Skip to main content

Trang chủ Hoa Không Vì Người Mà Nở Phần 7

Phần 7

4:19 chiều – 20/10/2025

Bữa tối sẽ được phục vụ tại “Nhất Phương Đình” trên hồ bên trong phía tây nam của Dung phủ.

Các tòa nhà ở phía Tây Nam của Dung phủ được xây dựng xung quanh hồ, mẫu thân ta thường kể rằng khi mới gả cho phụ thân của Dung Trạm, bà thường chèo thuyền nhỏ, ngắm cá koi vào mùa xuân và thưởng hoa sen vào mùa hè, câu cá vào mùa thu và pha trà vào mùa đông. Khi nói với ta, đôi mắt của bà còn hơi ướt cùng với sự nhanh nhẹn nữ tính không phù hợp với độ tuổi của bà, mà phụ thân của Dung Trạm đã qua đời được nhiều năm rồi.

Từ tẩm phòng của ta đến đó là cả một chặng đường khá dài. Sau khi làm xong mọi việc, ta phải đến sớm để sắp xếp, nhưng hôm nay trên đường lại gặp phải Dung Trạm. Thật hiếm khi hắn có được thời gian nhàn rỗi dài như vậy, hắn không còn mặc đồ đen nữa mà thay vào đó là bộ quần áo màu trắng cổ hẹp, bờ vai rộng và vòng eo thon gọn lướt đi trong gió nhẹ. Hắn anh tuấn đến mức khiến ta suýt chút nữa không thể rời mắt.

Ta hành lễ: “Tướng quân.”

Hắn đưa tay ra nắm lấy cánh tay ta, hơi ấm trong lòng bàn tay hắn khiến tim ta đập rộn ràng: “Tiểu Hoa, giữa ta và nàng không cần phải khách sáo như vậy.”

Sau khi đưa thuyền vào bờ, mẫu thân vẫy tay với ta: “Tiểu Hoa, lại đây.”

Liễu Như Trác ôm Dung Ân trong lòng, bàn tay của đứa bé đang nhéo ngón tay của Liễu Như Trác, khi ta đến gần, chiếc trâm cài trên tóc ta kêu leng keng, Dung Ân bắt đầu cười lớn.

“Lông mày của tiểu cô nương thật xinh đẹp.” Ta tháo một cây gậy đồ chơi ra và cầm nó lắc trước mặt Dung Ân, chọc cho đứa bé vui.

Dung Trạm khác với những công tử xuất thân từ gia đình quý tộc khác. Sự kiêu ngạo của hắn không bao giờ thấy được ở trong mắt hay trong lời nói. Vì vậy, khi Lâm Thụy Hương cúi đầu chào hắn, mọi người xung quanh đều cười nhạo hành động quái đản này của nàng ta, hắn lại chỉ nhẹ nhàng mời nàng ta đứng dậy: “Thụy Hương cô nương, ta đã nghe nói đến cô nương lâu rồi, bây giờ mới được gặp mặt. Tổ mẫu có khỏe không?”

Lâm Thụy Hương nhìn Dung Trạm, nhớ lại cơn giận mà nàng ta đã phải chịu trước đó, liếc nhìn Liễu Như Trác một cái: “Ta đã gặp Tướng quân từ lâu rồi, chắc ngài bận rộn nhiều việc quá nên quên mất. Tổ mẫu vẫn rất minh mẫn, chỉ là rất nhớ Như Trác thôi. Ý ta muốn nói là, họ hàng dù có nghèo thì vẫn là họ hàng.”

Ta ngắt lời: “Xem kìa, chúng ta mải nói chuyện nên quên mất, mau ngồi xuống vừa ăn vừa trò chuyện. Như Trác muội muội ở cữ lâu chắc cũng khó chịu. Hôm nay hiếm khi đẹp trời, có gió, có năng, không khí lại trong lành nên chúng ta dùng bữa sớm, tàn tiệc sớm. Như Trác muội muội cũng có thời gian rảnh để đi dạo xung quanh.”

