuôi chen chúc vào với nhau lạnh run, “Sợ.”
“Biết sợ là được rồi.” Cố Tiểu Khả cười nói: “Cô sẽ nhắc nhở chủ nhân của các em không được cho các em ăn những thức ăn nguy hiểm này, nhưng vì để phòng ngừa, nếu bọn họ không cẩn thận cho các em ăn, các em nhớ phải lấy nó ra, sau đó lắc đầu với chủ nhân, đã biết chưa?”
Các em cún ngoan ngoãn gật đầu, “Đã biết…”
“Tốt lắm, bây giờ chúng ta bắt đầu luyện tập.”
Cố Tiểu Khả đặt riêng những thứ không thể ăn vào trong chén, xếp thành một vòng tròn, để các em cún cố gắng nhớ kỹ hương vị và hình dáng của chúng.
Sau đó cô đặt chung những thứ có thể ăn và không thể ăn vào trong cùng một cái chén lớn, lần lượt từng em sẽ nhặt những thứ không thể ăn ra.
Đáng tiếc bởi vì số lượng quá nhiều, các em cún không thể lập tức nhớ kỹ toàn bộ, Cố Tiểu Khả đành phải hạ thấp độ khó, thu lại đa phần số mẫu vật, chỉ để lại bốn loại thức ăn, chậm rãi dạy dỗ.
Cô dự tính tranh thủ vài ngày, khiến cho mỗi một chú đều nhớ kỹ.
Sau một ngày, các em cún cơ bản đã nhớ rõ được trái nho, nho khô, cà rốt và hành tây. Bốn loại thức ăn này không thể ăn.
Khi Cố Tiểu Khả dạy học, mỗi một giây một phút đều căng thẳng, nhìn chằm chằm vào từng chú chó, phòng ngừa bọn chúng ăn nhầm thức ăn.
Cô còn ủy thác lớp trưởng Đao Đao hỗ trợ quan sát, không cho đám nhóc dễ thương này ăn tầm bậy.
Đao Đao vô cùng hưng phấn, đối với nó mà nói, trao cho nó trọng trách còn sung sướng hơn việc được thưởng thịt bò khô.
Cố Tiểu Khả cắt hạt lựu các loại rau quả, đặt ở trong một cái chén, để các em cún nhặt ra những loại không thể ăn, tìm đúng tất cả mới có thể được thưởng thịt bò viên.
Dùng khứu giác tìm kiếm mục tiêu là thế mạnh của Hổ Nha, Đao Đao theo sát phía sau, ngay cả Tiểu Pudding cũng không cam lòng tụt lại, kìm nén một ý chí cố gắng học tập, tìm ra được tất cả những thứ không thể ăn.
Hôm nay Tiểu Pudding vô cùng ngoan ngoãn, tối hôm qua về nhà khóc sướt mướt một trận, hôm nay lại nhiệt tình vui vẻ, không những không ăn vụng, còn khắc khổ học tập, đặc biệt còn nghiêm túc cẩn thận, ngay cả quả nho khô vứt bên ngoài chén cũng bị nó phát hiện.
Nhóc con kia dùng móng vuốt đẩy trái nho khô lên trước mắt cô giáo, vẻ mặt nghiêm túc ý bảo thứ không thể ăn này chính là cá lọt lưới.
Cố Tiểu Khả rất vui mừng, khen ngợi nó một lúc, thưởng cho nó một nửa trái dưa chuột nhỏ.
Những chú chó khác đều ăn thịt bò viên, chỉ có Tiểu Pudding ăn dưa chuột, may mắn nó không kén ăn, không hề thấy tủi thân, ngược lại còn vô cùng kiêu ngạo, cảm thấy chính mình thật giỏi, không giống như những chú chó khác, cho nên cô giáo mới thưởng riêng cho nó trái dưa chuột nhỏ, những bạn nhỏ khác không có đãi ngộ này!
Buổi chiều lúc viết lời nhận xét, người thứ nhất Cố Tiểu Khả viết là Tiểu Pudding, không chỉ lại một lần nữa khen ngợi, còn vẽ một bông hoa hướng dương to bự, khiến cho nhóc con vui sướng không thôi.
Đây chính là bông hoa hướng dương đầu tiên mà Tiểu Pudding nhận được, đôi mắt lấp lánh hưng phấn gâu gâu hoan hô, điên cuồng chạy xung quanh cuốn nhật ký của mình.
Sau khi Cố Tiểu Khả viết lời nhận xét cho Hổ Nha xong, thật sự không thể nhịn được, vẽ xuống vài nét bút đơn giản, sau đó hai vành tai đỏ ửng lập tức khép cuốn nhật kí lại nhét vào ba lô, không cho Hổ Nha thời gian nhìn ngắm bông hoa hướng dương của bản thân.
Hổ Nha ô ô kêu hai tiếng, có chút tủi thân.
Chờ sau khi Mạc Thần Trạch dẫn nó về nhà, Hổ Nha lập tức dùng đầu không ngừng ủi ủi ba lô của mình, thằng nhóc này còn vô sự tự thông, học được cách dùng răng nanh kéo khóa.
Cái đầu xù lông của Hổ Nha chui vào trong ba lô, ngậm cuốn nhật ký của mình ra, như hiến vật quý mà đưa tới tận tay Mạc Thần Trạch.
Thằng nhóc này bây giờ đã biết, mỗi lần mình nhận được hoa hướng dương, chủ nhân sẽ giúp nó dán lên trên tường, cứ như vậy mỗi ngày nó đều có thể thưởng thức “công tích vĩ đại” của bản thân.
Mạc Thần Trạch mở nhật kí ra, đập vào mắt đầu tiên là những nét vẽ đơn giản của Cố Tiểu Khả.
Cô vẽ một cô gái nhỏ quỳ rạp trên mặt đất cầu xin buông tha, hình ảnh rất sống động, khiến cho Mạc Thần Trạch liếc mắt một cái là có thể tưởng tượng ra……
Người nào đó quỳ rạp trên sàn nhà, cầu xin anh đừng trêu đùa cô nữa.
Mạc Thần Trạch mỉm cười, nhưng lại không có chút mềm lòng.
Anh rút thẻ kẹp sách sách cà chua ra, đổi thành một tờ tiền giấy.
Là tờ 1 tệ.
Tờ tiền mà trước khi anh đi du học không lâu, cô nhóc nào đó vội vàng chạy tới, khuôn mặt đỏ bừng, mạnh mẽ nhét vào trong tay anh–
Một tờ tiền giấy 1 tệ!



