Skip to main content

Trang chủ Hồng Nhan Tận Phần 21

Phần 21

8:06 chiều – 25/04/2025

40

Sau buổi tảo triều, Tống Hoài An vẫn như thường lệ đến Trường Xuân cung, giống như chuyện tối hôm qua chưa từng xảy ra.

Nhưng nghe Tiểu Như nói xong, Thẩm Uyển không muốn gặp hắn nữa, bước chân của hắn dừng trước cửa cung, không dám bước thêm một bước.

Họ đi đến ngày hôm nay, dù tiến hay lùi, mỗi bước đều đau tận xương tủy.

Hắn có thể bất chấp bước vào, bởi vì hắn là hoàng đế, là người đứng đầu thiên hạ. Nhưng hắn lại sợ, sợ đối mặt với nụ cười lạnh nhạt của Thẩm Uyển, sợ nàng không màng đến thân thể mình, không chịu uống thuốc, sợ những chuyện cũ máu tươi đầm đìa kia bị nàng khơi lại.

Cả đời này, hắn chưa từng sợ hãi như thế, nói là yếu đuối cũng được, vô năng cũng được, chung quy là tự làm tự chịu.

“Nàng… có uống thuốc đàng hoàng không?”

Trong thư phòng, Tống Hoài An đang vẽ một bức họa, nữ tử trên bức họa còn chưa vẽ mặt mày.

Tiểu Như thi lễ mới đáp: “Nương nương hôm nay uống thuốc đúng giờ, còn khen Bách Hợp Nhưỡng hôm nay không tệ, ăn nhiều hơn mọi khi hai miếng, chỉ là thái y đến bắt mạch, nương nương đã từ chối.”

Tống Hoài An nhíu nhíu mày, càng bất lực hơn: “Ngự thiện phòng có công, ban thưởng. Còn bên thái y, nếu hôm nay nàng không muốn, để thái y ngày mai lại đi xem thử.”

Tiểu Như đáp ứng, lại do dự một lúc mới nói: “Còn có… Nương nương hỏi… Khi nào thì thả tiểu công tử Trấn Bắc vương phủ, nói là… muốn gặp hắn ta.”

Động tác trong tay Tống Hoài An khựng lại, mực trên ngòi bút nhỏ xuống giấy, loang ra thành một vệt, rơi xuống tà váy người trong tranh.

Hắn phiền muộn buông bút xuống, muốn tức giận nhưng lại không tức giận nổi.

“Người đâu!” Hắn gọi thái giám ngoài cửa: “Đến thiên lao truyền chỉ, dẫn Cố Thính Lan đến Trường Xuân cung!”

Xuân đã qua, mấy ngày nay nắng đẹp, hồ sen của Trường Xuân cung đã phủ kín lá sen xanh biếc.

Thẩm Uyển ngồi ở đình nghỉ mát, đang không biết đang suy nghĩ gì thì nghe Cố Thính Lan cách gọi nàng từ xa.

“Thẩm tỷ tỷ!”

Nàng nhìn về phía xa, có lẽ do tuổi tác tương đồng, nàng thấy được chút hình bóng của Tống Hoài An ngày xưa trên người Cố Thính Lan.

Nàng thấy quần áo hắn ta cũng coi như chỉnh tề, đi lại tự nhiên, đoán chắc những ngày này Tống Hoài An cũng không làm khó hắn ta, nàng mới yên lòng.

Thẩm Uyển bảo đám người lui ra, câu đầu tiên vừa mở miệng đã nói: “Thính Lan, trở về đi, về Lam Châu cũng được, tiểu dược cốc cũng tốt, rời khỏi nơi này đi.”

Cố Thính Lan mới ngồi xuống, còn chưa kịp vui mừng, biểu cảm trên mặt gượng lại.

“Vậy còn tỷ? Tỷ quyết định ở lại chỗ này sao?”

