30
Tống Hoài An không dám nói rằng thê tử của hắn từ trước đến nay chỉ có một mình nàng, sau khi trở về Y Châu thành, ký ức của hắn cũng đã khôi phục.
Nhưng càng nhớ rõ chuyện trước kia, hắn càng sợ Thẩm Uyển biết quá nhiều về quá khứ của mình.
Cảm giác mất rồi lại được khiến hắn càng trân quý nàng hơn, hắn không dám lơ là dù chỉ nửa phần, sợ rằng sẽ lại đánh mất nàng một lần nữa.
Thẩm Uyển rời khỏi vòng tay hắn, ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy ánh trăng sáng chiếu vào mắt hắn.
Nàng nhất thời ngẩn người, chợt nhớ tới thiếu niên trong mộng nàng luôn mơ tới, mặt mày thiếu niên cùng người trước mắt trùng điệp.
Nàng không khỏi đỏ hốc mắt, mũi chua xót: “Bình An, bộ dạng của ngươi rất giống hắn.”
Tống Hoài An nhíu mày, không hỏi thêm gì, chỉ sờ đầu nàng: “Uyển Uyển, sau này ta sẽ cưới nàng về, tam thư lục lễ, kiệu tám người khiêng, không thiếu thứ gì.”
Thẩm Uyển bỗng nhiên không từ chối được, thật ra, nàng cũng muốn gả, không vì lý do gì cả, nàng luôn cảm thấy Bình An chính là thiếu niên thường xuất hiện trong mộng của nàng.
Nàng nhìn ánh trăng, lại nhìn người trước mặt, khẽ gật đầu: “Được.”
Trấn Bắc vương phủ.
Trong sân Đông Sương, đội hộ vệ vây kín sân, ruồi bay không lọt.
Cố Thính Lan ngồi ở đình nhỏ trong viện, liên tục rót rượu.
Một gã sai vặt tiến lên thu dọn bình rượu rơi lả tả bên cạnh hắn ta.
“Bao giờ bọn chúng mới chịu rút đi!” Cố Thính Lan đập mạnh chén rượu lên bàn, trong con ngươi đã nhiễm chút men say.
Tên gia nhân vẻ mặt khó xử nói: “Những người này đều do hoàng thượng phái tới, nghe nói ba ngày sau mới có thể rời đi, trước đó, công tử không thể rời khỏi viện này nửa bước.”
“Rắc ——” Chén rượu trong tay Cố Thính Lan bỗng nhiên bị bóp nát, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Máu tươi từ lòng bàn tay chảy ra, hình như hắn ta không cảm thấy đau đớn.
Ba ngày sau… Đến lúc hôn lễ kết thúc, cho dù hắn ta muốn ngăn cản, chỉ sợ hữu tâm vô lực, hắn ta nói chuyện của Ninh Gia hoàng hậu cho Thẩm Uyển, Tống Hoài An quay đầu liền cho người giam lỏng hắn ta.
Không phải xấu hổ thì cái gì!
“Khinh người quá đáng!” Cố Thính Lan rất tức giận, ném mãnh vỡ trong tay xuống đất.
Tên gia nhân giật nảy mình, nhìn thoáng qua thị vệ ngoài viện, hạ thấp giọng xuống mới nói: “Công tử vẫn nên ngồi yên đợi ba ngày đi, lão vương gia cũng nói, chờ sau khi Thẩm tiểu thư thành hôn, sẽ tìm một mối hôn sự tốt cho công tử!”
Một mối hôn sự tốt!
Cố Thính Lan giận dữ cười lạnh một tiếng, Tống Hoài An cho rằng thành hôn, tất cả liền kết thúc sao?
Hắn ta lại rót chén rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Người trong thiên hạ đều biết, Ninh Gia hoàng hậu xuất thân từ Thẩm gia, một năm trước chết vì khó sinh, mà Thẩm gia chỉ có một nhi nữ.
Một năm nay, tuy rằng chỉ có người của tiểu dược cốc mới biết sự tồn tại của Thẩm Uyển, nhưng Thẩm Uyển cũng chính miệng nói với hắn ta, nàng là nữ nhi thân sinh của Thẩm Trưng, thiên hạ làm gì có chuyện chết mà sống lại.
