Đường Nguyễn Nguyễn khép cửa lại, những chuyện huyên náo bên ngoài này, không thể làm phiền đến mẫu thân.
Đường Doanh Doanh nói: “Ôi, cuối cùng tỷ tỷ cũng ra ngoài, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ trốn trong đó cả đời chứ!”
Thấy Đường Nguyễn Nguyễn không nói lời nào, nàng ta lại châm chọc: “Cũng phải thôi, thân thể mẫu thân đại nhân nhà ngươi suy yếu như vậy, gặp mặt lần này, không biết chừng lần sau…”
“Ngươi đang nói gì vậy?” Đường Nguyễn Nguyễn nhíu chặt lông mày, chuẩn bị đứng ra nói chuyện phải trái cùng nàng ta.
“Tiểu thư, không cần…” Thải Vi kéo nàng lại, lo lắng lắc đầu, ý bảo nàng hãy nhẫn nại.
Đường Nguyễn Nguyễn quay đầu nhìn về phía Thải Vi, trên khuôn mặt trắng nõn của nàng ấy có dấu năm ngón tay đỏ hồng như ẩn như hiện.
Ánh mắt Đường Nguyễn Nguyễn hơi xúc động, nàng hỏi: “Sao lại như thế này?”
Thải Vi nói: “Tiểu thư, nô tỳ… Nô tỳ không có việc gì” Nàng ấy cảm giác được hôm nay Đường Doanh Doanh sẽ không dễ dàng buông tha cho các nàng như vậy, liền nói: “Chúng ta nhanh chóng trở về phủ Trấn quốc tướng quân thôi!”
Trước kia ở trong phủ, Đường Doanh Doanh luôn khi dễ Đường Nguyễn Nguyễn đến khóc mới thôi, mà Đường Nguyễn Nguyễn tính tình nhu nhược, không có người chống đỡ, cũng không dám lên tiếng.
Mà Đường các lão lại chưa bao giờ quan tâm đến mấy chuyện vớ vẩn này, tìm ông ta cũng vô dụng.
Đường Nguyễn Nguyễn không trả lời nàng ấy mà nhìn về phía Bảo Ngân, thần sắc lạnh băng: “Là ngươi đánh sao?”
Bảo Ngân nhìn Đường Doanh Doanh một cái, lại kiêu ngạo nói: “Ta phụng mệnh của Nhị tiểu thư…”
“Bốp!”
Đường Nguyễn Nguyễn không chút do dự, mạnh mẽ tát một cái, giống như lúc nãy Thải Vi chịu oan ức gì thì nàng trả lại cho nàng ta như vậy.
Bảo Ngân còn chưa dứt lời đã bị cái tát này làm cho choáng váng, nàng ta che mặt, kinh ngạc nhìn Đường Nguyễn Nguyễn
Thải Vi cũng kinh ngạc nhìn Đường Nguyễn Nguyễn.
Đây đâu phải là Đại tiểu thư nhát gan trước kia?
Bảo Ngân thẹn quá hóa giận, lại e ngại thân phận của đối phương nên không dám phát tác, chỉ đỏ ửng vành mắt nhìn Đường Doanh Doanh: “Nhị tiểu thư! Người phải làm chủ cho nô tỳ!”
…..
Hôm nay Tần Tu Viễn thượng triều, tâm thần vẫn luôn bứt rứt không yên. Ngay cả khi Hoàng Đế hỏi, phải nói lại lần thứ hai hắn mới nghe thấy.
Trong lòng luôn không hiểu sao nhớ lại lời Minh Sương nói buổi sáng…
“Tặng Chocolate cho người khác, có nghĩa là mình thích người ta!”
“Tướng Quân cứ cự tuyệt một mảnh tâm ý của phu nhân như vậy! Thật sự là quá…”
Sau khi bãi triều, mặt mày hắn nhíu lại, tay cầm ngọc bản, như có điều suy nghĩ mà trở về.
“Hiền tế!” Giọng nói của Đường Các Lão vang lên sau lưng hắn.
Tần Tu Viễn quay đầu lại, hành lễ chắp tay: “Nhạc phụ đại nhân.”
