Skip to main content

Trang chủ Tai Nghe Của Tôi Thành Tinh Rồi Phần 9

Phần 9

8:01 sáng – 25/10/2025

Khi tất cả bụi bặm lắng xuống, câu chuyện cổ tích sẽ luôn trở lại với thực tế.

Huyền Khốc an phận trong vài ngày. 

Ban đầu tôi tưởng nó đang suy nghĩ lung tung, nhưng cuối cùng cũng nghe lời khuyên tha thiết của tôi.

Sau đó đã phát hiện ra Lương Cảnh Thần không thể chịu đựng được nữa, đã nhét nó bao gồm cả chiếc hộp vào lon sữa đã gần hết. 

Đêm đó tôi mơ màng ở trong chăn chạm vào dầu, bật đèn lên thì thấy chăn ga trải giường và quần áo đều đỏ rực. 

Huyền Khốc vẫn cọ xát với tôi, bộ dạng rất uất ức. 

Mặt tôi đen lại ném nó vào bồn rửa, đi vào phòng tắm để giặt quần áo lúc nửa đêm. 

Ngày hôm sau tôi nhìn hai quầng mắt đen như cú mèo của mình và tôi mắng nó, còn cảnh cáo nếu nó còn tái phạm thì tôi không muốn giữ nó nữa. 

Kể từ đó về sau Huyền Khốc đã đàng hoàng. 

Nhưng điều này không thể ngăn cản nó trả đũa Lương Cảnh Thần. 

Huyền Khốc thường thừa dịp Lương Cảnh Thần không để ý sẽ nhét vào tai hắn, trong khi Lương Cảnh Thần đang nói chuyện sẽ bịt tai lại nở nụ cười trên môi, vô tình cầm Huyền Khốc trên tay. 

Sau khi trở về, một người hẹp hòi như Lương Cảnh Thần sẽ nhét Huyền Khốc vào nhiều nơi… Đặt nó dưới chậu hoa làm đệm, treo nó ngoài cửa sổ để gió thổi lạnh, thậm chí cho vào máy giặt nó bị quay đến đầu óc quay cuồng.

Tôi hớn hở xem kịch hay.

Không thể không nói Lương Cảnh Thần giống như là khắc tinh của Huyền Khốc, thật khó để nói ai trong số họ cẩn thận hơn. Trong vài tháng, anh chàng đẹp trai Lương Cảnh Thần đã đến bệnh viện hai lần vì viêm tai giữa, hắn cũng không thể làm gì Huyền Khốc. Tôi đã thấy tất cả mọi xó xỉnh của ký túc xá.

Cuối cùng một ngày nọ, Lương Cảnh Thần không thể chịu đựng được nữa và đến phàn nàn với tôi. 

“A Hằng, em để ý nó đi. Vật nhỏ này thật đúng là muốn báo thù anh mà, lòng nó còn nhỏ hơn cây kim.” 

Thấy vẻ mặt ủy khuất của hắn, tôi không khỏi cười thầm vội vàng gật đầu đồng ý. 

Thành thật mà nói, hàng ngày nhìn bọn họ đấu trí với nhau, tâm trạng tôi cũng thấy dễ chịu hơn rất nhiều, chứng đau đầu lâu năm của tôi cũng bớt. 

Đây có thể là sự quyến rũ của dopamine.

Nhận ra điều này, tôi nhìn Lương Cảnh Thần với đôi mắt ấm áp. 

Hắn rất sạch sẽ và gọn gàng, các đường nét trên khuôn mặt vẫn đẹp trai và hàm răng nhỏ rất trắng. 

Tôi gật đầu theo bản năng và đánh giá. 

Khi định thần lại, tôi đỏ mặt quay đầu đi như không có chuyện gì xảy ra. 

Lương Cảnh Thần ở bên cạnh nhìn tôi với đôi mắt sáng ngời. 

Tôi nhếch khóe miệng và bắt đầu học bài với tâm trạng vui vẻ. 

Bằng cách này, tôi đã dành nửa mùa đông còn lại ở bên cạnh hắn. 

Thực ra suy nhược thần kinh là không tốt, nhưng thỉnh thoảng tôi có thể bỏ qua nó. 

Nếu thật sự đau đầu vì ngủ không ngon, Lương Cảnh Thần sẽ kéo tôi ra ngoài đi dạo vào ngày hôm sau với lý do hắn không muốn thấy khuôn mặt u ám của tôi.

Không nhiều chỉ nửa tiếng, đủ để tôi thư giãn đầu óc rồi quay lại học tập. Đến đây tôi đành phải thở dài, hắn đúng là một thiên sứ nhỏ rất xứng với cái tên. 

Tiếng ngáy của Lương Cảnh Thần cũng biến mất, càng về sau hắn về phòng rất muộn vì phải học nhiều. Hắn nói hắn có nguyện vọng vào Đại học Thanh Hoa, người yêu của hắn ở Đại học Thanh Hoa. 

Khi mới nghe lý do này, tôi cảm thấy trong lòng như mất mác thứ gì nhưng chẳng bao lâu sau, học hành bận rộn khiến tôi không còn thời gian để ý dành tâm trí cho nó. 

Mặc dù… Ước mơ của tôi cũng là Đại học Thanh Hoa. 

Cuối cùng là Huyền Khốc, không biết vì sao càng lạnh, sức lực của Huyền Khốc càng suy giảm và thường xuyên chìm vào giấc ngủ sâu. 

Tôi rất lo lắng về điều này. 

Sau khi Lương Cảnh Thần biết, hắn đã kéo Huyền Khốc vào căn phòng tối và trò chuyện một mình với nó. Tôi không biết bọn họ nói gì nhưng sau khi Huyền Khốc ra ngoài, thực sự nó đã trở nên tích cực hơn. 

Rất thần kỳ nhưng tôi nghĩ lại, tai nghe cũng thành tinh có gì là không thể?

Gió lạnh phương Bắc quét qua vùng đất khô cằn, mọi người đều vội vàng, một mình tôi tràn đầy nhiệt huyết bước đi. 

Tôi cũng mệt mỏi đi hết vòng ánh sáng mặt trời, cuối cùng đón bình minh của chính mình. 

Khi tôi nhận được bưu kiện trúng tuyển, tôi muốn đi tìm Huyền Khốc để chia sẻ tin này cho nó nghe nhưng chào đón tôi là một hộp tai nghe trống rỗng. 

Giống như nó chưa bao giờ tồn tại. 

Vào ngày 25 tháng 3 năm xx.

Huyền Khốc biến mất.