“Mấy chàng trai trong đội bóng rổ đẹp trai quá, haha.”
“Hai người Giang Trì Bạch và Lâm Hàn đều ở đó, lớp chúng ta nhất định sẽ thắng thôi…”
Những học sinh của lớp kia nghĩ rằng tiết học tiếp theo là tiết âm nhạc, vì thế bọn họ đã đến lớp học âm nhạc trước giờ học.
Bọn họ vừa bước vào lớp học vừa cười đùa, khi nghe thấy tiếng đàn guitar và nhìn thấy hai bóng người ở hàng ghế sau của lớp học, tiếng ồn ào cũng dừng lại trong giây lát.
Hai người này là ai?
Hai người trong phòng học cũng quay đầu nhìn lại, rõ ràng đó là hai gương mặt vô cùng nổi bật.
À, hiểu rồi, hoa khôi trường và trùm trường.
Hai người này…
Chẳng lẽ là đang hẹn hò sao!
Đầu óc của một vài học sinh bắt đầu chuyển động điên cuồng, nhìn chằm chằm vào nhau như thể bọn họ đã phát hiện ra một tin tức bùng nổ nào đó.
Giang Trì Bạch và Khương Mịch biết bọn họ đã hiểu lầm, cô lẳng lặng ngồi lui ra phía sau để giữ khoảng cách.
Giang Trì Bạch cầm cây đàn trong tay rồi đứng dậy, cậu ho khan một tiếng rồi liếc mắt cảnh cáo bọn họ, sau đó từ từ đặt cây đàn trở lại vị trí.
“Khụ khụ…Cái đó, mọi người đến sớm nhỉ.” Lớp phó học tập lúng túng chào hỏi.
“Ừm…” Khương Mịch – người đột nhiên không hiểu sao mặt lại đỏ, nhẹ giọng trả lời.
Giang Trì Bạch đang đi trở về, cậu nhíu mày, nhìn nhóm người trước mặt, giễu cợt: “Mọi người đứng đây làm gì, tới đây tìm một chỗ đi.”
Lớp phó học tập và mọi người ừ một tiếng, vội vàng đi lên phía trước tìm vị trí, cũng không dám nhìn thêm, ngay cả lưng cũng thẳng tắp hơn rất nhiều.
Bọn họ lén lấy điện thoại di động ra, nhấp vào khung trò chuyện của bạn bè và bắt đầu nhắn tin.
Giang Trì Bạch đứng một lúc, liếc nhìn cô một cái, sau đó đồng thời không được tự nhiên quay mặt đi.
… Khụ.
Quên đi, tốt hơn hết cậu vẫn nên ngồi ở hàng ghế sau của cô.
.
Sau ngày hôm đó, có rất nhiều tin đồn về hai người họ ở trong lớp, và trên diễn đàn của trường đã có những tin đồn đoán liệu hai người họ có ở đang ở bên nhau hay không.
Khương Mịch cũng không hay xem diễn đàn, mọi người trong lớp cũng không dám nói chuyện trực tiếp trong lớp về hai người họ, cho nên tạm thời mọi thứ khá bình thường
Còn Giang Trì Bạch…
Cậu nhìn diễn đàn rồi trở về bài đăng đầu tiên, sau đó lặng lẽ không nói gì rồi ném điện thoại đi. Chàng trai nằm ngửa ra trên giường lớn, cậu không dám tưởng tượng, cô sẽ phản ứng thế nào nếu biết được.
Cậu ấy sẽ mặc kệ cậu sao?
Liệu cô gái hiền lành và đáng yêu đó có nói với cậu rằng: Tin đồn đang lan rộng, tốt hơn hết chúng ta nên giữ khoảng cách đi.
Chỉ cần nghĩ đến đó thôi, trong lòng cũng đã rất đau xót.
Anh trai đầu đinh cool ngầu đau đầu nhắm mắt lại, không muốn làm gì nữa.
.
Không đến mấy ngày sau, ba mẹ nhà họ Khương đều biết chuyện chia tay của Khương Vân và Quý Bình, sau khi biết rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối, bọn họ cũng nhất thời không nói nên lời.
“Với bài học lần này, lần sau chúng ta sẽ sáng suốt hơn là được rồi, nếu không được thì ba mẹ sẽ tìm trong công ty cho con một thanh niên cao ráo, đẹp trai.”
Khương Nho Lễ và Thẩm Tuệ an ủi con gái lớn nhà mình, Khương Mịch lặng lẽ cười tủm tỉm ở bên cạnh. Lần trước, cô cũng không thấy bất kỳ thanh niên đẹp trai nào trong cuộc họp thường niên của công ty cả.
Khương Vân biết lòng tốt của ba mẹ mình, chị ấy thờ ơ mỉm cười nói mình không sao.
Nhưng gia đình vẫn lo lắng tâm trạng của chị ấy không tốt, vừa đúng lúc cuối tuần này ba mẹ Khương không phải đi công tác, vì vậy cả gia đình đã đặt một nhà hàng để ăn ở bên ngoài.
Vào tám giờ tối.