Liễu Như Trác sắc mặt không tốt lắm, có chút ủy khuất liếc nhìn Lâm Thụy Hương, nhưng nàng ta mở miệng ra lại không nói nửa chữ.

Trước khi bữa tiệc bắt đầu, ma ma cầm những chiếc chén nước bằng vàng đứng xung quanh, phía sau là nha hoàn cầm những chiếc chén to bằng lòng bàn tay. Lâm Thụy Hương nhìn xung quanh và thấy những người khác cầm cốc lên đưa lên miệng, sau đó uống một nửa. Ma ma dạy phép tắc cho Liễu Như Trác khẽ nói: “Di nương, đây chỉ là một cái chén bình thường thôi, làm sao xứng đáng với cái miệng ngọc ngà của di nương được.”

Mặt Lâm Thụy Hương đỏ bừng. Liễu Như Trác cũng bối rối nói: “Thụy Hương tỷ chưa từng nhìn thấy những thứ này, khó tránh khỏi sẽ mắc phải sai lầm nào đó.” Đột nhiên, sắc hồng trên mặt Lâm Thụy Hương như thác nước rơi xuống, chảy xuống cổ, vào bụng nàng ta. Nàng ta cứng đờ, uống cạn chén trà đó.

Khi họ nói chuyện về Dung Ân, bầu không khí cũng coi như khá hài hòa.

Nha hoàn bưng canh gà lên, Dung Trạm đích thân múc một bát canh cho Dung mẫu, múc một bát nữa đưa cho Liễu Như Trác, rồi mới đến ta.

“Vẫn chưa có lễ vật gì tặng cho tiểu cô nương. Khi ta chui ra từ trong bụng mẫu thân, mẫu thân đã tặng ta một chiếc vòng cổ Phật ngọc lục bảo, ta rất trân trọng. Bây giờ tặng cho Dung Ân đeo là hoàn hảo.” Ta mỉm cười với đứa trẻ, tháo viên ngọc trên cổ ra và nói với Dung mẫu: “Mẫu thân nhìn miếng ngọc này của con xem, bảo vệ con thật là tốt.”

Dung mẫu cười nói: “Ta thấy con gầy quá.” Bà giơ đũa gắp thức ăn cho ta: “Thứ tốt như vậy con nên giữ lại, sau này sinh con, bọn ta cũng không cần phải cất công tìm kiếm nữa.” Bà cầm lấy nhìn kỹ hơn: “Mặc dù cũng tốt, nhưng Trạm nhi còn có một miếng ngọc tốt hơn thế, sao con phải lấy của mình ra làm gì?”

Nụ cười của Dung trạm cứng đờ khi Dung mẫu nhắc đến miếng ngọc bội.

Hắn như vô tình nói: “Mẫu thân, miếng ngọc bội đó không phải là đồ hiếm gì, con đã đưa nó cho Như Trác khi còn ở Lĩnh Nam rồi.”

“Con đúng là hoang phí, ngay cả đồ vật đeo trên người từ nhỏ tới lớn cũng nỡ cho.” Dung mẫu nhẹ nhàng nói, khiến những người ngồi cùng bàn sắc mặt đều trở nên kỳ lạ.

Ta thở dài, nói: “Đồ vật của Tướng quân tuy rất tốt nhưng con vẫn thích của mình hơn. Nếu tiện, mong Như Trác muội muội lấy ra cho mọi người thưởng thức.”

Dung Trạm nhướng mày nhìn ta, ta cũng nhìn hắn, hắn trông có vẻ cảm kích ta vì ta đã giúp hắn giải vây, sau đó cong môi cười. Liễu Như Trác có vẻ như rất không vui, nàng ta mở miệng gọi “Dung Trạm” nhưng lại bị ma ma trừng mắt cảnh cáo, đành nhịn lại.

“Bảo Ngọc Chi đến Thương Vân Các lấy nó đi.” Dung Trạm đặt tay lên mu bàn tay ta.