Ở trong cung, vốn nên lấy chức quan tương xứng mà đối đáp nhưng nếu Đường Các Lão nhiệt tình như vậy, hắn cũng theo nguyện vọng của ông ta.
Từ hôm trước đàm đạo xong thì Đường Các Lão rất tán thưởng vị hiền tế này, hôm nay gặp, tất nhiên là muốn hàn huyên một phen.
“Hiền tế, vừa rồi Hoàng thượng nhắc tới chuyện muốn chọn một trong hai người Vương Nhiên và Lý Cẩm Trình ở Ích Châu làm Chỉ huy sứ, ngươi có ý gì không?”
Tần Tu Viễn trầm ngâm một lát, nói: “Trước mắt trên triều, người tiến cử Lý Cẩm Trình rất nhiều, nhưng mà…”
Đường các lão thấp giọng nói: “Hiền tế cứ nói đừng ngại.”
Tần Tu Viễn gật đầu nói: “Lí do tiến cử của những người này đều là biết cách dùng binh, yêu dân như con… Nhưng những người đứng ra tiến cử hắn đều chưa từng đến Ích Châu, bọn họ làm sao mà biết được?”
Hắn nói hết lời này, tất nhiên Đường Các Lão cũng hiểu ý của hắn.
Tám chín phần là Lý Cẩm Trình tìm người thay hắn tiến cử trong triều, hy vọng có thể nắm được chức quan Chỉ huy sứ Ích Châu này.
Đường các lão ý vị thâm trường cười: “Lão phu cũng thấy như vậy. Ích Châu này ở vùng núi Ích Vân nằm giữa Đế Đô và Bắc Tề, dễ thủ khó công, lỡ như Bắc Tề phá vỡ phòng tuyến ở Vô Nhân Cốc, bước tiếp theo chính là Ích Châu, có Ích Châu giữ lại, Đế Đô cũng an toàn, nếu không thủ được, Đế Đô nguy rồi… Chỉ huy sứ Ích Châu, chức quan không lớn, nhưng thật sự rất quan trọng.”
“Vậy hiền tế thấy… Làm sao mới chọn được nhân tài đây?” Đường Các Lão lại tiếp tục hỏi.
Tần Tu Viễn nói: “Ta cũng chưa từng gặp qua hai người này, tốt nhất có thể đến Ích Châu xem một chút thì mới biết ai là người thích hợp nhất.”
Đường Các Lão cười ha ha: “Bệ hạ không đưa ra quyết định trước điện, chỉ sợ cũng có ý này.”
Hai người bất tri bất giác đi tới cửa cung, Đường các lão đang chuẩn bị lên xe ngựa.
Tần Tu Viên chần chờ một chút rồi mới mở miệng nói: “Nhạc phụ đại nhân… Tiểu tế nghe nói nhạc mẫu đại nhân bị bệnh, Nguyễn Nguyễn trở về phủ Học sĩ thăm bà, tiểu tế cũng muốn đi thăm nhạc mẫu, ngài thấy có tiện hay không?”
Sắc mặt Đường Các Lão có chút mất tự nhiên, đã lâu rồi ông ta không đi thăm Đường phu nhân, cũng không rõ ràng tình huống gì.
Thế nhưng ông ta cũng không có lý do gì để từ chối, sau đó đã đáp ứng: “Ừm, vậy đi chung với ta!”
…..
Phủ Học sĩ, Ngọc Quỳnh Uyển.
Bầu không khí vẫn giương cung bạt kiếm.
Thải Vi càng vì nàng nén giận, nàng lại càng phải vì Thải Vi mà đòi lại công bằng.
Bảo Ngân bị đánh, Đường Doanh Doanh không có vẻ đau lòng, nhưng lại càng tức giận: “Ngươi dám động thủ với người của ta?”
Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn khinh thường: “Như thế nào, ta đường đường là trưởng nữ của Nội các thủ phụ đại thần, chính thê của nhất phẩm Trấn Quốc đại tướng quân, còn không thể giáo huấn một nha hoàn hay sao?”
“Ngươi!” Đường Doanh Doanh tức giận, đôi mắt đẹp của nàng ta trợn tròn, cảm thấy người trước mắt như chưa từng quen biết.
