Tần Thư Hoài không nói gì.
Trong chốc lát, vậy mà hắn không biết nên nói gì mới tốt.
Từ trước đến nay hắn cảm thấy là mình vẫn luôn sủng Tần Bồng, bao dung Tần Bồng. Nhưng mà một câu nhàng của Tần Bồng như vậy khiến hắn chợt nhận ra, nhiều năm như vậy, hắn bao dung chỉ là chút tính tình nhỏ của Tần Bồng, Tần Bồng lại ở thời khắc mấu chốt, luôn bao dung hắn vô điều kiện.
Sự bất an của Tần Thư Hoài truyền đến Tần Bồng, nàng vỗ vỗ tay hắn, ý bảo hắn yên tâm.
Nàng biết hắn suy nghĩ cái gì, ôn hòa nói: “Ta nói cho ngươi biết không phải là trách ngươi, ngươi đừng đau lòng.”
“Lỡ như Triệu Ngọc chết thì sao?”
Tần Thư Hoài nhịn không được mở miệng, là hắn không kịp thời để cho bọn họ nhận nhau tạo thành hiểu lầm, Triệu Ngọc bởi vậy mà trọng thương, lỡ như hắn chết thì sao?
Tần Bồng im lặng, sau một hồi nàng mới nói: “Ta sẽ quay về Bắc Yến, phụ tá Hạ Hầu Nhan ổn định thế cục Bắc Yến.”
Lời này đã là biến tướng của câu trả lời nào đó.
Sự sợ hãi vô tận nhảy lên, Tần Thư Hoài không nói gì, Tần Bồng tròn mắt nhìn tường: “Ta biết chuyện này là A Ngọc lỗ mãng, nhưng mà Tần Thư Hoài à, nếu A Ngọc chết vì chuyện này, ta nghĩ đại khái là chúng ta không có duyên phận.”
Nàng ở bên người hắn đã bị giết ba lần, nếu Triệu Ngọc lại chết, nàng nghĩ, bọn họ thật sự là không có duyên phận.
“Nhưng ngươi cũng đừng sợ.” Nàng xoay người sang chỗ khác, nắm lấy tay Tần Thư Hoài, nhẹ nhàng nói: “Sẽ không đi đến một bước kia, đúng hay không?”
Nói rồi nàng ngẩng đầu nhìn hắn, chờ đợi.
Triệu Ngọc sẽ không chết, không thể chết được.
Trong khoảnh khắc này, Tần Thư Hoài vô cùng rõ ràng, Triệu Ngọc có bao nhiêu quan trọng ở trong đoạn tình cảm này của hắn và Tần Bồng.
Hắn ngăn lại sự sợ hãi, bình tĩnh nói: “Hắn sẽ không có việc gì, nàng yên tâm.”
Nói rồi hắn ôm nàng vào trong lồng ngực, hai người dựa sát vào nhau, dùng hơi ấm sưởi ấm đối phương, tiêu trừ sự sợ hãi kia đi.
Sau khi hai người tỉnh dậy, không cần Tần Bồng nhiều lời, Tần Thư Hoài lập tức sai người toàn lực tìm đại phu, hắn trực tiếp gọi Triệu Nhất đến, lạnh lùng nói: “Đi lên núi, mời vu* xuống. Nói cho hắn, không phải cứu người Tề Quốc mà là quân chủ Bắc Yến.”
*Vu: phù thủy, thầy mo, thầy pháp
“Chuyện cơ mật như này…” Triệu Nhất nhíu mày, Tần Thư Hoài bình tĩnh nói: “Ngươi đi làm mới được.”
Triệu Nhất không hỏi nhiều, một cây đao tốt là không cần dò hỏi lý do giết người.
Triệu Nhất lên núi, khi trở về vào ngày hôm sau, hắn mang theo một lão giả.
Lão giả này có màu tóc nửa trắng nửa đen, nhưng khuôn mặt lại giống như hơn ba mươi tuổi, hoàn toàn nhìn không ra tuổi. Khi ông ta tới Tần Bồng đang nói chuyện với Triệu Ngọc, Tần Thư Hoài canh giữ ở một bên.
Triệu Ngọc dùng dược liệu quý báu kéo dài, thật ra rất là suy yếu, nhưng hắn cố chấp muốn nói chuyện cùng Tần Bồng, Tần Bồng chỉ có thể canh chừng hắn, nàng nói chuyện, hắn nghe.
Những gì Tần Bồng nói đều là chút chuyện xưa, những chuyện mà khi còn nhỏ hắn và nàng nghịch ngợm gây sự, Triệu Ngọc lẳng lặng nghe, cũng không có nửa phần không kiên nhẫn.
“Khi còn nhỏ đệ uống thuốc sợ đắng, ta chuẩn bị cho đệ rất nhiều mứt ngọt…”
“Công chúa, vương gia!” Giọng nói của Triệu Nhất ở ngoài cửa vang lên: “Thuộc hạ đã đưa vu đến đây.”