Đúng như ta dự đoán, mẹ chồng đặt đũa xuống, cầm chiếc khăn tay áp lên môi: “Ma ma không dạy dỗ ngươi tốt à? Gọi thẳng tên phu quân trước bao người thế này.”

Tập ma ma vội bước đến quỳ xuống dưới chân Dung mẫu, đến cả Liễu Như Trác cũng hoảng sợ nhìn Dung Trạm cầu cứu. Dung Trạm cau mày, lạnh lùng nói: “Mẫu thân không cần làm khó Như Trác chỉ vì một miếng ngọc bội.”

Hắn lại một lần nữa kể lại toàn bộ câu chuyện của hai người họ. Đôi mắt của Liễu Như Trác đầy dịu dàng, lấp lánh ánh nước.

Nhìn tảng băng trên mặt Dung mẫu dần dần tan đi, Lâm Thụy Hương mới nói: “Không phải như vậy.” Tuy giọng không lớn nhưng cũng đủ khiến Dung mẫu và Dung Trạm đều sửng sốt.

Ma ma thấp giọng mắng: “Di nương không được vô lễ.”

Lúc này, Ngọc Chi bưng một cái khay phủ vải nhung đỏ đưa cho ta xem: “Xin phu nhân xem qua.”

Ta đứng dậy, kéo mảnh vải ra.

Đó là một “Giao Chỉ Pha Lê” đang thịnh hành ở An Nam nay. Nó cực kỳ phổ biến ở khu vực Lĩnh Nam. Ngay cả một cô gái xuất thân từ một gia đình bình thường cũng có thể dễ dàng sử dụng thủy tinh được cắt gọt khéo léo làm trâm cài đầu. Ta nhẹ nhàng cầm nó lên ngắm nghía, không khỏi thở dài, nó có tất cả những đặc tính mà một miếng ngọc tốt nên có, nhưng nó vẫn chỉ là một mảnh thủy tinh rẻ tiền. Ta mỉm cười nói: “Quả thực là trong suốt như pha lê, chỉ cần nhìn phần đầu thôi là biết.”

Dung mẫu mỉm cười nhận lấy, xoa xoa trong lòng bàn tay: “Sức khỏe Trạm Nhi vốn không được tốt, khi mới sinh ra giống như một chú mèo con yếu ớt. Thế là phụ thân nó đã nhờ thợ làm ra viên ngọc này để cầu nguyện, cầu cho Trạm Nhi may mắn và trường thọ.” Nói xong, Dung mẫu nhìn kỹ rồi đột nhiên gõ mạnh xuống bàn. Không khí bỗng trở nên căng thẳng. Huệ ma ma theo bà rất nhiều năm thấp giọng hỏi: “Lão phu nhân, có chuyện gì không đúng sao?”

Dung Trạm và ta đồng thời nói: “Mẫu thân?”

“Ngọc Chi, ngươi thật to gan.” Dung mẫu sắc bén nói: “Ngươi có biết trọm đồ của chủ tử sẽ phải chịu phạt thế nào không?”

Vẻ mặt Ngọc Chi đầy kinh hãi, vội vàng quỳ xuống, cúi đầu nói: “Lão phu nhân anh minh, Ngọc Chi từ nhỏ đã hầu hạ trong phủ, Dung phủ chưa bao giờ đối xử tệ bạc với nô tỳ, sao nô tỳ dám lấy trộm đồ trong phủ?”

“Lão phu nhân, viên ngọc này ta khẳng định không có đụng vào, ta vẫn luôn trân trọng, không dám lấy ra xem. Làm sao có thể sai được? Có thể là người nhìn lầm rồi.” Liễu Như Trác đứng dậy, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, cho đến khi góc váy bị Ngọc Chi kéo mạnh, nàng ta mới từ từ quỳ xuống.

“Ngươi cho rằng ta già rồi, không phân biệt được ngọc và thủy tinh sao?” Giọng của Dung mẫu không lớn, nhưng mỗi lần nói ra một chữ, sắc mặt Liễu Như Trác lại càng trắng bệch.