Trước đây hắn ta chưa từng để tâm đến chuyện này, nhưng hôm nay nghĩ đến, sự tồn tại của Thẩm Uyển cực kỳ mâu thuẫn.
Một là, Thẩm Uyển hiện giờ là con gái riêng của Thẩm Trưng, lưu lạc bên ngoài nhiều năm chưa có ai biết.
Hai là, Ninh Gia hoàng hậu năm đó chưa chết, chính là Thẩm Uyển bây giờ.
Suy nghĩ này bỗng khiến Cố Thính Lan cảm thấy đau đầu, bây giờ nghĩ kỹ lại, hắn ta thấy giống vế sau hơn.
Hắn ta thở nặng nề, lông mày nhíu chặt lại: “Nếu thật sự gả cho hắn, tỷ sẽ hối hận…”
Tên gia nhân không biết hắn ta đang nói ai, chỉ yên lặng rót thêm rượu cho hắn ta: “Công tử, duyên phận trời định, chuyện xảy ra đều là chuyện nên xảy ra, không thể tránh khỏi.”
Ánh mắt Cố Thính Lan bỗng nhiên trở nên thâm trầm, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời đen kịt.
“Không tránh được kiếp này, cũng không thể trơ mắt nhìn nàng mắc thêm sai lầm!”
31
Đến ngày thành hôn, trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ.
Thẩm Uyển hiếm khi có tinh thần, khí sắc trên mặt tốt hơn hẳn mọi ngày. .
Nàng mặc áo cưới đỏ thẫm, trang điểm tinh xảo, nhìn mình trong gương, khóe miệng khẽ mỉm cười.
“Quán Quán.” Lúc Thẩm Trưng đi vào, trông thấy nữ nhi của mình như vậy, trong lòng chua xót.
Thẩm Uyển vội đứng dậy, cười tiến lên kéo tay Thẩm Trưng, làm nũng nói: “Còn tưởng phụ thân tức giận, không đến xem nữ nhi gả đi.”
Hai bên tóc mai của Thẩm Trưng đã hoa râm, nhìn nữ nhi trước mắt, như lại nhìn thấy bộ dáng xuất giá của nàng năm mười sáu tuổi.
Khuôn mặt e ấp, nét mặt rạng rỡ, lòng đầy vui vẻ gả cho người trong lòng.
Thế nhưng… Nghĩ đến những chuyện sau này, ngày Thẩm Uyển sinh nở, nếu không phải ông ấy có chút thế lực ở trong cung, ông ấy cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhi sống sờ sờ bị chết cháy trong trận hỏa hoạn kia.
Khi ông ấy âm thầm đón Thẩm Uyển từ trong cung ra, thấy nàng toàn thân đầy máu, làm phụ thân, ông ấy chỉ nhìn thoáng qua, tim đã muốn nát.
Vất vả lắm ông ấy mới cứu được nàng, đưa về tiểu dược cốc ẩn náu suốt một năm, không ngờ lại gặp phải nghiệt duyên này, nàng vẫn muốn gả cho nam nhân này.
Đáng tiếc, cha mẹ vĩnh viễn không cưỡng lại ý muốn của con cái, mà bí mật ông ấy cất giấu cũng vĩnh viễn không thể nói với Thẩm Uyển, Nàng muốn trong khoảng thời gian cuối cùng được tái giá với Tống Hoài An, ông ấy cũng biết, ông ấy ngăn không được.
Chỉ nghĩ đến đây, trong mắt Thẩm Trưng bỗng nhiên trào ra.
Ông ấy vỗ tay Thẩm Uyển, giọng có chút nặng nề: “Quán, phụ thân hỏi ngươi lần cuối, ngươi có hối hận gả cho hắn không?”
Thẩm Uyển thoáng ngẩn người, sau đó lắc đầu: “Không hối hận. Ta biết Bình An trước kia có lẽ từng yêu người khác, nhưng ta nghĩ rất rõ, ta chỉ còn nửa năm, nữ nhi rất ích kỷ, chỉ cần nửa năm này hắn yêu ta, ta không sợ gì cả.”