Nghe được lời này, Tần Bồng có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Thư Hoài.
Mà trong mắt Triệu Ngọc hiện lên một tia lạnh lùng, trên mặt lại tỏ vẻ không hiểu.
Tần Thư Hoài buông sổ con trong tay, cao giọng nói: “Mời vào.”
“Ta đi xem.”
Tần Bồng vỗ vào tay Triệu Ngọc rồi đứng dậy đi ra ngoài, cùng Tần Thư Hoài gặp vị “vu” trong miệng Tần Thư Hoài.
Vu là một xưng hô ở khu vực Quỳnh Châu và biên cảnh Tây Lương, vu là một tồn tại giống với vu tế tự, bọn họ thường là một người biết chữ trong một nhóm dân tộc hoặc là một thôn, hiểu được chiêm tinh tính toán, chức trách quan trọng nhất chính là cầu phúc và chữa bệnh.
Khi người nọ tiến vào, trên người mặc một cái áo choàng màu đen, trên đai lưng kêu leng keng leng keng treo rất nhiều đồ vật, nhìn qua rất là thần bí, ông ta đi vào cũng không hành lễ, chỉ hơi gật đầu với hai người. Tần Thư Hoài đứng lên, cung kính khom người chào ông ta.
Người nọ nhìn thấy động tác của Tần Thư Hoài thì lại cười.
“Vị đại nhân này thật hiểu chuyện.”
Tần Thư Hoài giơ tay, tự mình đỡ lão giả ngồi quỳ xuống, rót trà cho ông ta: “Có việc muốn nhờ, đương nhiên phải có tư thái cầu người.”
Vu cười, ánh mắt liếc về phía Triệu Ngọc ở gian trong, nói thẳng: “Không cần làm những thứ đó, tộc chúng ta không có gì để nói với người Tề Quốc, ta nghe nói người bị thương là quốc quân Bắc Yến, có thật vậy không?”
“Đúng vậy.” Tần Thư Hoài gật đầu: “Nếu đại nhân muốn đối phó Tề Quốc, chữa khỏi cho người này là biện pháp tốt nhất.”
“Ta không có ý định đối phó Tề Quốc, ta chỉ là tới cầu một chuyện.”
Lão giả kia đứng lên, đi thẳng về phía gian trong, Triệu Ngọc được Bách Hoài nâng dậy, nằm ở trên giường, nhìn lão giả tiến vào, sắc mặt bình tĩnh.
Lão giả nhìn nhìn hắn, hơi có chút tiếc nuối nói: “Không giống.”
Hành động này làm Tần Thư Hoài và Tần Bồng đều có chút nghi hoặc, Triệu Ngọc lại có vẻ như biết lời hắn nói là có ý gì, không nói một lời.
Lão giả đi ra phía trước, bắt mạch cho hắn, nhíu mày suy nghĩ xong thì nói tiếp: “Có thể chữa, nhưng vị bệ hạ này, ta muốn hỏi ngươi một thứ.”
“Ngươi muốn cái gì?”
Dường như Triệu Ngọc vô cùng cảnh giác, Tần Thư Hoài không khỏi nhìn Triệu Ngọc thêm vài lần.
Thật ra Tần Bồng cũng không hiểu hết Triệu Ngọc, nhưng mà hắn lại rõ ràng. Trước mặt người ngoài, nụ cười của Triệu Ngọc sẽ không rời khỏi gương mặt kia, ngươi nhìn không ra hắn suy nghĩ cái gì, cho dù là vui vẻ hay là phẫn nộ, hắn vĩnh viễn đều cười tủm tỉm.
Nhưng mà giờ phút này đối mặt với lão giả này, Triệu Ngọc vẫn luôn không cười, sắc mặt lạnh nhạt, dường như là đang đề phòng gì đó.
Lão giả cũng không phát hiện Triệu Ngọc không đúng, có vẻ ông ta cũng không quen Triệu Ngọc, chỉ là nói: “Ngọc Dương công chúa Triệu Bồng là tỷ tỷ ngươi đúng không?”
Nghe được lời này, tất cả mọi người đều nhíu mày, ánh mắt Triệu Ngọc lạnh xuống, mà đối phương lại hỏi thăm xong liền mở miệng nói: “Ta muốn một bức họa của nàng.”
“Đuổi lão thất phu này ra ngoài cho ta!”
Triệu Ngọc lập tức gầm lên, theo một tiếng hét to này, hắn phun ra một ngụm máu, rồi dồn dập ho khan.