Dung Trạm cũng quỳ xuống, ta đứng phía sau hắn mềm nhũn như con cá trên thớt, cũng vội quỳ xuống. Nhìn thấy chủ tử đều quỳ xuống, các nha hoàn và ma ma trong tẩm phòng của Liễu Như Trác nhìn nhau đầy hoảng sợ, sau đó cũng tự giác quỳ xuống.

“Mẫu thân, ngày đó là nhi thần đưa miếng ngọc này cho Như Trác để báo đáp ân tình. Hôm nay có tổn thất gì, mẫu thân cứ trách con.” Dung Trạm nói.

Dung mẫu giơ tay bóp miếng thủy tinh: “Con đang bảo vệ cái sai đấy. Mảnh thủy tinh này khiến thê tử của con giả vờ không biết, còn khen ngợi như nhìn thấy thứ gì quý giá. Nếu lời đồn ra, ta sẽ xấu hổ thay cho con bé. “Dung mẫu lại nhìn Liễu Như Trác: “Liễu thị, ngươi thật sự từng nhìn thấy ngọc bội giá trị ư? Còn dám nói ta già rồi nên hồ đồ?”

Ta gả qua đây đã được hơn một năm nhưng chưa từng thấy bà tức giận như vậy nên ta chỉ biết im lặng, không dám nhiều lời.

“Mẫu thân, Như Trác nhất định cất giữ cẩn thận, Ngọc Chi làm sao biết được.”

Huệ ma ma bưng trà đến cho Dung mẫu nguôi giận: “Phu nhân, cứ phái nô tỳ đi tìm là được, đừng tức giận.”

“Không cần tìm đâu.” Mọi người kinh ngạc nhìn Lâm Thụy Hương ngồi ở trong góc, nàng ta đỏ mặt bước tới: “Sao có thể tìm thấy ở chỗ nó được, miếng ngọc bội thật sự đang nằm ở chỗ ta đây này.” Nàng ta lấy một mảnh vải lanh màu vàng nhạt từ trong ngực, mở ra rồi lại mở ra, bên trong rõ ràng là một mảnh ngọc lục bảo. Nàng ta đưa nó lại cho Dung Trạm và Dung mẫu, đôi bàn tay nứt nẻ của nàng ta chấm đỏ lại đen, đầy vết xước.

“Đây là…” Dung mẫu cau mày, sửng sốt trong giây lát. Dung Trạm mặc dù đã nhìn thấy rất nhiều cảnh sinh tử, nhưng lúc này hắn cũng trầm mặc không nói một lời.

“Biểu tỷ?” Liễu Như Trác ngẩng mặt lên, nghiêng người ngó xem, khuôn mặt còn sưng tấy sau sinh của nàng ta hiện lên vẻ bất an.

“Ta đã xem rất nhiều vở kịch, còn nhớ có một vở kịch nổi tiếng có tên là <Hồ lý hoán Thái tử>!” Lâm Thụy Hương nói: “Là ta đã cứu và trị thương cho Dung tướng quân, sau đó còn đưa Tướng quân quay về. Ngươi còn dám tự dát vàng lên mặ mình?”

“Ngươi nói láo!” Liễu Như Trác hai mắt hồng hồng, nàng ta mượn sức đứng dậy, cao giọng nói: “Rõ ràng là ta…”

“Ta xin thề trước mặt Lão phu nhân và Tướng quân, ta không nói bậy nửa chữ. Ngày đó ta nhìn thấy Dung tướng quân bị trọng thương ngã xuống. Nhìn kỹ, ta phát hiện tướng quân có một vết thương xuyên thấu trên vai. Biên giới mưa mùa đông buốt giá, nếu ta không cứu, chỉ sợ tướng quân đã chết ở nơi hoang dã rồi. Ta xách một cái thúng ở sau lưng nên hành động không được tiện cho lắm nên ta vô tình đã kéo dây thắt lưng của Tướng quân và kéo miếng ngọc này rơi ra. Ta đã cố gắng đưa Dung tướng quân về nhà chăm sóc vài ngày nhưng ngài ấy đã kiệt sức, mà lúc này cơn đau tim của ta lại tái phát. Ta được một người tốt đưa vào trạm xá của thị trấn để chữa trị. Như Trác đã xin ta viên ngọc này, nhưng ta từ chối, nên nàng ta lấy một nửa số tiền thuốc của ta để làm một mảnh thủy tinh thay thế. Đợi đến khi khỏi bệnh, Tướng quân đã không thấy đâu. Không ngờ nàng ta lại dùng chiêu này lừa gạt Dung phủ.”

