Cuộc sống của tôi trở nên sống động.
…
Vào buổi tối, tôi lê cơ thể mệt mỏi của mình trở lại ký túc xá.
Do khó ngủ nên tôi luôn đi ngủ muộn hơn người khác và cố gắng chìm vào giấc ngủ trước tiếng ngáy.
Tuy nhiên thực tế luôn phũ phàng.
Vừa nằm xuống giường, trên đầu đã vang lên tiếng ngáy rất to.
Đối mặt với kỳ thi mỗi người đều có một cách trút giận khác nhau, là một cậu bé vui vẻ tỏa nắng, người nằm giường trên đã chọn chơi bóng rổ.
Tất cả mọi người đều biết chơi bóng rổ càng mệt thì càng ngáy to hơn.
Đặc biệt là gần đây hắn còn đi ngủ sớm.
Tôi nghiến răng nhìn chằm chằm vào thành giường, ước gì có thể đá hắn xuống giường.
Tốt nhất để khuôn mặt đẹp trai của hắn đập thành đầu heo, ngày mai hắn sẽ không được ra sân bóng rổ nữa… Tôi có suy nghĩ hơi ác độc.
Một lúc sau tiếng nghiến răng đinh tai nhức óc từ phòng bên truyền đến, âm thanh như ngọc bị mài, trong trẻo lanh lảnh giống như thúc giục người ta muốn chết.
Dựa trên kinh nghiệm mất ngủ lâu năm của tôi, trong hai giờ nữa anh chàng sát vách sẽ bắt đầu nói mớ.
Tôi cáu kỉnh trở mình, kéo chăn trùm kín đầu nhưng tay lại vô tình chạm phải Huyền Khốc tôi mang về phòng lúc nãy.
Tôi xoay người ngồi dậy, dùng ngón tay mân mê lớp vỏ ngoài bóng loáng của cái hộp, không biết ma xui quỷ khiến sao lại mở nó ra.
Dưới ánh trăng tôi thấy rõ bóng dáng lạnh lùng đang nằm ngủ trong chiếc hộp.
Nó đã tự mình quay lại!
Tôi cầm một bên tai nghe lên và xem xét nó một cách cẩn thận.
Có một chút ráy tai trên thân mượt mà, Huyền Khốc ngượng ngùng vặn vẹo một cái và những mảnh vụn ráy tai rớt xuống.
Tôi nhìn nó chăm chú như nhìn thấy ma, trong lúc nhất thời tôi không biết nên phàn nàn nó có thể di chuyển hay nên phàn nàn về việc ráy tai rơi trên tay tôi.
Nghĩ đến những cử động kỳ lạ của Huyền Khốc lúc ban ngày, một ý tưởng táo bạo nảy ra trong đầu tôi.
Tôi nhẹ nhàng đặt nó trở lại hộp, nhìn nó một cái rồi nhìn chiếc giường tầng trên của mình.
Huyền Khốc im lặng nằm trong hộp, tôi biết nó không hiểu gợi ý của tôi, vì vậy tôi không thể làm gì khác hơn phải lặp lại hành động này.
May mắn thay chỉ số thông minh của nó cũng không tệ, nó uốn éo người bay vèo một cái rồi biến mất không thấy nữa.
Nghe giường trên gáy như heo kêu rồi cứ lẩm bẩm, trở mình sau đó lại im bặt, khóe miệng tôi nhếch lên một nụ cười.
Tôi hiếm khi có được một giấc ngủ ngon như đêm đó.
Huyền Khốc chia thành hai nửa, một nửa chỉnh lý người giường trên của tôi và nửa còn lại khắc phục tình trạng nghiến răng ở sát vách.
Vì vậy ngày hôm sau, tôi mở mắt với tinh thần sảng khoái và chào đón giường trên bằng một nụ cười.
Miễn là tiếng ngáy của hắn không làm phiền tôi, chúng ta vẫn sẽ là anh em tốt.
Không biết Huyền Khốc đã đi đâu nhưng nó đã biến mất sau khi khắc phục tiếng ngáy ở giường trên vào đêm qua.
Cặp đôi trẻ không biết thảo luận vấn đề gì mà rất rôm rả, đoán chừng nói về chuyện tối qua Huyền Khốc của tôi không cánh mà bay.
Đều là người lớn làm gì ngạc nhiên như vậy, cũng đã thành tinh rồi đương nhiên có thể chạy.
Sau lưng tôi tiếng bàn phím kêu lách cách, tôi hận chỉ muốn đập bàn cho hả giận. Nhưng tôi không dám.
Huyền Khốc dám.
Nó không chỉ dám, mà còn hành động rất nhanh.
Trước khi tôi có thể phản ứng, cặp đôi trẻ đã đồng thanh hét lên đầy ngạc nhiên.
Sau đó Huyền Khốc lại nằm xuống bàn phía sau tôi.
Số người thảo luận đã thay đổi từ hai thành ba người, đôi khi tôi thật sự không biết nó đang làm chuyện tốt hay chuyện xấu.
Không lâu sau cô gái nghiên cứu sinh phía sau tôi cầm Huyền Khốc đi ra ngoài cùng cặp đôi trẻ.
Tôi biết cô ấy đi ra ngoài làm gì, thảo luận với cặp tình nhân trẻ bị hại về sự kiên tâm linh này… Tai nghe đột nhiên xuất hiện.
Một làn sóng lo lắng dâng lên trong lòng tôi.
Một sự kiện tâm linh có nghĩa rắc rối, rắc rối có nghĩa là rất nhiều người biết và rất nhiều người có nghĩa là tôi phải trao đổi với bọn họ… Tôi toát mồ hôi lạnh từ bỏ ý định ra ngoài tìm nó.
Hy vọng Huyền Khốc sẽ ổn.
Tôi lặng lẽ đốt một ngọn nến cho nó.
…
Buổi sáng thức dậy, Lương Cảnh Thần chạm vào tai mình và có thứ gì đó rơi ra. Lương Cảnh Thần: ?