Tần Bồng vội tiến lên, vỗ lưng Triệu Ngọc, bảo dược đồng bên cạnh đi lên, mà vu thì ngay lúc Triệu Ngọc hộc máu đã lui ra ngoài, đôi tay hợp lại ở trong tay áo, lắc đầu nói: “Bệnh thành như thế này còn có tính tình như vậy, ngươi có một ngày để nghĩ, còn kéo dài nữa, ta cũng không thể nào cứu được ngươi.”
“Lão thất phu… đồ dê xồm…”
Triệu Ngọc cắn răng mắng, Tần Bồng vội nói: “Ngươi đừng mắng! Nghỉ ngơi cho ta!”
Nói rồi nàng vội đưa ánh mắt ra hiệu với Tần Thư Hoài, Tần Thư Hoài bình tĩnh hơn Triệu Ngọc rất nhiều, tuy rằng điều kiện này của vu làm hắn cũng rất là bất mãn, nhưng hắn lại khống chế được cảm xúc của mình, nói với vu: “Tiên sinh, xin dừng bước để nói chuyện.”
Vu cũng không có ý khiêu khích, cùng Tần Thư Hoài đi ra ngoài.
Thái độ của Tần Thư Hoài rõ ràng lạnh đi chút, vu có chút nghi hoặc nói: “Triệu Ngọc không vui thì thôi, ngươi không vui cái gì?”
Suy nghĩ, vu chợt phản ứng lại, vui vẻ nói: “Ta nhớ ra rồi, ngươi tên Tần Thư Hoài đúng không? Ta nhớ ngươi là trượng phu của Triệu Bồng lúc sinh thời!”
Lời này làm khuôn mặt Tần Thư Hoài mềm đi một chút, hắn gật đầu nói: “Phải, ta là trượng phu của nàng.”
Khi hai người nói chuyện, Tần Bồng trấn an Triệu Ngọc xong, thấy hắn không có việc gì lập tức đuổi theo sau. Tần Bồng cung kính mời vu vào một gian phòng khác, mời vu ngồi xuống, sau đó nói: “Bắc Đế bảo vệ tỷ tỷ nên sốt ruột, mong rằng tiên sinh không để ý.”
“Không ngại.”
Vu vẫy tay: “Hắn như thế này, trước kia ta đã biết.”
“Ngươi… quen biết Bắc Đế?”
Tần Bồng có chút nghi hoặc, trong ký ức của nàng không có một chút ấn tượng nào với người này.
Lão nhân cười nhấp ngụm trà, trong mắt có hoài niệm: “Năm đó ở Yến Đô, từng gặp mặt hai tỷ đệ một lần.”
Nghe xong lời này, Tần Bồng càng có chút kỳ quái, nàng tuyệt đối không quen biết nhân vật này.
Vu lại rất nhanh giải đáp nghi hoặc của nàng: “Đương nhiên, không phải ngoài sáng, ta ngầm theo bọn họ một hồi lâu.”
Sắc mặt Tần Bồng bất động, tựa như là không quen biết Triệu Ngọc hay Triệu Bồng, chỉ là hiếu kỳ nói: “Không phải ngươi là người Tề Quốc sao? Vì sao đi theo hoàng tử công chúa Bắc Yến?”
“Người Tề Quốc?” Trên mặt vu lộ vẻ trào phúng, lại nhìn về phía Tần Thư Hoài: “Vị trưởng công chúa này sợ là không biết Từ Thành có như thế nào nhỉ?”
“Ba mươi năm trước, Từ Thành thuộc về Tây Lương, dân tộc trong Từ Thành chủ yếu là Vu tộc, năm đó Tây Lương giao chiến với Tề Quốc, Từ Thành bị bắt cắt nhường, Vu tộc chống cự không giao thành, vì thế Tề Quốc tập kết vạn quân diệt tộc.”
Tần Thư Hoài bình tĩnh mở miệng, thuật lại một đoạn chuyện cũ huyết tinh kia.
Vu nghe đoạn quá khứ này, lại không có dao động chút nào, giống như là nghe người ngoài kể lại vậy.
“Thật ra Vu tộc chỉ khoảng một ngàn người, lại khiến cho Tề Quốc điều mấy vạn quân đội tới tấn công, biết vì sao không?”
Vu giương mắt nhìn Tần Bồng, trong mắt mang theo ý cười quỷ dị, Tần Bồng bị ý cười kia nhìn đến mức trong lòng có chút e ngại, trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh nói: “Vì sao?”
“Bởi vì, chúng ta là vu đó.”
Vu cười thành tiếng: “Ta có thể chữa được các bệnh mà tất cả mọi người không chữa được trong thiên hạ, vu vốn chính là người mà trời cao lựa chọn, mỗi người trong bọn họ đều không giống nhau. Nếu không phải tộc đàn bọn ta ít người, kẻ hèn Tề Quốc…”
Nói rồi vu hừ lạnh một tiếng, trong mắt mang theo khinh thường, sắc mặt Tần Thư Hoài không thay đổi, cung kính rót trà cho vu. Tần Bồng không quên vấn đề của mình: “Vậy ngươi đi theo hai vị hoàng tộc Triệu thị, là vì sao chứ?”