Thẩm Uyển nhìn hắn ta, không trả lời, chỉ nói tiếp: “Chuyện ta khôi phục ký ức ê là có liên quan đến ngươi đúng không, còn có chuyện hôm đó đầu độc, là ngươi âm thầm tiết lộ cho Lý Duy đúng không?”

Thấy Cố Thính Lan ngẩn người, không trả lời, nàng lại nói: “Những việc ngươi làm, ta biết, hắn cũng có thể biết. Thính Lan, ta biết ngươi làm vậy là vì để ta nhận rõ hắn là người thế nào chứ không muốn ta thật sự độc chết hắn, tránh liên lụy đến ta, cho nên, ngươi đi đi.”

Cố Thính Lan vốn không có ý phủ nhận, chỉ oán hận nói: “Ta không hối hận vì những chuyện mình đã làm, ta làm vậy là để tỷ rời khỏi hắn, nếu muốn ta đi, ta cũng nhất định phải mang tỷ rời khỏi nơi này. Thẩm tỷ tỷ, tỷ ở lại đây sẽ không vui vẻ!”

Thẩm Uyển khẽ lắc đầu: “Đời này ta không nợ hắn gì cả, dù có đi, cũng không cần lén lút, nếu rời khỏi đây, cũng phải quang minh chính đại mà đi.”

Đêm xuống, Thẩm Uyển khoác áo choàng, xách một ngọn đèn, phía sau chỉ dẫn theo một mình Tiểu Như đi Vô Cực điện, nghe nói Tống Hoài An vẫn còn ở đó xem sổ sách.

Thẩm Uyển bảo tiểu thái giám thông báo một tiếng, nàng tới gặp hắn.

Không đợi tiểu thái giám thông báo đi ra, Tống Hoài An đã vội vàng chạy ra, không có chút dáng vẻ ổn trọng của bậc đế vương.

Không đợi Tống Hoài An mở miệng, Thẩm Uyển đã nói trước: “Đêm nay trăng sáng như gương, đi dạo với ta một lát, sợ sau này, không còn nhìn thấy ánh trăng như vậy nữa.”

Tống Hoài An nhận lấy đèn lồng trong tay nàng, bảo tất cả cung nhân lui ra, một mình dạo bước dưới ánh trăng với nàng.

Thẩm Uyển đi rất chậm, hắn cũng đi rất chậm, cẩn thận thắp đèn cho nàng.

Trên con đường dài trong cung, ánh trăng kéo bóng của hai người ra rất dài.

“Bình An, ta có từng nói với ngươi, ta rất ghét tòa hoàng thành này chưa?” Thẩm Uyển không dừng bước, chậm rãi đi về phía trước.

Tống Hoài An không nói lời nào, dù nàng không nói, hắn cũng biết.

Đúng vậy, ở trong hoàng thành này, nàng chưa bao giờ có một ngày tốt lành.

Thẩm Uyển hiểu được sự im lặng của hắn, lại nói: “Ngươi thả ta đi đi, ta không muốn chết ở nơi này thêm lần nữa.”

Tống Hoài An dừng bước, đứng tại chỗ không muốn đi tiếp.

Thẩm Uyển dừng lại, đứng trước mặt hắn, lặp lại rất rõ ràng: “Ta biết ngươi muốn quay lại như xưa nên mới dẫn ta về, nhưng ngươi cũng biết là không thể nào, cho nên thả ta đi đi.”

Nhờ ánh trăng, Tống Hoài An nhìn rõ ràng ánh mắt của nàng, vẫn như trước, kiên định và ngang bướng.

Trong lòng hắn gào thét không thể nào, hắn tuyệt đối không thể thả nàng rời đi, nhưng lời đến bên miệng, chẳng biết tại sao lại không thể thốt ra được chữ nào.

Thẩm Uyển thấy được giãy dụa trong mắt hắn, cuối cùng nói bằng giọng khẩn cầu: “Xin ngươi.”

Chữ “xin” này thật sự quá nặng, nặng đến mức Tống Hoài An cảm thấy mình không chịu nổi.

