32
“Trẫm hỏi ngươi, rốt cuộc nàng ấy thế nào rồi!”
Trong hành cung to như vậy, tiếng quát chói tai vang lên, mảnh sứ vỡ vụn nằm vương vãi trên sàn.
Mấy thái y quỳ trước mặt Tống Hoài An, không dám thở mạnh.
Một lão thái y dập đầu: “Bệ hạ bớt giận, thể chất Thẩm tiểu thư vốn không tốt, dịch bệnh ở Y Châu lần này thật sự giày vò không nhẹ, tổn thương nguyên khí, cho dù Hoa Đà tái thế, e rằng cũng chỉ có thể giúp nàng ấy được nửa năm!”
Nửa năm!
Sắc mặt Tống Hoài An trắng nhợt, dường như khó có thể tiếp nhận kết quả này.
Lúc ở tiểu dược cốc, hắn đã biết, thân thể Thẩm Uyển không tốt, hắn nghĩ có lẽ là bởi vì năm xưa khó sinh nên sức khỏe suy yếu, chỉ cần được điều dưỡng cẩn thận sẽ không có vấn đề gì.
Thế nhưng, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, thân thể của nàng đã là nỏ mạnh hết đà.
“Không thể nào! Nàng ấy xuất thân từ tướng môn, khi còn bé đã giỏi võ nghệ, thể trạng tốt hơn nữ tử bình thường rất nhiều, sao có thể suy nhược đến mức này!” Hắn không tin, vất vả lắm mới có lại thứ đã mất, vất vả lắm mới nhận ra tình cảm của mình, sao có thể…
Lão thái y đành phải nói tiếp: “Bệ hạ, xem mạch tượng thì Thẩm tiểu thư mắc bệnh đã lâu, ít nhất cũng năm sáu năm rồi, nếu tĩnh dưỡng sớm thì còn có thể trị liệu, nhưng bệnh này kéo dài đến nay, e rằng đã vô phương cứu chữa.”
Nghe vậy, Tống Hoài An lảo đảo lùi lại hai bước, vẻ mặt khó tin.
Hắn quay đầu nhìn thấy Thẩm Uyển đang nằm yên tĩnh trên giường, nàng đã càng ngày càng gầy gò, gương mặt không còn chút huyết sắc.
Nàng bị bệnh năm sáu năm… Tức là những năm nàng ở trong cung đã bị bệnh, nhưng hắn làm trượng phu, lại không hề hay biết.
Trong nháy mắt, cảm giác hối hận đau đớn khiến người ta nghẹt thở ập tới như thủy triều, khiến trong lòng Tống Hoài An như bị kim đâm.
Nàng bị bệnh, vậy mà hắn lại luôn trách phạt nàng, phạt nàng quỳ hoàng từ, phạt nàng chép kinh ban đêm, phạt nàng quỳ trước Thục quý phi giữa trời mưa to…
Từng chuyện từng chuyện hiện về, chính Tống Hoài An cũng không dám nghĩ mình trước đây đã làm ra chuyện ngu xuẩn khốn nạn gì.
Hắn chỉ vì một chút giận hờn, một chút oán trách, liền trút giận lên người Thẩm Uyển, mà Thẩm Uyển cứ yên lặng chịu đựng, chưa bao giờ nói với hắn một câu.
Thực ra, hắn nên biết từ sớm, rõ ràng rất lâu từ trước kia hắn đã phát hiện, khuôn mặt nàng ngày càng gầy gò, sắc mặt nàng càng ngày càng tái, còn có năm đó người trong cung thường báo cáo với hắn, thuốc thang Thẩm Uyển không dùng hết.
Nhưng hắn không quan tâm, hắn muốn nhìn nàng đau khổ, sau đó chờ nàng chịu không được, phải mềm mỏng với hắn.
Từ đầu tới cuối, hắn chỉ muốn nàng cúi đầu với hắn một lần, nhưng lần này, lại đổi lấy sinh mệnh của nàng.
Tống Hoài An cho mọi người lui ra, ngồi xuống bên giường Thẩm Uyển, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng.
Hình như nàng đang gặp ác mộng gì đó, lông mày nhíu chặt.
Hắn đưa tay muốn vuốt phẳng, mới phát hiện tay mình đang run rẩy, bây giờ đủ loại lý do đều do chính hắn tạo thành, hắn ngay cả đền bù cũng không có cơ hội.
Thật lâu sau, hắn mới nhận ra khóe mắt hơi ươn ướt, giơ tay lên mới phát hiện là một giọt nước mắt rơi ra.
Tống Hoài An lau nước mắt, khuôn mặt luôn lạnh lùng giờ đây hiện lên vẻ đau thương khôn xiết.