Cả gia đình tự lái xe đi, vừa nói vừa cười rồi bước vào cửa khách sạn.
“Hôm nay con muốn ăn tôm!”
Khương Mịch nắm tay chị gái, cô quơ quơ tay, nheo mắt nói với ba mẹ mình.
“Được rồi, được rồi, hai chị em tự chọn đi, được không?” Thẩm Tuệ tức giận liếc nhìn cô một cái, hai vợ chồng cũng cảm rất vui mừng khi thấy hai chị em có mối quan hệ tốt.
Gần đây, bọn họ đã bỏ ra không ít tâm huyết cho dự án trong tay nhà họ Giang, vô số công ty đồng thời cùng nhau cạnh tranh, chỉ còn một đêm nữa đến thời gian hợp tác của dự án, cho nên bọn họ muốn ra ngoài thư giãn một chút.
Tập đoàn Tuệ Hưng của bọn họ nổi tiếng trong ngành là sự thật, bọn họ đã làm việc chăm chỉ, phần còn lại, hãy giao cho số mệnh đi.
Cả gia đình vui vẻ cười nói rồi bước vào trong, đột nhiên lại đụng phải một cặp vợ chồng giới quý tộc.
Ba mẹ nhà họ Khương sững sờ, không thèm giải thích với hai cô con gái, vô cùng ăn ý tiến lên chào đón.
“Sếp Giang, trùng hợp như vậy sao?”
Giang Trung Nguyên nắm lấy tay vợ mình, ánh mắt hơi sững sờ nhìn một gia đình trước mặt: “Sếp Khương?”
Tuy nói như vậy nhưng ý cười trong mắt ông ấy lại giảm đi một chút, hiển nhiên là nghĩ đến ý nghĩa sâu xa hơn.
Dù sao đây cũng là đêm cuối cùng để quyết định đến hợp tác.
Vợ chồng Khương Nho Lễ liếc mắt nhìn nhau đã đoán được suy nghĩ của đối phương, sau đó nhanh chóng lùi lại một bước để lộ ra hai cô con gái của mình: “Không ngờ lại gặp Sếp Giang ở đây, khó khăn lắm gia đình chúng tôi mới được cùng nhau ăn tối.”
Khương Vân và Khương Mịch mỉm cười lịch sự với bọn họ, sắc mặt Giang Trung Nguyên dịu đi một chút, ông ấy biết con gái lớn của nhà họ Khương đang tham gia nghiên cứu khoa học.
Không cần phải gọi hai cô con gái đến đây vì một cái dự án, dù sao cũng không tiện nói chuyện kinh doanh.
“Thật trùng hợp, chúng tôi cũng khó khăn lắm mới có một bữa ăn với gia đình.” Vợ của Giang Trung Nguyên, bà Trì khẽ mỉm cười.
Hai người con trai trong gia đình luôn phàn nàn bọn họ không ở nhà, người con trai lớn cách đây không lâu đã gọi điện phàn nàn với bọn họ. Không được, bọn họ đặc biệt dành riêng cuối tuần này để đi cùng con trai của bọn họ mới được.
“Vậy không làm phiền hai người nữa, phòng riêng chúng tôi đặt trước đã đến rồi.”
Khương Nho Lễ bước chưa đến hai bước đã dừng lại, ông mỉm cười xin lỗi với hai người bọn họ, ông cũng không có ý định để dây dưa thêm nữa.
Dù sao ông cũng đã đồng ý với các cô con gái, hôm nay sẽ không nói về công việc mà chỉ có một bữa ăn cơm vui vẻ với gia đình.
Giang Trung Nguyên nhíu mày, nhìn bà Trì ở trước mặt rồi nói: “Đúng là trùng hợp, chúng tôi ở ngay bên cạnh.”
Đúng lúc này, cánh cửa của căn phòng bên cạnh mở ra, một thanh niên cao lớn và đẹp trai đang cau mày bước ra.
“Con nghe thấy giọng nói của mọi người, sao không đi vào…” Giang Trì Bạch không kiên nhẫn đẩy cửa đi ra ngoài.
Cậu chưa kịp nói câu thứ hai đã dừng lại, sau đó đối diện với bọn họ.
Trên thực tế, người mà cậu nhìn chính là Khương Mịch, người đang đứng sau ba Khương.
“… Tôi xin lỗi, con trai út của tôi đã hơi vô lễ, khiến mọi người chê cười rồi.” Giang Trung Nguyên liếc nhìn con trai mình với vẻ ghét bỏ.
Khương Nho Lễ cười tủm tỉm: “Rất đẹp trai, có phong thái của sếp Giang đây.”
Trong lúc hai người ba đang nói chuyện với nhau, Giang Trì Bạch ho khan một tiếng, cậu giơ tay vẫy nhẹ với Khương Mịch: “… Thật là trùng hợp.”
Giờ phút này, ánh mắt mọi người chậm rãi rơi từ người Giang Trì Bạch đến người Khương Mịch.