“Ồ!” Vu trở lại vấn đề của mình, trong mắt có sự hoài niệm: “Trong vu có một thần nữ đặc biệt, nàng là tín ngưỡng của vu, năm đó Vu tộc binh bại, thần nữ Vu Cầm chạy thoát lưu lạc bên ngoài, người sống sót của Vu tộc chúng ra vẫn luôn tìm kiếm thần nữ, năm ấy ta ngẫu nhiên đi ngang qua Yến Đô, gặp được công chúa Ngọc Dương, khi ánh mắt đầu tiên nhìn qua, suýt chút nữa ta đã cho rằng nàng là thần nữ.”
Tần Bồng ngẩn người, động tác châm trà của Tần Thư Hoài hơi khựng lại, hắn ngẩng đầu nhìn về phía vu.
Trên mặt vu không hề che giấu ý nhớ thương, quan hệ của hắn và Vu Cầm, tuyệt đối không chỉ là quan hệ con dân và thần nữ đơn giản như vậy.
“Nàng và Vu Cầm gần như là giống nhau như đúc. Ta vốn tưởng rằng hai tỷ đệ này có quan hệ gì đó với Vu Cầm, cho nên theo bọn họ một đoạn thời gian, kết quả lại không tìm được bất cứ dấu vết gì của Vu Cầm nên đã rời đi.”
Tần Bồng không nói chuyện, ngược lại là Tần Thư Hoài đã mở miệng trước: “Vậy ngươi muốn bức hoạ công chúa Ngọc Dương, là vì?”
“Ta lớn tuổi rồi.” Trong mắt vu mang theo bi thương, thở dài nói: “Ta không nhớ rõ diện mạo của nàng, nhưng ta không thể quên. Ta không biết vẽ tranh, không vẽ được nàng, nhưng ta thật sự rất muốn nhớ kỹ nàng. Công chúa Ngọc Dương và nàng gần như lớn lên giống nhau như đúc, cho nên ta tới cầu một bức họa.”
“Ta muốn một bức vẽ công chúa Ngọc Dương, lại cho người đồ lại nàng lần nữa.”
Vu cúi đầu, vuốt ve một đóa hoa mai trên cánh tay.
Chỗ nhụy hoa của đoá hoa mai kia có khắc một chữ “Lễ”, Tần Bồng nhìn lướt qua, đại khái đoán được, tên vị vu này, hẳn là Vu Lễ.
Tần Thư Hoài không thấy được đoá hoa mai kia, nghiêm túc suy tư yêu cầu của vu, cuối cùng lại nói: “Ngươi nói cho ta biết dáng vẻ của Vu Cầm, ta vẽ thay ngươi.”
“Thật vậy chăng?” Vu Lễ vui mừng lên tiếng: “Vậy thật sự là quá tốt!”
Tần Thư Hoài gật đầu, đưa Vu Lễ đến bàn sách, Vu Lễ miêu tả, Tần Thư Hoài nghe, cuối cùng dựa theo khuôn mặt Triệu Bồng vẽ ra.
Khi nhìn thấy bức họa, Vu Lễ đỏ hốc mắt, giọng run rẩy nói: “Là nàng… Chính là nàng…”
Cảm xúc ông ta có chút kích động, Tần Thư Hoài thấy thế liền nói với ông ta: “Tiên sinh không ngại đi nghỉ ngơi trước, sau khi ổn định cảm xúc thì lại đến thương thảo công việc chữa trị.”
Vu Lễ gật đầu, cũng không có phật ý tốt của Tần Thư Hoài, đi theo người đến phòng bên cạnh.
Tần Thư Hoài trở về bên cạnh Tần Bồng thấy Tần Bồng đang suy nghĩ, hắn nói: “Suy nghĩ gì vậy?”
“Ta vừa mới nhìn thấy trên cổ tay của Vu Lễ có một đóa hoa mai.” Tần Bồng cau mày: “Đó là ký hiệu của người Vu tộc bọn họ sao?”
“Hả?”
Tần Thư Hoài ngẩng đầu, nhíu mày nói: “Nàng có biết, khi nàng là Triệu Bồng, trên người nàng cũng có một đóa hoa mai không?”
Tần Bồng đột nhiên ngẩng đầu: “Ở đâu?”
Tần Thư Hoài nghe được lời này, bên tai đỏ lên, trên mặt lại vẫn ra vẻ bình tĩnh nói: “Chính là khi hoan hảo từ phía sau, vị trí ta thích nhất trên lưng nàng.”
Tần Bồng: “…”
Nghiêm túc chơi lưu manh như vậy, nàng vẫn là lần đầu tiên thấy.