“Tại sao tỷ lại vu khống cho ta? Biểu tỷ, tỷ điên rồi à?” Liễu Như Trác khàn giọng hét lên, loạng choạng bước vài bước về phía Dung Trạm, nắm lấy vạt áo hắn: “Dung Trạm, rõ ràng là ta đã cứu anh chàng, chàng mau nói rõ cho họ biết đi.”

Ta hạ mắt xuống và thoáng thấy hai bàn tay Dung Trạm đang siết chặt bên hông. Xương bàn tay trắng nõn, gân xanh nổi lên như lá tre xanh.

“Thụy Hương cô nương còn có chứng cớ nào khác không?” Dung Trạm hỏi.

“Khi Tướng quân bị bệnh, ta là người đã chăm sóc cho Tướng quân, bụng trái của Tướng quân có một vết thương dài khoảng một tấc, khi ta rửa vết thương đã nhìn thấy. Hơn nữa, sợi dây bị đứt đó ta vẫn luôn giữ ở bên người. Nếu Liễu Như Trác dám nói nàng ta đã cứu Tương quân, vậy nàng ta có thể lấy nó ra không?”

Nàng ta lấy sợi dây đã bị gãy làm đôi từ tay áo ra, trải nó trong lòng bàn tay. Liễu Như Trác từng nói với Dung Trạm rằng nàng ta đã nhờ Lâm Thụy Hương mang một nửa dây bị đứt về trấn làm một cái mới để so sánh, chắc nàng ta không ngờ rằng Lâm Thụy Hương lại luôn giữ sợi dây này bên mình, bây giờ lại lấy ra cắn ngược nàng ta một cái.

Liễu Như Trác còn muốn giải thích gì đó, nhưng bị Dung mẫu ngăn lại: “Được rồi.” Dung Trạm gọi bà: “Mẫu thân.”

“Chuyện này đến đây là kết thúc. Đừng bận tâm, cũng đừng điều tra quá nhiều, chỉ nghe thôi con cũng đã có thể đưa ra kết luận rồi. Chúng ta chẳng có gì hơn người cả. Chẳng lẽ lại còn muốn mấy cái bê bối này bị lan truyền rộng rãi đến tai Hoàng thượng hay Thái hậu ư?” Huệ ma ma đỡ bà dậy: “Hôm nay đến đây thôi.”

Trong đình chỉ còn lại tiếng nức nở của Liễu Như Trác.

Ta đỡ nàng ta dậy: “Muội muôi, không có gì phải đau lòng cả. Cho dù thật sự Lâm di nương đã cứu Tướng quân đi chăng nữa, muội muội bây giờ cũng đã là mẫu thân ruột thịt của nữ nhi của Tướng quân rồi, có gì đáng buồn đâu? Khóc quá nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe đâu, vừa mới ở cữ trong nữa.”

“Là ta đã cứu Dung Trạm!” Nàng ta tức giận, nước mắt chảy dài trên mặt, đẩy ta một cái, ta loạng choạng lùi về sau một bước, Dung Trạm đưa tay ra đỡ sau lưng ta mới khiến ta đứng vững. Chỉ khi đứng vững rồi ta mới khẽ run lên, loạng choạng tránh xa cả hai người.