Hắn vuốt ve mi mắt Thẩm Uyển, lẩm bẩm nói: “Quán Quán, quãng đời còn lại ta không phạt nàng nữa, chúng ta sẽ sống bình yên.”
Nói đến cuối cùng, chỉ còn lại nghẹn ngào.
Trong bóng tối, Thẩm Uyển lại mơ một giấc mộng dài.
Trong mộng, nàng là nữ nhi của đại tướng quân, từ nhỏ chơi đùa với một thiếu niên, sau lại yêu nhau.
Mãi cho đến một ngày, thiếu niên phụng chỉ xuất chinh, khi đó địch quốc hung hãn, trận chiến này cực kỳ hung hiểm, nàng ngày đêm lo lắng, rốt cục nhịn không được lén chạy ra khỏi cửa, cùng ra chiến trường.
Chỉ là, nàng đến chậm, Trường Lĩnh đã trải qua một trận chiến hung hiểm, nghe nói thiếu niên dẫn theo một đội nhân mã toàn quân bị diệt.
Nàng không tin, mạo hiểm tính mạng đi tìm, nàng tìm ba ngày ba đêm trong hơn vạn cỗ thi thể, rốt cuộc tìm được thiếu niên hấp hối.
Vì cứu hắn, nàng kéo thiếu niên vượt qua cả một ngọn núi, để thiếu niên ở lại trước một gian nhà dân, thay tướng bào của thiếu niên, một mình dẫn dắt truy binh rời đi.
Nàng chạy trốn một đêm, bị ép đến bên vách núi, để không bị bắt, nàng dứt khoát nhảy xuống vách núi, cuối cùng trong lòng vẫn nghĩ có người cứu giúp thiếu niên hay không…
May mà, nàng đại nạn không chết, bị huynh trưởng đến đây trợ giúp tìm được, nàng tuy rằng giữ được tính mạng, thân thể lại yếu hơn trước nhiều, đầu gặp vấn đề, bắt đầu không nhớ những chuyện đã xảy ra.
Ngay cả chính nàng cũng không biết, nàng lấy mạng mình ra mới cứu thiếu niên thoát hiểm.
Năm mười sáu tuổi, nàng khoác áo cưới, gả cho tân hoàng, làm hoàng hậu của thiếu niên kia.
Nhưng mấy năm nàng làm hoàng hậu, chưa bao giờ có một khắc nào là vui vẻ, thiếu niên lang của nàng yêu một nữ tử khác, không hề quan tâm hỏi han nàng.
Nàng cho rằng hai người yêu nhau, nhưng nàng gả cho hắn năm năm mới hiểu được, chỉ có nàng là bên tình nguyện.
Sau đó thiếu niên ban chết cho tỳ nữ tri kỷ duy nhất của nàng, lại ban thuốc giả hại nương nàng, sau đó… Chỉ toàn là mối nghiệt duyên.
Thẩm Uyển mơ thấy năm đó Trường Xuân cung bị một trận hỏa hoạn, nàng thấy rõ ràng, đó là bản thân nàng nằm ở trên giường nhuộm máu, rên rỉ tuyệt vọng…
“Đừng ——” Nàng kinh hô, bỗng nhiên bừng tỉnh từ trong mộng.
Nhưng vừa mở mắt ra, nàng thấy Tống Hoài An đang canh giữ bên cạnh nàng, vẻ mặt lo lắng nhìn nàng.
“Quán Quán, nàng tỉnh rồi!”
Thẩm Uyển như bị kinh sợ, cuống quít né tránh bàn tay hắn đưa tới: “Ngươi buông ra!”
33
Bóng đêm thâm trầm, căn phòng bỗng chìm vào im lặng đến đáng sợ.
Thẩm Uyển co ro dưới chăn, ánh mắt hoảng sợ, nàng đã không phân biệt rõ, tất cả những gì nàng mới nhìn thấy rốt cuộc là mơ hay là sự thật đã từng phát sinh.
Tống Hoài An sửng sốt, thử kéo tay Thẩm Uyển, nhưng lại bị nàng né tránh.
“Quán Quán, ta là Bình An đây, nàng làm sao vậy?”
Thẩm Uyển co lại sau giường, vẫn luôn duy trì khoảng cách với hắn.
Nàng nhìn người trước mắt, giống như đúc hoàng đế nhìn thấy trong mộng, mà trong mộng, rõ ràng là hoàng đế bạc tình quả nghĩa!
Giờ phút này, tất cả nhu tình của hắn giống như một vòng xoáy khổng lồ kéo nàng vào trong.
Thẩm Uyển khó chịu ôm đầu, khàn giọng nói: “Ngươi không phải Bình An, không phải Bình An, không phải…”
Tống Hoài An không đoán trước chuyện gì đang xảy ra, cũng không dám kích thích nàng, chỉ đành bất đắc dĩ lui về sau.