Hắn là đế vương, hắn cho rằng thiên hạ đều phải thuận theo hắn, nhưng kỳ thật không phải, trước kia hắn không biết nên làm gì với Thẩm Uyển, hiện tại càng không biết.

Quay đầu nhìn lại những quá khứ, trong hoàng thành này chỉ có máu và nước mắt của nàng, khiến hắn chỉ cần nhớ tới đã cảm thấy đau lòng.

Hắn chậm rãi vuốt ve gò má nàng, chạm đến một giọt nước nơi khóe mắt nàng, trái tim hắn nhói đau.

Hắn lau giọt nước mắt kia, vừa nặng nề vừa dịu dàng đáp lại nàng: “Được.”

41

Ngày Thẩm Uyển rời đi, ánh mặt trời rực rỡ vô cùng,  nhưng lại khiến người ta cảm thấy một nỗi buồn khó tả.

Tống Hoài An không nói thêm gì, thậm chí còn không đến tiễn biệt nàng.

Hắn chỉ đứng trên hoàng thành, nhìn bóng lưng nàng dần khuất xa biến mất trong tường cung, sau đó, Cố Thính Lan điều khiển xe ngựa, đưa nàng đi xa, hoàn toàn biến mất ở nơi hắn không nhìn thấy.

Thái giám hầu hạ cầm dù khuyên nhủ: “Bệ hạ, người đi xa rồi, hồi cung thôi, sắp vào hè rồi, nắng hơi gắt.”

Tống Hoài An chỉ nhìn về hướng xe ngựa khuất bóng, cười nhạt một tiếng: “Lạnh, mặt trời bên ngoài vĩnh viễn không thể chiếu vào hoàng thành.”

Giống như mặt trời của hắn, cho tới bây giờ chưa bao giờ thuộc về hoàng thành, ngay cả chính hắn, cũng bị tòa thành này trói buộc cả đời.

Nhiều khi, hắn cũng từng nghĩ, nếu biết trước kết cục hôm nay, lúc trước hà tất phải hao tổn tâm trí có được đế vị này.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống đỉnh đầu hắn, hắn chợt nhớ tới dưới ánh trăng mát lạnh đêm đó, Thẩm Uyển dịu dàng cười với hắn, gọi hắn là Bình An.

Hắn không khỏi mắt đỏ hoe, nhìn về phương xa lẩm bẩm: “Kiếp sau, nhất định ta sẽ làm Bình An của nàng.”

Nhưng kiếp này, ta chỉ mong nàng bình an…

Xe ngựa ra khỏi hoàng thành, đi qua con đường đất vàng.

Cố Thính Lan vội vàng đánh xe ngựa, nói với người bên trong: “Thẩm tỷ tỷ, chúng ta đi đâu? Về Lục Châu? Hay là tiểu dược cốc?”

Thẩm Uyển trong xe chậm rãi vén rèm lên, nhìn ngọn núi phía xa, nhưng lại giống nhìn về nơi xa hơn ngọn núi.

“Không về nữa, đi Giang Nam đi, nghe nói mưa bụi Giang Nam là tuyệt sắc nhân gian, đến mùa xuân, hoa đào Giang Nam cũng nở đẹp nhất, mùa xuân năm sau, ta muốn được ngắm một lần.”

Cố Thính Lan không thấy sự tiếc nuối trong giọng của nàng, chỉ vui vẻ đáp: “Được! Đi Giang Nam!”

Hồi lâu, Thẩm Uyển lại nói: “Lát nữa trên đường mua cho ta các loại giấy, bút, và mực, ta muốn gửi thư về nhà.”

Năm đó, tuyết đầu mùa rơi xuống hoàng thành rất sớm, chỉ trong một đêm, tuyết trắng phủ kín cả hoàng thành.

Tống Hoài An mơ một giấc mơ, trong mơ, Thẩm Uyển đứng trong mưa bụi Giang Nam tạm biệt hắn.