Thẩm Trưng không hề bất ngờ trước câu trả lời này, ông ấy nhớ rõ, năm Thẩm Uyển mười sáu tuổi xuất giá, nàng cũng đầy tự tin nói với ông ấy như vậy.
Phụ thân, chỉ cần hắn yêu ta, ta không sợ gì cả.
Bất kể đã qua bao lâu, đã trải qua cái gì, nữ nhi của ông ấy vẫn thế.
Thẩm Trưng không chỉ bất đắc dĩ mà còn khổ sở, chỉ khẽ thở dài: “Không sao, có phụ thân ở đây, phụ thân sẽ bảo vệ Quán Quán cả đời.”
Thẩm Uyển trong chớp mắt đỏ vành mắt, cố nén nước mắt, cười miễn cưỡng: “Phụ thân, có phải người ta yêu trước đây rất xấu với ta hay không? Có phải hắn và Bình An rất giống nhau hay không?”
Trầm mặc một hồi, Thẩm Trưng khẽ gật đầu: “Ừm, rất giống hắn.”
Ánh mắt Thẩm Uyển nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy ánh sáng chiếu rọi ngoài phòng, cười nhạt: “Trước đây ta cũng rất yêu người kia sao?”
Một lúc lâu, Thẩm Trưng không nói gì, chỉ gật đầu.
“Ta yêu người kia nhiều như thế nào?”
Thẩm Trưng nhìn nàng, ánh mắt chất chứa nỗi đau lòng, sờ đầu nàng mới nói: “Như ngươi yêu Bình An bây giờ.”
Thẩm Uyển không nói gì, sững sờ nhìn Thẩm Trưng, trong lòng lại bắt đầu dâng lên một nỗi khó chịu mơ hồ.
“Giờ lành đã đến, tân nương tử ra ngoài, kiệu mừng tới đón.”
Ngoài cửa có người hô lên, Thẩm Uyển mới hoàn hồn.
Mọi nghi hoặc đều bị nàng gạt ra sau đầu, thay vào đó là niềm vui dâng trào.
Nàng là người ích kỷ, nhưng nàng đã quyết định ích kỷ lần này, cả đời này, được gả cho người mình yêu, dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Thẩm Uyển ngồi trong kiệu hoa, vén khăn voan lên, len lén vén rèm cửa nhìn ra ngoài.
Nàng nhìn thấy Tống Hoài An trong bộ hỷ phục đỏ thẫm ngồi trên lưng ngựa, không hề giống một bậc đế vương, chỉ giống như một người bình thường, cưới được người trong lòng mình.
Lòng nàng tràn ngập niềm vui, đời người, được cùng người mình yêu thương sống trọn kiếp, thật là hồng phúc trời ban.
Vào đêm, ánh đèn hỷ của hành cung sáng lên, bấc đèn nổ lách tách.
Cửa bị người nhẹ nhàng đẩy ra, nghe thấy tiếng bước chân truyền đến.
Thẩm Uyển lòng căng thẳng, cảm thấy có người ngồi xuống bên cạnh nàng.
Khăn voan được người ta nhẹ nhàng gỡ xuống, nàng giương mắt đối diện với một đôi mắt tràn đầy ý cười.
Trên mặt Tống Hoài An lộ vẻ dịu dàng hiếm thấy, ánh nến chập chờn, làm nổi bật sườn mặt hắn.
“Quán Quán, sau này nàng chính là thê tử của ta, cả đời này, cuối cùng chúng ta vẫn được ở bên nhau.”
Mặt Thẩm Uyển hơi ửng hồng, chớp mắt, khó hiểu nhìn hắn.
“Bình An, chàng đang nói gì?”
Tống Hoài An chỉ nhìn nàng với ánh mắt sáng rực: “Không có gì, chỉ là cảm thấy rất may mắn.”
Thẩm Uyển liền nở nụ cười, chỉ chén rượu trên bàn: “Phải uống rượu mới có thể lâu dài được!”
Tống Hoài An liền đứng dậy đi rót rượu, rượu vừa rót xong, bỗng nghe phía sau có tiếng trầm đục.
Hắn vô thức quay đầu lại, đã thấy Thẩm Uyển té xỉu bên giường, lớp son phấn cũng không che giấu được sắc mặt tái nhợt của nàng.