“Dung Trạm, chàng có tin ta không? Chính Lâm Thụy Hương là người vô cớ yêu cầu ta bí mật thay đổi thân phận. Hừ! Chẳng lẽ chỉ có nàng ta đã xem “Hồ ly hoán Thái tử” à? Tôi sẽ kiện nàng ta vì đã nói những điều vô nghĩa. Muốn diễn <Trộm long tráo phụng > ư? Ta mới thật sự là rồng…”

Ta cắn lưỡi nhịn cười. Nàng ấy giống như một mảnh thủy tinh được chạm khắc tinh xảo, khiến Dung Trạm, người chưa từng nhìn thấy thủy tinh trước đây ngạc nhiên, nhưng thủy tinh vẫn chỉ là một mảnh thủy tinh mà thôi. Mà người như Dung Trạm chỉ xứng với ngọc bội.

“Suỵt! Trắc phu nhân!” Tập ma ma ngăn nàng ta lại: “Không được hỗn láo.” Dung Trạm lạnh lùng nhìn Tập ma ma một cái, bà ta cúi đầu không dám nói nữa.

Lâm Thụy Hương lắc đầu khá tự hào, giống như một con gà chiến thắng.

“Thụy Hương cô nương.” Dung Trạm quay sang nàng ta: “Nếu là sự thật, Dung Trạm ta là một người thô tục, chỉ có thể tạ ơn bằng trăm lượng vàng.” Trong mắt hắn không có chút dao động: “Nếu là nói dối, coi như là tặng cho tổ mẫu của Như Trác dưỡng lão, cho Thụy Hương cô nương thêm chút của hồi môn.”

“Xuân Hương, đưa Lâm di nương đến nhà kho để chọn vài thứ tốt đi.” Ta ra lệnh, Xuân Hương mời Lâm Thụy Hương rời đi. Nàng ta miễn cưỡng quay đi, trước khi rời đi còn liếc nhìn Dung Trạm hai lần. Dung Trạm chưa bao giờ nhìn thẳng vào nàng ta, cho đến khi nàng ta rời đi rồi, Dung Trạm mới khẽ thở dài, quay người rời đi.

Ta vỗ nhẹ lưng Liễu Như Trác để nàng ta vui lên, có lẽ nàng ta đã khóc rất lâu nên hơi choáng váng, như người mất hồn. Sau khi giải tán mọi người, ta kéo nàng ta ngồi xuống.

“Dung Trạm giận ta rồi phải không?” Nàng ta lau nước mắt.

“Đúng vậy.” Ta nói.

Nàng ta không ngờ ta lại an ủi nàng ta bằng những lời nói thẳng, nghe xong càng khó chịu hơn.

Ta khuyên nhủ: “Muội muội còn trẻ nên không lo được chu toàn cũng phải. Tục ngữ có câu, đầu giường cãi vã cuối giường làm hòa. Hai người luôn ở bên nhau, luôn có nhiều lúc để tâm sự và giải quyết những nút thắt. Hơn nữa, nếu muội có thể sinh thêm một nam nhi cho Dung phủ, Lão phu nhân và Tướng quân nhất định sẽ rất vui mừng.” Nói xong, ta lau khô mi mắt: ” Dù muội gả đến Kinh thành xa xôi này, nhưng ít nhất Tướng quân cũng thương yêu muội. Ta không mạnh mẽ như muội, phụ mẫu và hai huynh đều ở xa, ta đến nay chắc cũng được coi là nửa người ngoài rồi.”

“Đa tạ phu nhân.” Nàng ta không coi ta là người ngoài, lại rơi vài giọt nước mắt, khiến tay áo ta ướt, ta tuy thấy ghê tởm nhưng vẫn phải kìm nén cơn buồn nôn.

Ta nghĩ có lẽ Dung Trạm sẽ không nhắc đến chuyện phong nàng ta làm bình thê nữa.

Đã hơn nửa tháng kể từ khi ta biết được Dung Trạm và Liễu Như Trác thường xuyên cãi nhau ở Thương Vân Các. Tình yêu nam nữ vốn dĩ đang êm đềm, đơm hoa kết trái, nay lại càng sâu đậm. Niềm vui mong manh của họ cuối cùng cũng bắt đầu tan vỡ.