Nàng nói, hoa đào của Trường Xuân cung sang năm sẽ nở rất đẹp, đẹp như hoa Giang Nam.

Sau đó, nàng không nói gì nữa, từ từ đi vào rừng hoa đào, rừng hoa mờ ảo sương khói, Tống Hoài An có đuổi thế nào cũng không đuổi kịp, cho đến khi bóng hình Thẩm Uyển biến mất.

Hắn kinh hãi ngồi bật dậy khỏi giấc mộng.

Ngoài cửa có người vội vàng chạy đến: “Bệ hạ, lại có thư của Giang Nam, theo như lời ngài dặn, ngựa không dừng vó đưa tới, không chậm trễ một khắc!”

Tống Hoài An ngay cả giày cũng không kịp mang, nhận thư liền đọc ngay.

Thái giám hầu hạ cầm đèn cho hắn, thấy hắn đọc hồi lâu, không nói gì.

“Sao vậy bệ hạ? Thẩm cô nương gửi thư, ngài không vui sao?”

Không ai phát hiện tay cầm thư của hắn đang run rẩy, trên mặt vẫn là nụ cười đau khổ: “Vui chứ, nàng nói nàng thấy hoa đào nở ở Giang Nam, rất đẹp, rừng đào ở đó rất lớn, đến mùa còn kết rất nhiều quả, nàng rất vui, thân thể cũng tốt hơn rất nhiều.”

Thái giám không nhận ra điều gì khác thường, cũng cười đáp: “Vậy thì tốt, mỗi lần Thẩm cô nương gửi thư đều nói thân thể càng ngày càng tốt, nói không chừng ngày nào đó sẽ trở về thì sao?”

Không biết câu nào chạm vào nỗi đau Tống Hoài An, bức thư trong tay hắn rơi xuống đất, cười chua xót: “Không về được nữa, không về được nữa!”

Thái giám không hiểu, cũng không dám nhiều lời, im lặng lui ra.

Sắc trời tờ mờ sáng, Tống Hoài An lấy hết thư từ trong hộp ra, mở từng bức một.

Tuy những bức thư không phải dùng cùng một loại giấy, nhưng lại được viết bằng cùng một loại bút, nét chữ thanh mảnh như nhau, thoạt nhìn đã biết được viết khi người viết đang ốm yếu.

Hắn biết, thư đúng là do nàng viết, nhưng chưa chắc là viết mấy ngày gần đây.

Hoa đào Giang Nam chưa nở, phong thư này không nên gửi vào lúc này, cuối cùng nàng đã dùng một lời nói dối đẹp nhất để an ủi hắn.

Rất nhiều năm sau đó, Tống Hoài An tiếp tục nhận được rất nhiều thư từ Giang Nam, đôi khi là vài tờ giấy viết đầy, đôi khi chỉ là vài dòng ngắn ngủi.

Mãi đến một ngày, hắn bừng tỉnh phát hiện phương xa không còn cố nhân gửi thư.

Hai mươi năm, cung điện đế vương trống trải nửa đời, dưới gối chỉ có một nhi tử, tên Thừa Tự, là Ninh Gia hoàng hậu sinh ra.

Đêm khuya năm ấy, Tống Hoài An tóc đã bạc trắng, hắn một mình bước vào Ngự sử đài tịch mịch, lật sách sử đương thời.

Về Ninh Gia hoàng hậu, Ngự sử liệt truyền, chỉ có một câu: “Ninh Gia hoàng hậu, đế cả đời làm ác, năm thứ hai, qua đời tại mùa thu.”

Hắn khẽ vuốt ve câu nói này, nước mắt lưng tròng.

Thật lâu sau, hắn mới nâng bút, xoá câu này đi, tự tay viết lại.

“Ninh Gia hoàng hậu, đế cả đời yêu nhất, lưu trưởng tử thừa tự, viên mãn trăm năm.”

Mà về ngày chết của Ninh Gia hoàng hậu, cả đời không nhắc tới một chữ.

HOÀN