Cô gái trông ngoan ngoãn, hiền lành và rất xinh đẹp, nụ cười lịch sự cũng rất vừa mắt, đôi mắt bà Trì sáng lên khi nhìn thấy cô: “Hai đứa trẻ biết nhau sao?”
Bí mật nhỏ trong ngăn tủ của con trai bà… Cũng không biết có phải định tặng nó cho cô gái nào. Những đứa trẻ ngày nay lại giữ riêng tư đến mức bà ấy không thể đoán hay nhận ra được, thế nhưng đây là lần đầu tiên bà ấy nhìn thấy bạn học nữ của con trai út.
Bây giờ tất cả các cô gái nhỏ đều xinh đẹp như vậy sao?
“Chúng cháu là bạn học cùng lớp, ngồi bàn trước và bàn sau.” Khương Mịch chớp chớp mắt, cười dịu dàng đáp lại bà ấy.
“Vậy đúng là có duyên rồi.”
Ba mẹ của hai gia đình có chút ngạc nhiên, sau khi Giang Trì Bạch phản ứng lại và lễ phép nói với mọi người, hai gia đình trao đổi vài câu lịch sự rồi quay trở lại phòng của mình.
Cô gái lúc nãy còn ngoan ngoãn và lịch sự ngay lập tức cúi đầu xuống, giận dữ mở màn hình điện thoại ra
Khương Vân ngồi bên cạnh cô nhíu mày, chị ấy không biết sự xấu hổ đột ngột của cô đến từ đâu nhưng cũng không cố ý nhìn vào màn hình của cô. Chị ấy khẽ mỉm cười rồi lắng nghe ba mẹ Khương nói chuyện.
[Ba mẹ đang vặn ốc vít trong nhà máy?]
Kẻ lừa đảo!
Phải mất nửa phút sau, ở phía bên kia mới có phản ứng lại.
Điện thoại rung lên, cậu gửi một biểu tượng cảm xúc đáng thương, cũng thừa nhận sai lầm của mình.
Khương Mịch cau mày lại, cô lặng lẽ hừ nhẹ một tiếng, ngay khi Thẩm Tuệ đưa thực đơn ra, cô đã đặt điện thoại xuống trước.
Sau khi gọi một loạt đồ ăn ngon cùng với chị gái, Khương Mịch cúi đầu xuống, cô thấy cậu đã gửi rất nhiều lời giải thích và xin lỗi cho mình.
[Tớ sai rồi.]
[Tớ nghiêm túc xin lỗi tiểu tiên nữ Khương Mịch!]
[Hôm đó, hai người họ đột nhiên đi công tác và không có thời gian để đi họp phụ huynh, vì tức giận nên tớ đã vội vàng trả lời.]
[Sau đó tớ cũng không nhớ đến chuyện này, tớ xin thề tớ không cố ý lừa dối cậu.]
[Mặt trăng mặt trời có thể chứng giám cho tớ.]
…
[Hu hu hu!]
[Cầu xin tiên nữ /hoa khôi trường/nữ thần khiêu vũ cổ điển tha thứ cho tớ.]
Căn phòng ở bên cạnh
“Sao con cứ nghịch điện thoại thế!” Giang Trung Nguyên không hài lòng mở miệng.
Bà Trì lại tò mò đến gần: “Vừa rồi là con nhắn tin với cô gái đó sao?”
Giang Trì Bạch chậc một tiếng, cậu đưa tay che điện thoại lại, di chuyển ra xa rồi nói: “Không có.”
Khóe miệng vẫn còn đang nở nụ cười, trong lòng bà Trì nói một câu dối lòng, thế nhưng vẫn không vạch trần cậu.
Điện thoại rung lên, chàng trai cúi đầu nhìn thoáng qua, khóe môi cong không thể kìm nén được.
Giang Trì Bạch bình tĩnh nhìn bà Trì một cái: “Mẹ, mẹ còn chưa gọi điện thúc giục anh trai sao?”
Nhìn chằm chằm vào cậu để làm cái gì?
Bà Trì cười nhạo một tiếng, bà ấy đoán được suy nghĩ của cậu, đồng thời cũng từ từ thúc giục đứa con trai lớn trong ánh mắt của cậu
Lúc này, không có ai nhìn chằm chằm nên Giang Trì Bạch cúi đầu tiếp tục cười rồi gửi tin nhắn cho cô.
[Mời tớ ăn một bữa đi!!!]
Cô còn tưởng rằng điều kiện trong nhà của cậu không được tốt, hơn nữa còn nhận lệnh từ cậu nhiều lần.
[Vâng ạ!]
Giang Trì Bạch cười khúc khích, cậu nhìn một đống dấu chấm than, dường như đã có thể tưởng tượng được dáng vẻ khó chịu của cô gái.
Chắc chắn là rất đáng yêu.
Mặc dù chỉ cách một bức tường, thế nhưng… việc chạy ra ngoài trong bữa tối của hai gia đình thực sự rất bất tiện.
Cậu vẫn nên đi học… rồi nhận lỗi với cô công chúa nhỏ thêm lần nữa là được rồi.
Chậc, lần này cậu phải dỗ dành thế nào đây?