“Quán Quán, ta biết thân thể nàng không thoải mái, nàng nghỉ ngơi thật tốt trước đi, ta gọi thái y tới khám.”
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, lúc này Thẩm Uyển mới bình tĩnh lại, nhưng trong đầu vẫn rất lộn xộn.
Rất nhiều chuyện, hình như nàng đã nhớ lại nhưng rồi lại giống như chuyện đã rất xa xôi, từ lâu lắm rồi.
Chỉ chốc lát sau, có người tiến vào, Thẩm Uyển liếc mắt liền nhận ra đó là Lục thái y đã từng nhìn thấy trong mộng.
Cho nên, rõ ràng đó không phải là mộng, mà là… thật.
Lục thái y làm việc luôn luôn cẩn thận, bắt mạch xong, cũng không nói gì, chỉ sai người đi chuẩn bị giấy bút, ông ấy viết đơn thuốc.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại Thẩm Uyển, ông ấy mới thở dài: “Thân thể nương nương không bằng lúc trước, lúc này mạch tượng lại tốt hơn trước, sợ là bắt đầu hồi quang phản chiếu, việc này cần vi thần nói cho lão tướng quân một tiếng không?”
Sắc mặt Thẩm Uyển trắng bệch, bất lực lắc đầu: “Đừng gọi ta là nương nương, ta không phải. Ông đừng nói với phụ thân, ta hơi mệt, ta muốn nghỉ ngơi.”
Lục thái y không quấy rầy, mới thu dọn đồ đạc xong định rời đi lại bị Thẩm Uyển gọi lại.
“Chuyện này đừng nói cho bất luận kẻ nào, cho dù là hoàng đế.”
Lục thái y chắp tay đáp ứng, giây phút trước khi ra cửa, nghe Thẩm Uyển nhỏ giọng nói: “Lục thái y, vất vả rồi, đa tạ.”
Đêm nay, Thẩm Uyển ngủ không yên, trong đầu luôn quanh quẩn chuyện lúc trước.
Ngày thứ hai, hiếm khi ánh mặt trời ấm áp, Thẩm Uyển phơi nắng ở trong sân, đang ngây người thì nghe có tiếng bước chân truyền đến.
Nàng quay đầu lại, thấy Tống Hoài An sai người bày bàn cờ, cười hỏi nàng: “Uyển Nhi, đánh ván cờ với ta không?”
Có lẽ do Tống Hoài An cười quá xán lạn làm nàng khó có thể so sánh hắn với Tống Hoài An trong quá khứ.
Nàng trầm mặc đáp ứng, đánh được một nửa, nàng bỗng nhiên dừng lại, ngữ khí thản nhiên: “Bình An, vì sao ngươi lại cưới ta?”
Tống Hoài An dừng động tác trong tay, ngẩng đầu nhìn nàng: “Ngốc quá, vì ta thích nàng.”
Ánh mặt trời chiếu trên đỉnh đầu hắn, bộ dạng vẫn như lúc trước.
Trong nháy mắt, Thẩm Uyển hoảng hồn, một hồi lâu mới hỏi: “Vậy tại sao phải cưới Ninh Gia hoàng hậu?”
Tống Hoài An nghẹn lời, chỉ giải thích qua loa: “Hừm, đây không phải chuyện nhỏ, một ngày nào đó nàng sẽ hiểu.”
Hiểu?
Nàng yên lặng cười lạnh, bỗng nhiên đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng lạ thường, làm cho người ta không đoán được nàng đang nghĩ gì.
“Tối nay ánh trăng sẽ rất đẹp, ta xuống bếp nấu chút đồ ngươi thích ăn.”
Không đợi Tống Hoài An trả lời, nàng đã quay người rời đi.
Quả nhiên khi màn đêm buông xuống, ánh trăng vô cùng đẹp.
Thẩm Uyển đặt đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn, nhìn thoáng qua Tống Hoài An đã đợi rất lâu, khóe miệng hơi nhếch lên, khóe mắt lại không có ý cười.
“Ta nấu không ngon, Bình An, ngươi nếm thử đi.”
Tống Hoài An nhìn nàng, không nói gì, vừa cầm đũa lên, bị tiểu thái giám thử đồ ngăn lại.
“Bệ hạ, đợi các nô tài thử qua rồi ngài hẵn dùng.”
Tống Hoài An chưa kịp nói gì, Thẩm Uyển đã cười: “Bình An, đồ ta nấu, ngươi còn sợ có độc sao?”
Ánh mắt Tống Hoài An thâm trầm hơn, phất tay với tiểu thái giám: “Đi xuống đi, không cần thử.”
Hắn gắp một đũa, vừa định đưa vào miệng, đã thấy Lý Duy vội vàng chạy tới ngăn cản: “Bệ hạ! Không thể ăn, thức ăn có độc!”