Đường Nguyễn Nguyễn vốn không muốn gây chuyện, nhưng nàng cũng không phải là người sợ phiền phức.
Đường Doanh Doanh thấy Đường Nguyễn Nguyễn không chút yếu thế thì châm chọc: “Tỷ tỷ, chẳng lẽ gả cho đại tướng quân, cảm thấy có người chống lưng nên muốn trở về diễu võ dương oai sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn vẫn giữ ngữ khí bình tĩnh, nhưng nàng cũng không khách khí: “Nếu nói về diễu võ dương oai, tất nhiên ta còn không am hiểu bằng muội muội. Ngươi muốn tới đây hưng sư vấn tội ta, cũng cần cho ta một cái cớ chứ?”
Lúc này Đường Doanh Doanh mới nhớ tới mục đích tới tìm nàng, khóe miệng nàng ta khẽ giật giật: “Ngươi đã gả cho người ta, vì sao vẫn như âm hồn bất tán, quấn lấy Thư Mặc ca ca?”
Đường Nguyễn Nguyễn tựa tiếu phi tiếu: “Ta quấn lấy hắn khi nào? Chính ngươi không theo đuổi được hắn, cũng đừng tới oán trách ta.”
Đường Doanh Doanh tức giận nói: “Ngươi đừng quá đắc ý!”
Nàng ta lại tiếp tục: “Ngươi cho rằng Đại tướng quân có thể chống lưng cho ngươi được bao lâu?” Nàng ta cười nhạo một tiếng: “Ngươi nhìn trên dưới Tần gia xem, nam nhân sống qua ba mươi tuổi được bao nhiêu người?”
Đường Nguyễn Nguyễn biến sắc, nàng chăm chú nhìn Đường Doanh Doanh: “Ngươi thử nói lại một lần nữa.”
Mấy người các nàng đứng ở cửa phòng ngủ, không hề phát hiện có người vào Ngọc Quỳnh Uyển.
Đường Doanh Doanh bị khiêu khích cũng có vài phần điên cuồng: “Ta nói, Tần gia chính là một cái vỏ rỗng! Trấn Quốc Công cùng Hổ Khiếu tướng quân vừa chết, cơ bản Tần gia chỉ có thể dựa vào phu quân ngươi một mình chống đỡ, còn phải nuôi phế vật Nhị ca cùng một nhà toàn phụ nhân và hài tử, ha ha ha ha! Còn nghĩ bản thân cao quý mức nào?”
“Còn dám đến trước mặt ta phách lối? Ngươi, cả Tần gia, là cái thá gì chứ?” Đường Doanh Doanh ghé sát vào nàng, khiêu khích trắng trợn, nói mấy lời không lọt tai.
Ánh mắt Đường Nguyễn Nguyễn ngưng trọng, nàng hít sâu một hơi, đột nhiên đưa tay túm lấy cổ áo Đường Doanh Doanh, thuận thế đẩy nàng ta dựa vào cửa phòng ngủ!
Một tay khác nhanh chóng rút trâm, nhắm đến cổ họng Đường Doanh Doanh.
Một loạt động tác này quá nhanh, đợi Đường Doanh Doanh và Bảo Ngân phản ứng lại thì đã muộn rồi.
“A! Ngươi buông ta ra!” Đường Doanh Doanh hoảng sợ vô cùng: “Ngươi dám đối xử với ta như thế! Phụ thân sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Đường Nguyễn Nguyễn cười lạnh một tiếng: “Phụ thân? Tuy phụ thân có ngại mấy chuyện phiền phức trong hậu viện, nhưng ngài ấy vẫn là người biết phân biệt phải trái đúng sai.”
Nàng gằn từng chữ: “Đường Doanh Doanh, ngươi nghe cho rõ những lời ta nói! Cho dù tất cả nam nhi của Phủ Trấn Quốc tướng quân đều chết trận sa trường thì đó cũng là trụ cột hộ quốc của Đại Minh, bách niên trung dũng thế gia! Là nơi mà ngươi có thể chửi bới càn quấy sao?”



